*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù bầu không khí 1500 năm sau khiến người ta không thoải mái, nhưng vẫn có thể chịu được.
Nhan Ý từng lo rằng ở hành tinh mà thực vật không thể sinh tồn thì con người chưa tiến hoá như cậu khó lòng thích ứng được. Suy cho cùng, ở thời đại của cậu các nhà khoa học đã nghiên cứu rất lâu cũng chưa phát hiện ra hành tinh nào có sự sống và thích hợp cho con người sinh sống.
Nhan Ý quan sát hoàn cảnh xung quanh rồi thở phào, chợt nghe thấy Ân Tu gọi mình là tổ tiên.
Nhan Ý: “…”
Ở khía cạnh nào đó, gọi cậu là tổ tiên cũng đúng thật.
Nhan Ý giới thiệu xong hai người xong thì vang lên tiếng chuông cửa, trước mặt bọn họ xuất hiện một màn hình hiển thị cảnh ngoài cửa.
Nhan Ý cảm thán, chuông cửa trong tương lai cao cấp thật.
Những người đứng bên ngoài cửa, Nhan Ý thấy rất quen.
Ân Tu mắng: “Vậy mà mấy người dám bảo không giám sát?”
Người mặc áo blouse trắng giải thích: “Tất cả camera bên ngoài không soi vào trong phòng, chúng tôi cũng không giám sát xung quanh đây nhưng trong viện khoa học có thêm hai người ngoài, chắc chắn chúng tôi sẽ biết.”
Nhan Ý không rõ bên ngoài có thấy được bên trong hay không, bèn kéo Úc Yến sang một bên.
Quả nhiên bọn họ vừa tới đã bị phát hiện.
“Ý là tôi không có chút quyền tự do gì như đưa bạn bè về nhà chơi phải không?”
“Có có có! Chúng tôi chỉ đến thăm hỏi thôi.” Người mặc áo blouse trắng vừa lo lắng vừa cẩn thận: “Có được không?”
Nhan Ý hỏi: “Người mặc áo blouse trắng này là ai?”
Ân Tu: “Viện trưởng viện khoa học Dịch Danh.”
Nhan Ý: “…”
Cậu nhớ hôm trước Ân Tu livestream, trong số những bình luận mắng nhiếc trôi nổi trên màn hình, hình như có cả bình luận của người tên Dịch Danh trong viện khoa học.
Đọc bình luận đó, cậu còn tưởng là một ông chú gắt gỏng
Ân Tu nhìn Nhan Ý: “Gặp không?”
Nhan Ý gật đầu: “Gặp.”
Dù sao cũng không trốn được.
Bọn họ dọn dẹp sơ qua đồ đạc trong phòng khách, bàn qua vấn đề thân phận rồi mở cửa.
Sau khi mấy người đi vào, nom thấy Nhan Ý và Úc Yến thì giật mình hít một hơi.
Nhan Ý bối rối.
Úc Yến rất đẹp trai, nhưng họ có cần sửng sốt đến mức này không?
“Đây, hai vị đây là…?”
Như họ đã bàn trước, họ sẽ không nói thông tin cụ thể, cứ để những người kia tự đoán đoán, đặc biệt là việc bọn họ xuất hiện như thế nào, do trình độ khoa học kĩ thuật hơn hẳn thời đại này hay là năng lực thần tiên gì đó thì cũng kệ bọn họ tự đoán, tự suy nghĩ.
Nhan Ý đẩy Úc Yến về trước mấy bước: “Tiên sinh nhà tôi là một người trồng hoa trồng cỏ.”
Úc Yến: “…”
Ân Tu: “…”
Mấy người kia lập tức nhìn chằm chằm Úc Yến bằng ánh mắt nóng bỏng, vừa kích động vừa ngưỡng mộ, suýt chút nữa là quỳ xuống.
