Khi còn bé bọn họ sống trong một ngôi nhà trệt, bên ngoài là khoảng sân nhỏ.
Trồng xong hoa tú cầu thì trong sân chỉ còn một góc bé tí để vẽ tranh và uống trà thôi. Nhan Sương thường ngồi trong nhà nhìn Nhan Tư vẽ tranh qua cửa sổ.
Đã nhiều lần Nhan Ý nghe Nhan Sương cảm thán với vợ rằng Tiểu Tư kế thừa tay nghề của bà ta, bà ta thật có phước.
Bọn họ cười nhìn Nhan Tư, có lẽ không để ý tới Nhan Ý ở đằng sau cũng đang nhìn qua đó.
Khi điền đơn chọn ngành, cậu hỏi bố mẹ có ý kiến gì không. Hai người đều bảo cậu cứ chọn ngành mình thích.
Ngày đó Nhan Tư lại vẽ, Nhan Sương cầm quyển sách luật đứng bên cạnh nhìn.
Nhan Ý nhìn thật lâu, cuối cùng điền xuống ba chữ “luật kinh tế”.
Cậu điền ba chữ đó, không phải là muốn có một ngày mình sẽ đứng ở phe đối lập với ba mình.
Nhan Ý ngồi trong phòng làm việc, bưng ly cà phê nóng chậm rãi hớp một ngụm. Cà phê nóng mới pha làm cổ họng hơi đau, chảy vào trong ruột hòa tan chút lạnh lẽo và khó chịu còn lại từ tầng trên cùng.
Nhan Sương ngồi đối diện cậu, cúi đầu lật xem tài liệu.
Phòng làm việc và nhà của Nhan Ý hoàn toàn khác nhau, nơi này mang phong cách tối giản lạnh lùng, ngoài bàn làm việc thì chỉ có một cái salon màu xám tro và tủ sách. Đồ đạc trên bàn cũng không nhiều, một cái máy tính, hai quyển sách, một tập tài liệu. Thứ ấm áp duy nhất là ba khung ảnh, bên trong là ảnh của ba nghệ sĩ mà cậu quản lý.
Tiếng giấy sột soạt trở nên rõ ràng trong phòng làm việc trống trải, rơi vào lòng Nhan Ý.
Nhiều năm làm luật sư khiến Nhan Sương trông rất khắc kỷ. Khi bạn trao đổi với ông ấy qua chữ viết, bạn sẽ cảm nhận được sự quan tâm hiền hòa; khi bạn đối mặt với ông ấy, bạn sẽ cảm thấy ông ấy vừa lý tính vừa lạnh lùng.
Nhan Sương chính là người như vậy.
Về cơ bản, ông ấy hơi lạnh nhạt và quá lý tính, dù ông ấy vẫn có thể nói lời an ủi người khác, nếu không thì mẹ đã không bị năm tháng và hôn nhân làm mờ đi sự dịu dàng.
“Bố, sao bố phải nhận vụ này?” Nhan Ý lại hớp ngụm cà phê nóng, cơ thể dần ấm lên, cho cậu được nhiệt độ đủ để nói chuyện.
“Tiểu Ý, đây là do Quan Nguyệt chỉ định, văn phòng luật đã nhận, bố không thể từ chối được.” Nhan Sương nói.
Nhan Ý siết chặt ly cà phê, “dạ” một tiếng.
“Tình hình trước mắt bất lợi cho con.” Nhan Sương bình tĩnh nói: “Trong thời gian làm quản lý ở Quan Nguyệt, con lợi dụng cửa sau và tài nguyên của Quan Nguyệt đưa Ân Tu vào Sơ Quang, mở studio cho Bạch Thời Cảnh. Về việc này, Quan Nguyệt hoàn toàn có thể đòi bồi thường, cũng có thể đưa con ra tòa.”
Nhan Ý: “Có bằng chứng không?”
“Cái gì?” Nhan Sương ngẩng đầu nhìn ông ấy.
Nhan Ý cười nói: “Có bằng chứng chứng minh con lợi dụng cửa sau và tài nguyên của Quan Nguyệt không?”
“Ân Tu dùng thân phận thực tập sinh để tham gia thi thử, đạt chuẩn mới vào được Sơ Quang, phần video cậu ấy tham gia thi thử sẽ được phát sóng vào tập ngày mai của chương trình, bố có thể xem, chói mắt lắm đấy.”
