*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhan Ý không lấn cấn vấn đề này quá lâu, tranh thủ chút thời gian còn lại để tìm vài minh tinh nữa.
Trong bảng danh sách mà Nhan Ý nhớ thì chọn lọc được ba người. Cậu đi xem hai người kia trước, nhưng cuối cùng vẫn quay về.
Ở ba phút cuối, cậu định vị Ân Tu đang bị dân cư mạng anti. Đặt xong định vị theo dõi Nhan Ý có thể quan sát đối phương bất cứ lúc nào, và cậu không thể chọn người khác được nữa.
Nhan Ý thở hắt ra, đứng dậy rót một ly nước ấm uống từng ngụm nhỏ để giảm bớt tâm trạng căng thẳng ban nãy.
Từ video trong app, cậu thấy Ân Tu đang bị sếp và quản lý mắng nhưng mặt cậu ta chẳng có tý cảm xúc gì, thậm chí còn mở thiết bị có chức năng y chang điện thoại, đăng stt lên trang mạng xã hội tương tự như Weibo.
[Ân Tu: Do tôi không đẹp trai bằng Alpha hay không mạnh bằng Alpha? ]
Nhan Ý: “…”
Chỉ 1 phút đã có 10 ngàn bình luận, toàn là chửi.
Giữa tình huống dầu sôi lửa bỏng mà còn đăng stt kiểu đấy, đúng là nhảy disco trên lửa giận của tinh dân mà.
Có số ít fans vẫn bướng bỉnh kiên trì support: [Anh đẹp trai nhất, anh đẹp trai nhất, anh đẹp trai nhất tinh tế!]
Người mặc vest đen tức đến giậm chân: “Ân Tu, cậu bị đóng băng rồi! Chúng tôi sẽ hủy hợp đồng với cậu, cậu lo mà chuẩn bị tiền bồi thường hợp đồng đi!”
Người mặc vest xám bổ sung: “Không chỉ bồi thường cho công ty, mà còn bồi thường cho mấy nhãn hàng cậu đại diện nữa. Ân Tu, cậu biết con số kia lớn đến mức nào không, cậu đang tự hủy diệt mình đấy.”
Ân Tu cười lạnh đứng lên: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”
Người mặc vest xám bước tới: “Đừng trách chúng tôi vô tình, chậc, cậu nói xem, cần gì phải thế chứ?”
Ân Tu không hề biết ơn: “Đừng có ở đây mèo khóc chuột, lúc trước tôi kiếm ra tiền không phải mấy người nịnh nọt lắm à? Các người chỉ tiếc cái cây hái ra tiền đổ mất thôi.”
“Cậu!”
“Ân Tu, cậu còn không hiểu rõ tình cảnh của mình bây giờ sao? Cậu tiêu rồi!”
“Trước kia cậu ỷ nổi tiếng nên kiêu căng thì thôi đi, giờ mà còn vậy thì cậu sẽ lãnh hậu quả đó!”
Ân Tu cười mỉa mai, chẳng buồn nhiều lời với họ.
Khi bọn họ đứng lên hết Nhan Ý mới phát hiện Ân Tu rất cao, khí thế vô cùng mạnh mẽ, dù đang ở tình cảnh ngặt nghèo nhưng cậu ta không hề tỏ vẻ yếu thế.
Nhan Ý nhìn cậu ta rời khỏi phòng.
Theo dõi Ân Tu, cậu mới biết thế giới của 1500 năm sau này tuy sầm uất nhưng cằn cỗi, phát đạt nhưng lạnh lẽo như băng. Khoa học kĩ thuật tương lai đã vươn tầm cao mới giống như những gì Nhan Ý nhìn thấy trong phim khoa học viễn tưởng, các loại phi thuyền bay tới bay lui trên trời, đường xá đầy người máy y hệt con người, những tòa nhà chọc trời có thể tháo ra ráp lại.
Còn tài nguyên thiên nhiên thì vô cùng thiếu thốn, tựa như thế giới được xây dựng lại sau tận thế. Suốt dọc đường, Nhan Ý không hề thấy cây xanh. Coi như cậu cũng hiểu người mặc vest đen bảo ‘trừ phi cậu ta làm một loại thực vật địa cầu cổ sống lại’ có nghĩa gì rồi.