Dịch Danh lắp bắp: “Vậy, vậy hai chậu hoa cúc kia…”
Nhan Ý chỉ vào hai chậu hoa cúc vẫn còn đang được bày trong phòng khách, nói: “Chậu cúc tím này và chậu Bạch Lệ Mi kia đều là do tiên sinh nhà tôi trồng đó, cậu ấy thấy Ân Tu bị dân cư mạng mắng bèn gửi đến an ủi.”
“Hả?”
Chữ “hả” này ẩn chứa muôn vàn cảm xúc, nói không rõ đó là cảm thán, là ngưỡng mộ hay là sùng bái, có lẽ còn có thẫn thờ.
Vẻ mặt Úc Yến lạnh tanh.
Vẻ mặt Ân Tu thì đau khổ.
Những người đứng trước mắt Úc Yến giống như là học sinh đứng trước mặt thầy giáo, luống cuống, mất tự nhiên và kính sợ.
Dù vậy thì bọn họ cũng không muốn rời đi.
Nhan Ý: “Ờm, đã hơn 11 giờ đêm rồi.”
Dịch Danh: “Chúng tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho chuyên gia ngay.”
Nhan Ý: “Ở đây cũng được mà.”
“Sao có thể để chuyên gia thiệt thòi như vậy chứ?” Giọng nói của Dịch Danh đột nhiên to lên.
Úc Yến: “Tôi chỉ muốn ở đây.”
“Được, được, được.” Dịch Danh không dám nói thêm, dẫn mấy người kia rời khỏi phòng, một bước đi ba lần ngoảnh lại.
Sau khi bọn họ đi hết, ba người im lặng hồi lâu.
Nhan Ý ho khan: “Chúng ta nói chuyện chứ?”
Bảo là nói chuyện, nhưng thực ra chỉ có mình Nhan Ý nói thôi. Cậu nói về hoa cỏ cây cối trên trái đất, rừng sâu và biển hoa, vô số các loại trái cây và những loại rau củ giá rẻ, kết hợp với ảnh và video trong điện thoại, nói đến mức Ân Tu muốn đánh người.
Nhan Ý cười híp mắt nhìn vào app, quả nhiên là chấp niệm của Ân Tu đã tăng lên.
Kể từ khi cậu qua đây, giá trị đã tăng từ 80% lên 84% rồi.
Nhan Ý không thể đoán ra chấp niệm cụ thể của cậu ta là gì, nhưng điều này chứng minh Ân Tu thực sự muốn đến trái đất với cậu.
Nhan Ý còn muốn kể thêm để khiến giá trị chấp niệm của Ân Tu tăng cao hơn nữa, nhưng người bên cạnh cậu lại không vui ra mặt rồi.
“Đêm nay nói đến đây thôi, sáng mai tôi nấu đồ ăn ngon cho hai người.”
Ân Tu vui vẻ đồng ý: “Cơm anh nấu hôm qua ngon dã man, là bữa cơm ngon nhất tôi từng ăn trên đời đó.”
“Là vì đời này của cậu chưa từng được ăn rau và trái cây thôi.” Nhan Ý cười không để ý.
Trước khi lên lầu, cậu nhìn quang não trên tay Ân Tu: “Cho tôi một cái giống vầy được không?”
Ân Tu: “Không được.”
“Thứ này ràng buộc với thân phận.” Ân Tu cầm một món giống như máy tính bảng, đưa cho Nhan Ý: “Anh chỉ xài được cái này.”
Nói xong, cậu ta nghi ngờ nhìn Nhan Ý: “Anh biết dùng chứ?”
“Các người đến từ thời đại mấy G?”
Nhan Ý: “Tôi là 5G, cậu ấy, ờm 0G.”
Ân Tu: “…”
Nhan Ý sờ sờ chóp mũi rồi đưa Úc Yến lên lầu, không đứng đây để người ta xem thường nữa.
Trong biệt thự nhiều phòng, Ân Tu ở tầng ba, bọn họ được chia hai phòng ở tầng hai, mỗi người một phòng.