“Cũng vì cậu ấy xuất sắc như thế, tổ chương trình mới chọn cậu ấy. Cậu ấy tự mình đi vào, liên quan gì đến tài nguyên của Quan Nguyệt nhỉ?”
“Chẳng lẽ bố định cãi Sơ Quang chỉ nhìn công ty chứ không nhìn người sao? Bên Sơ Quang biết thì sẽ không vui đâu, vì cơ hội hợp tác sau này, Quan Nguyệt càng không bằng lòng cãi như thế.”
Nhan Sương cau mày: “Do con đề cử vào.”
“Không phải, là Lê Diêu ạ.” Nhan Ý cười nói: “Ân Tu là bạn tốt của Lê Diêu, sau khi Lê Diêu chắc chắn tham gia đã đề cử Ân Tu với đạo diễn rồi đạo diễn mới bảo Ân Tu tới thi thử. Bố có thể hỏi đạo diễn.”
“Đề cử bạn mình với người quen, dù ở trong showbiz thì cũng không có vấn đề gì cả, huống hồ là ở phương diện pháp luật.”
Nhan Sương cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, sắc mặt trầm xuống.
“Còn về studio cá nhân của Bạch Thời Cảnh.” Nhan Ý nói: “Chuyện này càng không liên quan đến Quan Nguyệt, chẳng lẽ là con dùng tiền công quỹ của Quan Nguyệt để thành lập cho anh ấy sao? Hay con dùng tư liệu nhân lực của Quan Nguyệt để tuyển người cho anh ấy? Con không chi tiền, studio cũng không phải là của con, trong số những người phụ trách không có tên con.”
“Nếu nói con có lỗi thật thì cũng là lỗi giống Lê Diêu, con đề cử bài hát của anh ấy với người con quen biết, luật pháp sẽ xử phạt lỗi này của con sao?”
Nhan Sương mím môi nhìn cậu, giữa hai lông mày nhíu thật chặt.
Nhan Ý cười nói: “Bố, bố có biết một ngày showbiz tung ra bao nhiêu thư luật sư không?”
Có vẻ Nhan Sương không hiểu ý cậu.
“Chắc bố cũng thường thấy họ đăng thư luật sư, nhưng đó chỉ là một góc của tảng băng chìm mà thôi, nhiều thư luật sư như thế mà có ai để ý đâu.”
“Thật ra ban đầu cũng hiệu quả lắm, có sức uy hiếp nhất định, nhưng giờ thì hết rồi, fan nào nhìn thấy thư luật sư cũng chỉ cười thôi.”
“Bố chính là thư luật sư của Quan Nguyệt, có chút sức uy hiếp với quản lý nhỏ mới nhận chức và mù luật, nhưng bố biết con học gì mà.”
Nhan Ý nghiêng đầu: “À, chắc bố cũng không biết đâu, để con nói vậy. Con tốt nghiệp loại xuất sắc khoa Luật của đại học Thủ Đô, cái năm con tốt nghiệp, hơn một nửa văn phòng luật trong nước đều mời con về làm, kể cả văn phòng luật của bố.”
Trước nay Nhan Ý chưa từng thể hiện mặt này trước Nhan Sương, trước kia cậu luôn tỏ ra ngoan ngoãn biết điều. Sự đối nghịch này khiến Nhan Sương luôn ở trong sự hoà nhã của tình cha con có cảm giác không vui vì bị phản kháng, bị khiêu chiến.
Ông cúi đầu xem trang tài liệu tiếp theo.
Nhan Ý không nhìn, ánh mắt cậu chuyển qua ảnh Tạ Túc, Úc Yến và Lê Diêu.
“Không tố cáo được con lạm dụng tài nguyên công ty vào việc riêng, bước tiếp theo bố sẽ thương lượng, đại khái là mặc dù pháp luật không làm gì được con nhưng danh tiếng của con ở trong giới cũng bẩn rồi, sau này không còn công ty nào cần con nữa, không có dự án nào muốn hợp tác với con.”
“Bố nghĩ nhiều quá rồi ạ. Bố có thể nhìn thử mấy quản lý vàng trong showbiz xem, có ai được danh tiếng tốt đâu. Showbiz trọng lợi ích, chỉ cần con nắm trong tay nghệ sĩ tốt nhất, không thay thế được thì rất nhiều dự án sẽ tìm tới con.”