Ân Tu lái phi thuyền bay một vòng lớn quanh tinh cầu rồi đáp xuống trước cửa toà nhà mang kiến trúc tứ hợp viện mà Nhan Ý quen thuộc.
Chẳng qua, cậu ta mới bước khỏi phi thuyền đã bị người máy chặn lại.
“Chào anh, căn nhà này không còn thuộc về anh, mời anh đi ngay cho.”
Nhan Ý thấy đôi con ngươi đen láy của Ân Tu nhìn chằm chằm khoảng sân trước mắt, không nói rõ được là tâm trạng gì.
Dáng vẻ giống y đúc Nhan Ý năm đó.
Ân Tu lái phi thuyền đi.
Cậu ta đến khách sạn thì nghe người máy thông báo: “Anh bị cấm vào đây.”
Mấy khách sạn liên tiếp cũng như thế.
Nhan Ý bối rối, chẳng lẽ ở tương lai một công ty cũng có thể ban hành lệnh cấm mà không cần thông qua cơ quan tư pháp sao?
Khả năng này không cao.
Vì Ân Tu là O giả A nên chính quyền tinh tế đã khoá chi tiêu của cậu ta ư?
Đúng là một thế giới đáng sợ.
Bên này cũng là ban đêm, Ân Tu đi đâu cũng bị chặn, không ai cho cậu ta thuê khách sạn nên đành phải lang thang bên ngoài. Quá đáng hơn là cậu ta còn không thể mua cơm ăn.
Nhan Ý theo dõi mà lòng rối bời, một mặt lo lắng, một mặt lại bị thời đại tinh tế 1500 năm sau hấp dẫn.
Mãi đến 12h đêm, Ân Tu mới tìm được chỗ nghỉ chân.
Đó là một căn phòng đơn sơ, không hề phù hợp với khí chất đại minh tinh nổi tiếng toàn tinh tế của Ân Tu. Nhan Ý đoán đây là căn nhà mà Ân Tu đã ở trước khi nổi tiếng, hẳn chính cậu ta cũng đã quên mất nó rồi, đi lang thang bên ngoài thật lâu mới nhớ mình còn một căn nhà.
Sau khi vào nhà, Ân Tu ngồi trên ghế sô pha sờ bụng.
Căn nhà này đã lâu không có người ở, đừng nói là đồ ăn, ngay cả con chuột cũng không có.
Cậu ta ngơ ngác nhìn chằm chằm cái bàn. Cả đêm bị đuổi khiến cậu ta thấm mệt và nhắm mắt lại, không còn vẻ nổi loạn như khi đăng bài lên mạng xã hội ngay trước mặt ông chủ nữa.
Chỗ này rất xa xôi, xung quanh yên lặng, khi Ân Tu cụp mắt xuống, gương mặt cậu ta trông hơi yếu ớt và cô độc.
Nhan Ý nén sự kích động trong lòng, xem thêm một lúc nữa thì thở dài đi vào trong bếp tìm đồ ăn.
Biết bọn họ về đây, chị Lục đã bỏ đầy các loại nguyên liệu nấu ăn tươi và đồ ăn vào tủ lạnh. Nhan Ý lấy một cái túi lớn, không quan tâm là trái cây, rau xanh, thịt hay đồ uống… đều nhét vào túi hết. Tình hình trước mắt cho thấy không biết khi nào Ân Tu mới mua được đồ. Nếu đã tốn tiền chuyển phát nhanh, chi bằng gửi hết đồ cho cậu ta luôn.
Nhan Ý tìm thấy bao gạo lớn trong ngăn kéo. Nghĩ đến căn nhà không có bếp đó, cậu cam chịu số phận đi nấu cơm.
Đúng lúc cậu hơi đói, cũng muốn ăn khuya.
Hương thơm toả ra từ phòng bếp. Một tiếng sau, Nhan Ý bưng bát mì gà và đĩa rau cải đi gõ cửa phòng Bạch Thời Cảnh.