Nhan Ý nói với Úc Yến đang khó chịu: “Chọn một phòng đi.”
Úc Yến thuận tay chỉ căn kế bên mình.
Nhan Ý đẩy cửa đi vào.
Úc Yến ngập ngừng: “Không phải anh bảo em chọn trước à?”
“Đúng vậy, chúng ta ở một phòng không được sao?”
Úc Yên đứng đơ tại chỗ, mấy giây sau, đôi mắt hắn nheo lại như động vật họ mèo size bự: “Vậy xảy ra chuyện gì em không chịu trách nhiệm đâu nhé.”
“Không chịu trách nhiệm thì thôi, anh còn có thể ép em kết hôn với anh chắc?” Nhan Ý cười nói.
Úc Yến lại ngây người, môi cong lên: “Anh có thể ép thử coi.”
Hắn bị mấy câu của Nhan Ý quét bay cơn khó chịu, bước vào phòng khóe môi vẫn còn vểnh cao.
Thời gian không còn sớm nữa, Nhan Ý nói: “Em tắm trước nhé?”
Hai người ngó phòng tắm. Hình như cái phòng tắm rộng lớn kia được bao quanh bằng thủy tinh trong suốt
Cả hai đều im lặng.
Nhan Ý rất muốn chất vấn, tại sao trong viện khoa học nghiêm túc lại có phòng tắm kiểu này chứ? Chẳng khác gì khách sạn cả.
Sợ Úc Yến không biết sử dụng, Nhan Ý dẫn hắn vào trong nghiên cứu trước. May mà nó không quá phức tạp, độ nóng và lượng nước đều rất dễ chỉnh. Chỉnh nước xong, Nhan Ý chủ động đi ra, ngồi trên sô pha quay lưng lại với phòng tắm, cúi đầu nghiên cứu máy tính bảng của tương lai.
Qua một lúc lâu, Nhan Ý không nghe tiếng nước. Cậu vẫn giữ nguyên tư thế cũ, không quay đầu mà hỏi: “Úc Yến, sao em chưa tắm?”
Không ai trả lời.
Vừa đăng nhập vào mạng ngân hà mênh mông, nơi đây có rất nhiều điều về thế giới đặc sắc đang chờ Nhan Ý nghiên cứu nhưng cậu đang lo lắng nên không xem tiếp được nữa.
“Úc Yến?”
Vẫn không có ai trả lời.
Nhan Ý siết chặt ngón tay: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Em mà không lên tiếng thì anh quay đầu lại đấy nhé?”
Nhan Ý đợi thêm xíu, cơ thể không những cứng mà còn nóng. Quay đầu lại sẽ nhìn thấy gì, đầu óc cậu sắp không kiểm soát được trí tưởng tượng của mình nữa rồi.
Hơi nước mù mịt, căn phòng mờ ảo.
Nhan Ý sờ mũi, chầm chậm quay đầu nhìn phòng tắm xuyên thấu kia.
Vừa nhìn, cậu đã ngây người ra.
Căn phòng tắm xuyên thấu mờ đi khi có người sử dụng. Sự lo lắng vừa rồi của Nhan ý đột nhiên rực cháy, cháy đến mức khiến cậu đỏ mặt. Nó còn khiến cậu xấu hổ hơn là thấy được gì đó. Nhan Ý hận không thể tát vào mặt mình và hỏi rốt cuộc mình đang nghĩ gì.
Được rồi, công nghệ cao của tương lai. Còn về việc tại sao không có tiếng nước, có lẽ do hiệu quả cách âm tốt quá thôi.
Nhan Ý xoa đầu thật mạnh rồi vội vàng quay đầu đi, cúi gằm mặt xem máy tính bảng.
Không lâu sau, Úc Yến đi ra.