“Bố biết không, gần đây có một hãng phim đang chuẩn bị quay một bộ cổ trang lớn, khi đàm phán bán phim cho Miêu Video, bên Miêu Video nói chỉ cần nam chính là Úc Yến thì sẽ đánh giá dự án ấy là cấp S. Vì câu nói đó, ngày nào hòm thư của con cũng nhận được mấy chục kịch bản.”
Nhan Sương lật thêm hai trang.
Nhan Ý lại hớp ngụm cà phê: “Bước tiếp theo, bố sẽ dùng điều khoản cạnh tranh trong nghề và hợp đồng giữ bí mật ra đè ép con. Quả thực con có ký hợp đồng cạnh tranh trong nghề, trong vòng một năm sẽ không ký hợp đồng với công ty khác. Bố yên tâm đi, trong vòng một năm, con sẽ không làm quản lý đâu, cũng không ký bất kì hợp đồng nào cả, chỉ giúp đỡ bạn bè thôi.”
Nhan Sương chợt đứng lên, nhìn Nhan Ý chăm chú.
Ông ta không nói, Nhan Ý cũng đứng lên, quay trở lại bộ dạng thường ngày: “Bố, bố không giận đó chứ? Con thấy bố có vẻ muốn làm việc công nên cũng tiến vào trạng thái làm việc.”
“Bố đừng cảm thấy sự chuyên nghiệp của mình bị khiêu khích đấy nhé.” Nhan Ý giải thích: “Giới này rất nhỏ, ân huệ lại nặng, không thể xử lý như bố đã xử lý những vụ án khác đâu.”
Nhan Sương im lặng nhìn cậu chằm chằm.
Nhan Ý nói: “Sắp đến giờ cơm rồi, con dẫn bố đi ăn tối nhé.”
“Không cần.” Nhan Sương siết chặt tài liệu.
Trước khi rời đi, ông ấy nói: “Con lấy lý do công ty không cho phép, từ chối giúp Tiểu Tư vào showbiz nhưng lại ngấm ngầm giúp người khác.”
Nhan Ý hỏi: “Bố nói là Quan Nguyệt chỉ định, văn phòng luật nhận rồi, bố không từ chối được vụ này. Nếu Tiểu Tư ngồi ở đây, bố có từ chối không?”
Khi Nhan Sương lạnh lùng đẩy cửa bước ra, ngoài cửa có mấy người như vô tình đi qua.
Nghe được tiếng mở cửa, cửa phòng làm việc đối diện lập tức được mở từ bên trong. Vương Dương đứng ở cửa, giả đò lo lắng: “Cậu không sao chứ?”
Nhan Ý: “Vẫn ổn.”
Vương Dương tỏ vẻ “cậu đừng giả bộ”: “Bố cậu định đưa cậu ra tòa, chắc khó chịu lắm đúng không?”
Nhan Ý: “Anh khờ thật đấy.”
Vương Dương: “…”
Nhan Ý nghiêng người tựa vào cửa, đánh giá Vương Dương bằng ánh mắt vừa khinh thường vừa tùy ý. Cậu nói: “Vừa ngu vừa độc vừa vô dụng vừa dư thừa.”
Vương Dương không ngờ cậu lại dám nói như vậy ngay trước mặt anh ta, mặt thoắt cái tái xanh: “Cậu nói gì cơ?”
Nhan Ý: “Ồ, còn nữa, không có bản lĩnh gì còn sĩ diện hão.”
Vương Dương nổi giận: “Nhan Ý, cậu im miệng!”
Nhan Ý vẫn cứ không im miệng.
Đã tới nước này rồi còn muốn cậu phải cung kính giống như thuộc hạ à?
“Lòng dạ nhỏ mọn, lại hay ghen tị, suốt ngày toàn giở trò ti tiện, trong đầu toàn suy nghĩ độc hại nhưng chẳng có chút bản lĩnh nào, là kẻ thất bại nhất Quan Nguyệt. Chắc anh không biết có bao nhiêu đạo diễn, chế tác, quản lý uống say đã nhạo báng tại sao giám đốc nghệ sĩ của Quan Nguyệt lại là anh nhỉ?”