Đèn trong phòng Bạch Thời Cảnh chưa tắt, anh ta vẫn chưa ngủ. Cậu đoán kẻ si mê âm nhạc Bạch Thờ Cảnh chắc chắn đang sáng tác, viết cả đêm, cũng nên ăn chút đồ ăn khuya.
Bạch Thời Cảnh nhận lấy đồ ăn khuya, cười nói: “Cảm ơn Tiểu Nhan, cậu vất vả rồi, sáng mai tôi nấu đồ ăn sáng cho cậu.”
“Được!” Nhan Ý mỉm cười đồng ý.
Cậu quay lại bếp, múc hết nồi canh gà, đĩa salad rau dưa lớn và những nguyên liệu nấu ăn khác về phòng mình. Cậu phải đi tận ba lần mới lấy hết được đồ ăn.
Một tiếng sau, Ân Tu vẫn đang ngồi trên ghế sô pha, thiết bị giống điện thoại trên cổ tay chợt nhảy ra một màn hình thật lớn, Nhan Ý có thể thấy rõ nội dung bên trên. Ở mạng xã hội tương tự Weibo, hình như gọi là Tinh Bác, còn lưới mạng liên thông giữa các tinh cầu thì gọi là Tinh Võng.
Cậu ta đang xem Tinh Bác.
Trên Tinh Bác, cư dân mạng không chửi thì cũng mắng cậu ta.
Là idol toàn cầu, hành tung của cậu ta không còn là bí mật nữa. Hình ảnh cậu ta bị chặn ngoài khách sạn, không mua được đồ ăn, đến nhà hàng khách sạn nào cũng bị từ chối, đều bị chụp lại rồi đăng lên mạng, cả cõi mạng đang cười nhạo cậu ta.
[Không ngờ Ân Tu biến thành chó nhà có tang rồi:))]
[Ơ? Đừng nói đêm nay Ân Tu ngủ bụi thật nha? Liệu có bị người máy xua đuổi không? Hiệp hội bảo vệ Omega mau tới đi chứ???]
[Hiệp hội bảo vệ Omega đâu có quan tâm loại người vô trách nhiệm như cậu ta, giả A ngầu lắm cơ mà?]
[Fandom của Ân Tu mau ra đón anh nhà mấy người về kìa:))]
[Trong số fans não tàn có Alpha không? Mang nó về cho nó biết thế nào là Alpha thực thụ đi =)))))]
Nhan Ý thấy Ân Tu siết chặt hai tay, cả người run rẩy, đôi môi trắng bệch.
Cậu vội gọi 005: “005, chuyển phát nhanh thời không.”
005 cao giọng đáp: “Được!!!”
“Chuyển những thứ ở trên bàn hả?”
Nhan Ý sực nhớ lời của quản lý kia: “Chờ đã.”
Cậu bước ra ban công, ôm hai chậu cúc đang nở rộ, một chậu là hoa cúc tím, một chậu là Bạch Lệ Mi. Cậu múc riêng một bát canh gà, còn lại để nguyên trong nồi, sau đó viết cho cậu ta một tờ giấy nhỏ.
“Gửi hết những thứ này đi, gửi đến cái bàn trước mặt cậu ta.”
[Bạn muốn tiêu một nghìn fans để sử dụng chức năng chuyển phát nhanh thời không không? Đồng ý/ Không đồng ý]
Chắc do đã sở hữu lượng fans kha khá nên khi tiêu 1k fans, Nhan Ý không thấy đau lòng cho lắm.
Nhan Ý: “Đồng ý.”
Cậu vừa dứt lời, đống đồ ăn và hai chậu hoa trước mắt biến mất.
Trong căn phòng nhỏ hẹp, Ân Tu nhịn đói cả ngày nên đau dạ dày, cắn răng nhìn các bình luận đầy ác ý đánh về phía mình, cắn nuốt mình.
Đau đớn và rét lạnh càng thêm thẩm thấu.
Cậu ta cắn răng, tái mặt vì đau và giận, nhưng cậu ta vẫn cứ kiên trì, tựa như khi bị đuổi ra khỏi nhà, dù có tuyệt vọng đến đâu thì cũng không bao giờ quay đầu lại.
Ân Tu đói đến xây xẩm mặt mày.