Cơ thể hắn còn vươn chút hơi ẩm, đầu tóc cũng được máy sấy kiểu mới sấy khô, mặc bộ đồ mà Ân Tu chuẩn bị. Hắn đứng trước mặt Nhan Ý, cụp mắt xuống nhìn chằm chằm cậu.
“Anh dòm lén em tắm đấy à?”
“Đâu có.” Nhan Ý chối ngay.
“Anh nhìn rồi, còn đỏ mặt nữa.”
Nhan Ý: “…”
Úc Yến nhìn má của cậu rồi nghiêng người xuống, ngón tay mang theo hơi ẩm sờ vào vành tai nóng bỏng của Nhan Ý. Thấy cậu giật mình, hắn cong khóe môi: “Ở đây cũng đỏ lên này.”
Nhan Ý lập tức đứng dậy.
Cậu không biết giải thích thế nào.
“Thế anh đi tắm một lần để em coi bù.” Cậu đặt máy tính bảng xuống, hoảng hốt đẩy Úc Yến ra chạy vào phòng tắm.
Úc Yến: “…”
Úc Yến đờ người đứng đó một lúc, rất muốn tìm remote chỉnh nhiệt độ phòng xuống một chút.
Phòng tắm vẫn không có tiếng động, Úc Yến vẫn đứng đó. Đứng mãi như thế, hắn lầm bầm chửi một câu rồi sang phòng tắm bên cạnh.
Khi Nhan Ý đi ra thì Úc Yến không có trong phòng nữa. Cậu bối rối, Úc Yến đi khi nào vậy? Hắn đã thấy chưa? Nếu như hắn đi từ sớm và không thấy gì, vậy há chẳng phải cậu chưa kịp rửa sạch oan khiên sao?
Điện thoại 5G của cậu không lên được mạng ngân hà, Nhan Ý đành ngồi đợi ở phòng, đợi rất lâu mới thấy Úc Yến quay về.
Không biết vì sao, trực giác của Nhan Ý nói với cậu rằng, đừng hỏi Úc Yến đã đi đâu và làm gì. Cậu ngồi xuống giường rồi vỗ vào chỗ bên cạnh, lời nói kẹt ở cổ họng, đôi mắt thốt không thành lời, chỉ có thể làm đến bước này.
Ngược lại, vẻ mặt của Úc Yến rất bình tĩnh, sắc mặt như thường. Hắn lật tấm chăn mỏng lên ngồi xuống giường.
Ban đêm ở viện khoa học rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Không có tiếng gió, tiếng người cũng không, cũng chẳng có tiếng côn trùng, ngay cả tiếng máy móc cũng đi đâu mất, ở nơi đây giống như bị giam trong hư không vắng vẻ băng giá.
Chỉ có tiếng thở bên tai.
Nhan Ý không nhịn được mà xích lại gần thêm chút.
Trong tình huống này, tiếng thở khiến cậu an tâm và thân mật, nói cho cậu biết cậu vẫn đang sống trong thế giới bình thường.
Một cánh tay ôm lấy cậu, ôm cậu vào trong lòng.
Nhan Ý ngước mắt lên, dựa vào vai hắn, nắm chặt tay hắn, cùng nhau nghiên cứu thế giới này ở trên mạng ngân hà.
Đầu tiên là cần nghiên cứu Omega và Alpha là cái gì. Hóa ra con người trong tương lai có sáu giới tính khác biệt, ngoại trừ nam nữ ra còn có Omega, Alpha và Beta.
Cơ thể Alpha cường tráng, là người đứng trên đỉnh cao thế giới.
Omega thì ngược lại, họ khá yếu ớt nhưng thích hợp cho sinh sản.
Beta thì đan xen giữa hai kiểu này.
Trời sinh Alpha và Omega phù hợp với nhau, giữa bọn họ có một chất xúc tác gọi là pheromone.
Hai kiểu người này cực kỳ dễ bị pheromone ảnh hưởng, chỉ khác là dưới sự ảnh hưởng từ pheromone của đối phương, Omega phục tùng, còn Alpha thì cướp đoạt.