“Tôi đã cố gắng nói đỡ cho anh, bảo anh cũng bản lĩnh gì đó, nghĩ thật lâu cũng nghĩ ra được một cái, bản lĩnh cướp người của anh cũng khá lắm nhưng Úc Yến lại cười giễu cợt.”
“Tôi đành nói Quan Nguyệt kính già yêu trẻ, dù sao anh cũng lớn tuổi rồi, để vị trí này cho anh dưỡng lão cũng coi như làm phước.”
Vương Dương tức điên muốn kéo cổ áo Nhan Ý, Nhan Ý né người quay vào phòng đóng cửa lại, động tác lưu loát nhốt anh ta ở ngoài cửa.
Cửa bị gõ sầm sầm, Vương Dương đứng bên ngoài điên tiết gào to chắc cũng khiến không ít người bu coi.
Nhan Ý cười, ngồi trên ghế salon tiếp tục uống cà phê.
Khi Úc Yến gọi điện thoại tới, Vương Dương vẫn còn kêu gào, mơ hồ biến thành nhạc nền.
“Không sao chứ?” Úc Yến hỏi.
Nhan Ý nhìn thời gian, đã 18h20 rồi.
Hôm nay Úc Yến có mấy cảnh quay, hẳn là mới quay xong, buổi tối còn phải quay tiếp nữa.
“Không sao.” Nhan Ý nói.
“Thật sự không có chuyện gì? Không có chuyện gì thật à?” Úc Yến hỏi tiếp.
Tiếng gào ngoài cửa biến mất, có lẽ Vương Dương đã đi rồi.
Hoàng hôn ngoài cửa sổ đã tắt, ánh sao nhấp nháy sáng bừng.
Nhan Ý co người trên salon, đắm chìm trong bóng tối không có ánh đèn. Cậu nói: “Đúng vậy, chắc ban nãy bỏ ít đường vào cà phê, hơi đắng.”
“Nhưng nó cho anh rất nhiều năng lượng và tinh thần.”
Đoàn phim đang phát cơm, Úc Yến gọi Tô Bình Bình trùm hóng drama tới, nhanh chóng nắm được chuyện xảy ra trong công ty.
Úc Yến cầm hộp cơm ra khỏi xe bảo mẫu, rảo bước tới trung tâm phim trường. Hắn là nam chính nên đi đến đâu người ta cũng bị chú ý.
Bốn ông cụ xúm lại trước tiên.
Sáng sớm nghe nói Lôi Minh tới đoàn phim rồi, ba người kia cũng vội vàng tới theo, có vẻ muốn ở lại đoàn phim lâu dài khiến cho đạo diễn Tông hết sức đau đầu, các nhân viên công tác càng nơm nớp lo sợ.
Úc Yến thở dài, đặt hộp cơm lên bàn.
Bốn người lập tức xúm xuýt quan tâm.
“Sao thế Úc Yến? Không hợp khẩu vị à?”
“Tôi đã cải thiện bữa ăn rồi mà, có phải không đủ không, tôi tăng thêm tiền đầu tư nhé!”
“Ông nhìn hộp cơm đi, chỉ có bốn mặn năm rau, quá kém!”
Úc Yến xoa thái dương, giọng vừa mệt vừa khàn: “Cảnh đêm không quay được không? Tôi không có tinh thần.”
“Có phải quá mệt không?”
“Tôi sẽ nói Tông Minh Thần sắp xếp lại cảnh quay, tôi đi tìm nó ngay.”
Úc Yến ngẩng đầu, nói: “Không phải, không liên quan đến quay phim, là vấn đề của tôi, tôi…”
Hắn còn chưa nói hết nhưng đã khiến bốn người hốt hoảng, nhất là Lôi Minh.
Dưới ánh đèn lờ mờ của đoàn phim, Úc Yến như đang cố gắng kiềm chế gì đó, khóe mắt cũng đỏ lên.
Đỏ mắt rồi.
Đây chính là Úc Yến đó!
Lôi Minh tiến lên kéo tay hắn, lo lắng hỏi: “Úc Yến, cậu sao thế? Cậu nói với tôi đi, nói gì cũng được hết!”
Đạo diễn Tông nghe thấy động tĩnh thì đi tới, nhìn thấy cảnh đó thì giật mình: “Úc Yến, cậu sao thế? Có chuyện gì thì nói ra, mọi người cùng nhau giải quyết.”
“Cậu tuyệt đối đừng xảy ra chuyện nhé!”
Người này không chỉ là nam chính thôi đâu.
Úc Yến cho đạo diễn Tông bất ngờ quá lớn, không bàn đến kỹ năng diễn xuất, võ thuật của hắn càng khiến người khác vui mừng, thậm chí anh ta cảm thấy Úc Yến còn hơn cả võ sĩ thực thụ.
Bộ phim mới quay được mấy ngày mà anh ta đã chuẩn bị một đống kịch bản khác để mời Úc Yến diễn vai chính. Úc Yến là trụ cột điện ảnh của anh ta, là mạch sống trong đoàn phim của họ nên tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Những diễn viên khác, dù là nữ chính hay nam số hai có việc thì trong vòng một ngày anh ta cũng có thể tìm được rất nhiều người thay thế, nhưng nếu là Úc Yến thì dù anh ta đi khắp thế giới cũng không tìm thể ra người thứ hai.
Được mấy ông lớn trong đoàn phim vây quanh, Úc Yến nói: “Công ty đổi quản lý cho tôi rồi.”
Mọi người cứng đơ, thay nhau nói:
“Tôi thấy Tiểu Nhan tốt mà, sao lại đổi chứ?”
“Đúng, Tiểu Nhan rất tốt, Lôi Đồng rảnh quá đi gây chuyện à?”
Úc Yến: “Không chỉ vậy, rõ ràng công ty có phòng pháp vụ để xử lý chuyện này, bọn họ lại cố ý ra ngoài tìm luật sư, mà luật sư này còn là bố của quản lý tôi nữa.”
Lần này mọi người đều im lặng.
Đúng là vừa ác vừa độc.
Úc Yến nói: “Mọi người không biết đâu, từ nhỏ quản lý của tôi rất sùng bái bố mình. Để gần gũi với bố hơn, anh ấy từ bỏ ngành mình thích nhất để đi học luật ở đại học Thủ Đô. Bây giờ công ty lại để bố anh ấy đưa anh ấy ra tòa.”
Lôi Minh tức giận không nói nên lời, rất lâu sau mới mắng thành tiếng: “Cái thằng vô liêm sỉ kia! Chưa làm cha bao giờ nên không hiểu chuyện đó tổn thương thế nào. Nó, nó thật sự không xứng làm cha!”
Ông ta giận đùng đùng cầm điện thoại đi qua một bên: “Cái thằng nghiệt súc nhà mày!”
Tiếng gào đó của Lôi Minh khiến cả nhóm hoảng sợ nhìn ông.
“Lỗi lớn nhất là do tao, tao không nên nói mày nghe, vì mày không xứng làm cha!”
“Mày bị đuổi rồi! Mày không phải là chủ tịch nữa!”
“Nếu Nhan Ý mà đi, mày cũng cút theo!”
“Cút ra khỏi công ty, cút ra khỏi nhà họ Lôi, tao chết mày cũng đừng có về!”
“Mày chờ tao đến công ty đuổi mày ra ngoài, tao có cho người ngoài cũng không để Quan Nguyệt lại cho loại khốn nạn như mày!”
Úc Yến ngửi thấy mùi cơm thì hơi đói.
Mắng xong, Lôi Minh tới nói với Úc Yến: “Cậu yên tâm đi, không có đổi quản lý đâu, cũng không làm khó Nhan Ý nữa.”
Úc Yến: “Vậy thì để anh ấy đi đi, anh ấy ở công ty chỉ thêm giày vò.”
Lôi Minh hỏi: “Cậu thì sao?”
Úc Yến: “Tôi đi với anh ấy.”
Lôi Minh do dự.
“Tôi với anh ấy chỉ đổi công ty thôi, vẫn sẽ đóng phim mà.” Úc Yến nói: “Chuyện này được giải quyết, trong lòng bình tĩnh lại mới có thể quay tốt được.”
Mọi người đều nhìn Lôi Minh.
Lôi Minh gật đầu nặng nề: “Tôi chỉ sợ cậu qua công ty khác bị ức hiếp thôi.”
Úc Yến: “…”
“Không đâu.” Úc Yến nghiêm mặt nói.
Lôi Minh không nói nữa.