Bọn họ đều khó thoát khỏi sự ảnh hưởng của pheromone, thậm chí đối với Omega, có thể nói nó là chất khống chế.
Sự phù hợp về pheromone khiến Omega và Alpha có thể trở thành một gia đình với nhau, độ tương thích có các cơ quan chuyên môn giám định
Nhan Ý và Úc Yến cảm thấy xem vậy là đủ rồi.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Nhan Ý là: “Bị pheromone hấp dẫn là tình yêu thật sự sao?”
“Nếu như pheromone của bọn họ phù hợp, nhưng không phải là người yêu thật lòng của nhau cũng có thể bên nhau sao? Là người yêu nhưng pheromone không phù hợp thì không thể bên nhau sao?”
Úc Yến xem xong, hắn thờ ơ nói: “Trước đó rất lâu, động vật hoang dã dựa vào mùi hương để hấp dẫn bạn tình, đây là tiến bộ à? Càng sống càng thụt lùi thì đúng hơn.”
Nhưng chuyện này không liên quan đến hắn nên hắn cũng lười để ý, tiếp tục xem những kí hiệu bên dưới.
Nhan Ý vẫn suy nghĩ về vấn đề này, cậu cảm thán. Đây là thế giới của pheromone. Người có pheromone phù hợp ở bên nhau thì tốt cho cả hai bên, người có pheromone không thích hợp mà ở bên nhau thì cơ thể sẽ rất đau khổ. Thân thể con người không thể nào thoát được, cũng không có cách kháng cự lại pheromone.
Nhan Ý hỏi: “Úc Yến, nếu như pheromone của chúng ta không phù hợp thì em có ở bên anh không?”
Úc Yến không trả lời.
Hắn yên lặng một hồi, ngón tay dài đặt trên mặt máy tính.
Nhan Ý lắc đầu, rủ bỏ đi luồng thất vọng lập dị: Mình nghĩ gì thế không biết.
“Nhóm người kia vừa thấy chúng ta đã sửng sốt, có lẽ cảm nhận được chúng ta không phải là Omega, Alpha và Beta rồi nhỉ.”
“Ừ.” Úc Yến khẽ ừ một tiếng.
Bọn họ tiếp tục xem, cũng hiểu tại sao Ân Tu bị toàn bộ cõi mạng ghét vì là Omega mà giả làm Alpha.
Cũng là vì pheromone này.
Pheromone của Omega có sức hấp dẫn chết người với Alpha, nếu như Omega không chú ý, không mang theo thuốc ức chế trong thời kỳ động dục, khả năng rất lớn là sẽ dẫn đến sự bạo động của các Alpha xung quanh, đã thế Ân Tu là một minh tinh, thường xuyên tổ chức concert, tham gia đủ loại tiệc tùng. Trời sinh Alpha vừa là cướp đoạt lại hiếu chiến, nếu xảy ra tình huống kiểu đó thì thật không dám tưởng tượng. Mặc dù không khuyến khích Omega tiến vào giới giải trí nhưng cũng không hề cấm đoán, cả cõi mạng nối giận vì cậu ta che giấu thân phận đóng giả Alpha.
Dưới tình hình như vậy, Nhan Ý không thể không thừa nhận Ân Tu cũng có chỗ sai, đây quả thật là một loại hành vi thiếu trách nhiệm.
Nhưng bây giờ nói gì cũng vô ích.
Hai người xem đến rất khuya, Nhan Ý xem mãi xem mãi rồi ngủ trong lòng Úc Yến luôn.
Trong cơn mơ màng, cậu nhớ ra từng nghe nhân viên của công ty giải trí buôn chuyện, biết thêm vài tai tiếng khác của Ân Tu, cậu ta đã từ chối kết hôn với một người rất thích hợp với mình.
Chấp niệm của Ân Tu là pheromone, hoặc có liên quan đến thân phận Omega của cậu ta sao?