Vệ sĩ của ông ấy mang đồ ăn tới cho Úc Yến, ông ấy dặn dò hắn phải ăn nhiều rồi cầm điện thoại qua một bên gọi.
Mùa Đông trời lạnh, hộp cơm đang ăn đã nguội ngắt, đồ ăn trong hộp đựng đồ ăn mới được mang đến lại rất ấm.
Ông cụ mặc áo lông thật dày, vụng về bước vài bước đúng lúc chắn gió cho Úc Yến, nghiêm túc gọi điện thoại cho ai đó.
Úc Yến nhíu mày, đứng dậy quay về xe bảo mẫu.
Tôi Bình Bình vội xách hai hộp đựng đồ ăn chạy theo.
“Còn ăn không?” Cậu ta lấy đồ ăn trong hộp ra.
“Không ăn nữa.” Úc Yến liếc hộp đồ ăn: “Cậu ăn đi.”
Nói xong, hắn gửi tin nhắn cho Nhan Ý.
[Úc Yến: Ông già họ Lôi quá không bình thường.]
Nhan Ý cũng cảm thấy Lôi Minh không bình thường, nhất là khi họ đắp người tuyết.
Sau khi quay về, cậu có hỏi Úc Yến. Trước khi cậu đến đoàn phim, Lôi Minh không ở đó nhưng sáng hôm bọn họ ra ngoài đắp người tuyết thì ông ấy lại xuất hiện ở khách sạn.
Điều này chứng minh ông ấy tới trong đêm.
Lôi Minh đã hơn bảy mươi tuổi, không thèm quan tâm đến chuyện công ty nhà họ Lôi, một lòng an hưởng tuổi già, chú trọng nhất là sức khỏe, sao lại ngồi xe năm tiếng để đến đoàn phim cơ chứ?
Chỉ vì bộ phim này là giấc mơ võ hiệp của họ thôi sao? Nhưng ba ông cụ còn lại thì không như thế, mà bố của đạo diễn Tông, người nôn nóng muốn bộ phim này nhất cũng không đến mức đó.
Chuyện kỳ lạ hơn còn ở phía sau.
Sau khi nói chuyện với Nhan Sương, Nhan Ý không đi đâu hết mà vẫn ở lại công ty.
Mặc dù khoảng thời gian này cậu ở công ty sẽ bị lạnh nhạt, bị bàn tán, nhưng cậu cũng không thể rời đi được, cậu phải ở đây để chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào. Vì cậu biết cuộc nói chuyện với Nhan Sương ngày hôm đó, thoạt nhìn thì cậu chiếm thế thượng phong nhưng điểm quan trọng nhất, cậu lại không nói ra.
Những chuyện cậu nói đều không quan trọng, quan trọng nhất là nếu công ty thật sự không muốn để cậu yên thì sẽ còn một chiêu tàn nhẫn nữa, chính là mượn chuyện này để khích bác mối quan hệ giữa cậu và fan của nghệ sĩ.
Fan là nền tảng của nghệ sĩ, hậu quả của việc làm lớn chuyện sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Cậu không biết công ty có nghĩ tới việc đó không, ít nhất thì ngày đó Nhan Sương vẫn chưa nói. Ông ấy không nói có khi là do công ty cảm thấy chiêu đó quá hèn hạ, không tiện để lấy ra uy hiếp.
Nhan Ý sợ chuyện này, cũng chỉ sợ một chuyện này thôi.
Khi nói chuyện với Nhan Sương, ngay cả thứ cậu từng sợ mất đi, cậu cũng đã chủ động buông tay.
Trừ điều này ra, cậu không còn gì phải sợ hết.
Nhan Ý luôn trong trạng thái đề phòng rốt cuộc cũng nhận được điện thoại từ phòng giám đốc, bảo cậu đi lên tầng cao nhất.
Cậu có cảm giác “cuối cùng cũng tới rồi”, không hiểu sao lại hòa lẫn cảm giác căng thẳng với thư thái.
Cậu lấy hết dũng khí bước vào, người đầu tiên nhìn thấy lại là Lôi Minh.
Ông ấy đang ngồi sau bàn làm việc, mà Lôi Đồng vốn nên ngồi ở đó lại đang bực bội ngồi với Vương Dương và trưởng phòng pháp vụ của công ty ở trên ghế salon.
“Tiểu Nhan, qua đây.” Không đợi cậu lên tiếng, Lôi Minh đã gọi cậu qua.
Nhan Ý không do dự, ngồi xuống đối diện ông.
Lôi Minh nhìn vẫn có vẻ dễ thân cận như hôm đắp người tuyết. Ông cẩn thận đánh giá Nhan Ý, ánh mắt càng ngày càng hiền từ nhưng rồi thở dài: “Tiểu Nhan, cậu thật sự muốn rời khỏi Quan Nguyệt à?”
Nhan Ý ngập ngừng, dù đây đã là chuyện quá rõ nhưng nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của ông cụ này, cậu lại không thể nào mở miệng được.
“Không phải sợ, cậu cứ nói thẳng ra.”
Nhan Ý cắn môi dưới: “Đúng vậy, tôi muốn rời khỏi Quan Nguyệt.”
“Được, thế cậu viết một tờ đơn xin từ chức đi, hôm nay sẽ làm xong thủ tục cho cậu.” Lôi Minh lại thở dài.
Nhan Ý khó tin nhìn ông cụ.
Chỉ thế thôi sao?
Cứ thế để cậu đi, không làm khó, không truy cứu, thậm chí không cần tiền vi phạm hợp đồng à?
Lôi Minh cười: “Sao còn không đi nữa? Nhỡ lát nữa tôi hối hận thì sao?”
Nhan Ý vô cùng kích động, vẫn không dám tin. Cậu nhìn Lôi Đồng, sau đó bị ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa độc ác của ông ta làm tỉnh táo lại.
“Nhan Ý, cậu giỏi thật đấy, không chỉ có cách đối phó với đàn ông, còn biết cách dỗ dành người già.”
Nhan Ý lại nghĩ tới cảnh cảnh khó chịu ở văn phòng này hôm trước, mặt hơi tái đi.
“Mày câm ngay!” Lôi Minh quát ông ta: “Mày chỉ cần ký tên là được! Không có tư cách nói chuyện!”
Lôi Minh quát con xong, thấy vẻ mặt Nhan Ý không đúng lắm, vội nói với cậu: “Tôi biết, Tạ Túc, Úc Yến và Lê Diêu đều đi cùng cậu, đúng không?”
Ông ấy quan tâm hỏi: “Cậu yên tâm, tôi đã thông báo với họ cả rồi. Đoàn phim của Tạ Túc ở quá xa, chắc hôm nay không về được; Lê Diêu thì tôi cho người đi đón rồi; bên Úc Yến thì tôi cũng xin Minh Thần cho cậu ấy nghỉ rồi, chắc cậu ấy sẽ tới công ty ngay thôi.”
Nhan Ý càng khiếp sợ: “Thật sao ạ?”
“Thật đấy, Lôi Minh tôi bảo đảm với cậu.” Lôi Minh nói: “Hôm nay cậu có thể yên tâm rời đi, không ai cản được cậu.”
Nhan Ý không quan tâm nhiều nữa: “Tôi đi xuống viết đơn từ chức ngay đây.”
Nói xong cậu vội vàng rời khỏi văn phòng, không biết Lôi Đồng đang giận tím cả mặt.
Trong thang máy, Nhan Ý càng nghĩ càng hưng phấn đến độ tay chân lóng ngóng. Khi về phòng làm việc nhìn thấy Úc Yến, giá trị hưng phấn của cậu đạt đến tột đỉnh.
Là Thật!
Lôi Minh không gạt cậu!
“Úc Yến!”
Nhan Ý như chú chim nhỏ cười chạy về phía hắn, hưng phấn nhảy lên người hắn, ôm lấy cổ hắn.
“Úc Yến, chúng ta có thể đi rồi!”
Úc Yến bế cậu lên: “Em còn tưởng anh vui thế là vì gặp em chứ.”
Nhan Ý cười ha ha.
“Vốn dĩ chúng ta có thể đi mà.” Úc Yến khẽ hừ.
Nhan Ý rất vui, không thèm so đo hắn cãi chày cãi cối mà cúi đầu hôn lên môi hắn cái chụt.
Úc Yến sửng sốt, Nhan Ý đã hôn xong.
Lời hắn muốn nói đến khóe miệng lại bị Nhan Ý chặn mất.
Vậy nên khi Nhan Ý nghe được tiếng đẩy cửa gấp gáp, không biết nên trách Úc Yến không nhắc mình hay mình không cho hắn cơ hội nữa.