Nhan Ý muốn thăm dò, nhưng cuối cùng rơi vào giấc mộng.
Cậu nằm mơ, mơ thấy Úc Yến biến thành một con thú hoang, đè cậu trên giường và ra sức cắn vào sau gáy cậu.
…
Không biết vì giấc mơ hay sao mà sáng tỉnh dậy sau cổ Nhan Ý có hơi đau và ngứa, cũng xuất hiện hiện tượng ngại ngùng khi dậy sớm.
Cậu muốn thò tay sờ gáy, nhưng bị Úc Yến ở phía sau tóm lấy: “Đừng cử động.”
Giọng hắn khàn khác lạ.
Người vẫn luôn dậy sớm không biết bữa nay sao vẫn chưa dậy, nhưng Nhan Ý hiểu lý do giọng hắn khàn rồi. Cậu rụt tay về, đâu còn quan tâm đến sau gáy nữa, cậu cứng người xuống giường đi rửa mặt.
Rửa mặt xong đi ra, Úc Yến đã không còn ở trong phòng nữa.
Nhan Ý thay áo quần bước xuống lầu.
Ân Tu đang khoanh chân ngồi trên ghế sô pha chơi game.
Do ám ảnh bởi giấc mơ, khi Nhan Ý đứng trên cầu thang cậu vô thức nhìn vào gáy Ân Tu.
Hôm qua Ân Tu mặc một chiếc áo len tiêu chuẩn, hôm nay lại mặc một chiếc áo len rất rộng và thoải mái, áo len có chiếc cổ tròn nhỏ, cậu ta cúi đầu chơi game, sống lưng cong xuống nên sau gáy lộ ra. Trên làn da trắng nõn có một vết sẹo khó coi vô cùng ngứa mắt, nhìn mà đau lòng.
Nghe thấy tiếng bước chân, chơi xong một ván, Ân Tu vô thức kéo cổ áo rồi ngước lên nhìn.
Nhan Ý vội gom lại những cảm xúc ẩn chứa trong ánh mắt.
“Chờ một chút, tôi đi nấu cơm.”
“Ừ.” Ân Tu đồng ý: “Cần tôi giúp gì không?’
“Thôi, cậu không phân biệt được rau củ trái cây, chắc còn chả biết rửa rau nữa.”
Ân Tu: “…”
Điện thoại rung, đây là thời đại mạng ngân hà, chiếc điện thoại cùi bắp còn không lên được mạng của cậu mà rung thì chỉ có thể là thông báo trên app nhóm nhạc siêu thời không thôi.
Cậu mở ra xem, ấy thế mà chấp niệm của Ân Tu tăng lên một số.
Nhan Ý: “…”
Cậu bước vào căn bếp sạch sẽ không dính chút khói lửa nhân gian, bắt đầu làm bữa sáng. Cậu vừa rửa rau vừa không nhịn được mà ngoái đầu nhìn người ngồi ở trong phòng khách.
Nhờ bổ túc trên mạng tối qua, Nhan Ý biết tuyến pheromone tiết ra nằm ở sau gáy. Đối với tuyến của Omega, nó là cơ quan vô cùng quan trọng và mẫn cảm, bình thường cố sức chạm vào sẽ rất khó chịu. Biểu cảm Nhan Ý nghiêm túc hẳn lên, cậu nhìn rồi lại nhìn, vừa khéo thấy Úc Yến đang đứng ở cửa.
Úc Yến chắn tầm mắt Nhan Ý: “Em phụ anh.”
“Ồ, được, em rửa rau đi.”
Ân Tu ngồi trong phòng khách nghe thấy tiếng nói chuyện, cậu ta nhìn chăm chú bóng lưng đang nấu ăn của họ, hỏi: “Con người ở địa cầu cổ thật sự chỉ có hai giới tính thôi sao?”