Lúc này Lôi Đồng đang đứng ở cửa phòng làm việc, mà cậu lại đang quấn hai chân bên hông Úc Yến, hai tay ôm cổ hắn, đôi môi mới rời khỏi mặt hắn.
Ai cũng biết, đây không phải cái ôm của bạn bè hay quản lý và nghệ sĩ.
Thế giới dường như đã dừng lại một phút.
Vẻ mặt Lôi Đồng trở nên dữ tợn: “Cái đồ chó má này, mày đang quyến rũ…”
Ông ta còn chưa nói xong đã bị một quyển sách đập mạnh vào mặt.
Mặt Úc Yến âm u: “Ông nói chuyện cẩn thận vào.”
Tốc độ của hắn cực nhanh, ba chữ “đồ chó má” mới phát ra 1s, hắn đã quơ lấy quyển sách dày nhất trên bàn chọi qua đập lệch cả mặt Lôi Đồng.
Lôi Đồng cả đời chưa từng bị ai đánh vào mặt, khó tin quay đầu: “Mẹ nó, cậu lại đánh tôi vì thằng này à?”
Úc Yến giễu cợt: “Đánh ông còn là nhẹ đấy.”
Vì vậy khi Lôi Minh xuống tới thì thấy hai người Úc Yến và Lôi Đồng đã hùng hổ đánh nhau rồi.
Úc Yến không chút lưu tình nên đương nhiên Lôi Đồng không phải đối thủ của hắn, bị hắn đá mạnh bay ra cửa, đúng lúc nặng nề ngã xuống chân Lê Diêu đang định đi vào.
Lê Diêu khiếp sợ nhìn người dưới chân mình.
Lôi Minh cầm gậy, không hỏi nguyên nhân đã đánh ông ta thêm một gậy.
Nhan Ý kéo Úc Yến lại.
Bên ngoài, từ cửa các phòng làm việc cả tầng và đầu cầu thang đều có người ló đầu hóng drama.
Qua mười mấy giây, Lôi Minh mới phát hiện Lê Diêu có chút không đúng, cậu ta không sợ mà nhìn chằm chằm vào cổ Lôi Đồng.
Lôi Minh cúi đầu, suýt chút nữa tức giận đến ngất xỉu.
Tính xấu của một người sẽ không mất dần theo tuổi tác, cùng lắm là giấu đi và sẽ bộc phát bất cứ lúc nào.
Hai ngày nay Lôi Minh hung hăng dạy dỗ Lôi Đồng, ông ta bề ngoài thì nghe lời nhưng lại mang theo dây chuyền sấm sét của nhà họ. Ông ta biết hôm nay Úc Yến sẽ về, mục đích không cần nói cũng biết.
Lôi Minh vội đóng cửa phòng làm việc của Nhan Ý lại, sai người đỡ Lôi Đồng đứng lên. Cả đời Lôi Đồng chưa từng khốn đốn thế này, ba lãnh đạo cấp cao theo ông xuống tầng 16 lập tức giả chết, chỉ có Lê Diêu hưởng trọn cơn giận của ông ta.
“Cậu nhìn cái gì?” Lôi Đồng âm u hỏi.
Lê Diêu giật mình buột miệng: “Nhìn dây chuyền của ông.”
Lôi Minh hơi hoảng hốt, vội hỏi: “Lê Diêu, cậu từng thấy nó rồi à?”
Lê Diêu gật đầu.
“Úc Yến cho cậu xem hả, chắc nó thích cậu lắm.” Ông ấy cười ha ha, trong lòng đang nghĩ cách giấu chuyện này đi.
Lê Diêu sửng sốt, sao lại là Úc Yến chứ? Có phải bọn họ hiểu lầm gì không?
“Không phải anh Úc Yến, là anh Tiểu Nhan.”
“Cái gì? Úc Yến lại cho…” Lôi Đồng còn chưa nói xong đã bị Lôi Minh bịt miệng lại.
Lôi Minh cười nói: “Úc Yến đưa cái này cho Nhan Ý giữ, xem ra rất tin tưởng cậu ấy.”
“Không phải.” Lê Diêu lắc đầu: “Đây là dây chuyền của anh Tiểu Nhan, anh ấy đeo từ nhỏ đến lớn.”