Nhan Ý hơi giật mình, cậu nói to: “Đúng vậy, chỉ có nam và nữ, mặc dù cơ thể của nữ không cường tráng như nam nhưng nam nữ bình đẳng đã là nhận thức chung của xã hội rồi.”
“Vậy, giữa nam với nam thì sao?” Ân Tu lại hỏi.
“Đều là những người đàn ông không có gì khác biệt, cậu nói coi?” Nhan Ý mỉm cười.
“Đương nhiên là có tiền, có sắc và có cả năng lực thì càng nhận được sự ngưỡng mộ, đứng ở vị trí cao.”
Ân Tu không hỏi nữa.
Điện thoại lại rung, Nhan Ý mở xem thì giật mình, vậy mà chấp niệm tăng lên tận năm điểm.
Cộng thêm vừa rồi tăng một điểm, tổng số chấp niệm đã đạt đến 90%.
Nhan Ý biết chấp niệm của Ân Tu là gì rồi.
Cậu ta thật sự muốn đến đại cầu cổ, cậu ta muốn đến đó là vì cậu ta ghét ở đây, cậu ta ghét ở đây vì ba giới tính này, vì cậu ta là Omega.
Chắc chắn cậu ta đã trải qua chuyện gì đó vì là Omega. Một chuyện hoặc vài chuyện, liên quan vết sẹo sau gáy của cậu ta.
“Lát nữa ăn sáng, tôi livestream được không?” Qua một lúc Ân Tu lại hỏi, như đã xem Nhan Ý là quản lý của mình rồi.
Ân Tu hứa live ở lần trước, nếu không live thì lãng phí bữa sáng này quá. Nhưng nếu live trước khi trói buộc, lượng fan tăng lên sẽ không được tính vào nhóm nhạc siêu thời không cũng là lãng phí.
Nhan Ý suy nghĩ: “Tùy cậu, cậu muốn livestream à?”
“Muốn.”
Nhan Ý biết Ân Tu là kiểu người không an phận.
“Được, vậy cậu đợi Úc Yến.”
Ân Tu: “…”
Úc Yến: “Tôi á?’
“Đúng, chúng ta là Chuyên gia thực vật, cũng phải kiếm tý fans ở đây chứ.”
Úc Yến nghĩ rồi sảng khoái đồng ý: “Sớm biết vậy đã đưa cả Bánh Nếp Nhỏ qua luôn.”
Nhan Ý: “…”
Đối với fans hâm mộ, có khi Úc Yến còn hăng hái hơn cả cậu.
Khi Nhan Ý bày thức ăn ra bàn, Ân Tu bắt đầu phát sóng, vừa cài đặt điều kiện hiển thị bình luận vừa điều chỉnh phạm vi ống kính phát sóng: “Hế lô, tôi lại đến rồi đây, hôm nay mới bắt đầu vẫn là tặng quà trên 100 ngàn thì mới hiển thị bình luận nha.”
Cậu ta nhắm ống kính livestream chĩa thẳng vào mình, ánh sáng màn hình chiếu lên toàn bộ bức tường đối diện, Nhan Ý và Úc Yến vừa ăn vừa xem giống như là đang coi phim vậy.
Đối với người đã từng livestream trên sân khấu như Ân Tu, 100 ngàn chả bõ bèn gì nên vừa bắt đầu đã có rất nhiều bình luận.
Thế mà Nhan Ý đọc thấy có rất nhiều người nói nhớ Ân Tu. Càng nhiều hơn là những người vừa ghét cậu ta vừa đợi cậu ta livestream mà không nuốt được cơm.
Bọn họ giận giữ mắng cậu ta là kẻ lừa đảo, hôm qua bọn họ đợi cậu ta cả ngày mà cậu ta lại không livestream.
Nhan Ý: “…”
Đây chính là sức mạnh của việc nổi tiếng bằng tai tiếng sao? Thứ lỗi cho cậu vì chưa từng dẫn dắt người nổi tiếng bằng tai tiếng, chưa đích thân trải nghiệm qua.
“Bữa sáng hôm nay rất phong phú.” Ân Tu chỉnh ống kính: “Các bạn Phôn Tử, mọi người nhận ra bữa ăn sáng này chứ?”
[Phôn Tử không biết, Phôn Tử đang chảy nước miếng nè!]
[Phôn Phôn không biết, đôi mắt của Phôn Phôn đỏ lên hết cả rồi .]
Ân Tu nói: “Đúng vậy, có phải mọi người đang nghĩ tôi rất đáng thương, cô đơn giống như một chú chuột chạy qua đường sống trong cái nhà chật hẹp đó phải không?”
“Không hề nhé, bây giờ tôi đang ở trong biệt thự tốt nhất của viện khoa học, người cấm tôi chi tiêu vào đánh tôi đi, lão Vương đầu hói muốn đòi tiền vi phạm hợp đồng nữa, mấy người đã vào đủ chưa?”
Nhan Ý: “…”
Có lẽ Ân Tu mắc bệnh ‘không sĩ sẽ chết’.
“Ờ, đúng rồi Vương đầu hói, cho dù anh có vào đây tôi cũng không đưa tiền cho anh đâu. Không phải tôi không có tiền, quà livestream lần trước tôi nhận được hàng trăm triệu nhưng vì tôi bị cấm chi tiêu, không thể chuyển tiền cho anh được, anh cứ đi kiện người cấm tôi chi tiêu trước đi.”
Nhan Ý và Úc Yến hờ hững ngồi ăn cơm.
Bình luận không phải hahaha thì là a a a, còn có một nhóm người bận rộn tag Vương đầu hói vào.
Ân Tu xem một lúc, hài lòng cúi đầu ăn cơm.
“Chết tiệt! Hai người để lại cho tôi một ít chứ.”
Ân Tu giành sủi cảo chiên và trứng chiên, múc cháo ngũ cốc, không quên vớ thêm ly nước trái cây.
Lúc này cậu ta mới yên tâm đọc bình luận.
“Đúng rồi, ngoài việc chuyển vào viện khoa học, tôi còn có hai người bạn ở cùng, không có gì đáng thương hết, càng không cô độc. Nếu mấy người hỏi hai người bạn này là ai, ừ, cũng chẳng có gì là hiếm lạ, chính là chuyên gia thực vật trồng ra hai chậu hoa đó.”
Phần bình luận thoắt cái yên lặng một cách đáng sợ.
Ngay cả Nhan Ý và Úc Yến đang vùi đầu vào ăn cơm cũng cảm nhận được, hai khuôn mặt trở nên hoang mang.
Lúc lâu sau mới có một bình luận chậm rãi bay đến.
[Cứu mạng, xin cho hỏi có cách nào xóa bỏ bình luận mắng mỏ vừa rồi không? Thật ra, bình thường tôi rất ngoan ngoãn và yếu đuối á, hu hu hu ]
Nhan Ý: “…”
Úc Yến: “…”
Ân Tu: “…”
Bình luận này đánh tan sự im lặng khác thường trong phần bình luận, tiếp đến livestream thoắt cái rơi vào hỗn loạn, không phải bị spam bình luận mà toàn bộ đều là tặng quà.
Phòng livestream của Ân Tu phải tặng quà xịn thì bình luận mới hiển thị, ấy thế mà giờ đây quà tặng bay tứ tung muốn tràn ra khỏi màn hình.
Cư dân mạng vẫn im lặng, cũng không biết vì lý do gì mà không lên tiếng, cứ im lặng phá tiền giống như tiền là giấy vậy.
Phá đến mức Ân Tu bực bội, đặt biệt là sau khi nhìn giá trị của quà tặng.
“Đậu má, còn tặng nữa là tôi tắt live đó, mấy người tiêu chuẩn kép vừa phải thôi chứ?”
Nhan Ý: “…”