Khi đồ ăn xuất hiện trên bàn, cậu ta còn tưởng mình hoa mắt nặng rồi, không chỉ nhìn thấy những món ngay cả hoàng gia tinh cầu cũng chưa chắc ăn được, mà còn ngửi thấy mùi thơm tuyệt vời đến khó lòng tưởng tượng nổi.
Là mùi thơm của đồ ăn và hoa thiên nhiên.
Cậu ta tức đến điên luôn rồi phải không?
“Mẹ kiếp!”
Ân Tu xoa thật mạnh đôi mắt đang đau xót, đồ ăn trên bàn vẫn còn. Cậu ta sửng sốt, đưa tay ra chạm vào cái nồi nóng hôi hổi. Còn có bông hoa kia nữa, đầu ngón tay cậu ta cảm nhận được cái se lạnh của đêm thu.
Dù là ảo giác thì đầu óc cậu ta cũng không mường tượng ra được loại hoa đẹp thế này.
Ân Tu ngạc nhiên đến mất kiểm soát nét mặt. Cậu ta ngây người lúc lâu mới trông thấy tờ giấy nhỏ, phía trên ghi một câu đơn giản.
[Đừng có bốc đồng, ăn cơm nhiều vào, học nhảy cho tốt.]
Cậu ta đơ mặt nhìn một lát rồi lẩm bẩm: “Ở đây ai đủ tư cách dạy tôi nhảy? Bọn họ học tôi cả mà.”
Nhan Ý: “…”
Cậu viết tờ giấy này là do thấy Ân Tu mất bình tĩnh nổi điên trước mặt ông chủ, nghĩ cậu ta đã thảm vậy rồi cũng nên khiêm tốn chút, ăn nhiều cơm, học nhảy cho tốt.
1500 năm sau không biết có bao nhiêu kiểu dance mới ra đời, nếu học chút ít mang về thì không phải sẽ hot toàn showbiz sao?
Nhan Ý cảm giác Ân Tu thuộc kiểu người nóng tính, rất khó quản lý nên cậu mới dặn dò như thế.
Bất hạnh thay, cậu đoán đúng rồi.
Trong màn hình, Ân Tu đã chịu nhận đống đồ bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình. Cậu ta chỉnh lại đèn trong nhà, dời ghế sô pha, thu dọn đồ trên bàn.
Nhan Ý có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, trong khi cả cõi mạng mắng cậu ta, dè bỉu cậu ta lưu lạc đầu đường xó chợ như chó mất chuồng, không chết cóng thì cũng chết đói. Ân Tu mở livestream lên.
Nhan Ý: “…”
Cậu ta đúng là không thích chịu thiệt chút nào mà, bash được thì sẽ bash thật mạnh tay.
Cậu không biết mình nên khâm phục sự can đảm của Ân Tu hay không nữa. Kết hợp với chuyện bị cấm chi tiêu, Nhan Ý biết cậu ta làm thế không chỉ muốn vả mặt toàn bộ cư dân mạng, mà còn muốn vả luôn cái cơ quan nào đó của tinh cầu.
Nhan Ý hiểu chuyện này không đơn giản, nhưng không ngờ sẽ phát triển đến mức cậu không lường tới này.
Ân Tu đang bị dí cả cõi mạng nên vừa mở livestream là có một lượng lớn cư dân mạng tràn vào hóng.
Nhan Ý coi mà hoảng, chớp mắt đã hơn 8000 người xem rồi.
Rốt cuộc tinh tế có bao nhiêu dân vậy?
Nghĩ tới đây, cậu kích động đến mức tim đập rộn ràng. Càng nhiều người chú ý, không phải sẽ càng nhiều fans sao?
Chẳng qua giờ ai cũng chửi cậu ta, bình luận nhảy tanh tách cao bằng mấy tầng lầu, che lên mặt chủ livestream.
Ân Tu không quan tâm, cậu ta chỉnh màn ảnh rồi nói: “Ai tặng quà hơn 100 nghìn tinh tệ thì bình luận mới hiển thị.”
Nhan Ý: “…”
Trên màn hình toàn là lời mắng cậu ta, nhưng muốn để cậu ta thấy lời mắng thì phải tặng quà cho cậu ta, việc này thật là…
Màn hình livestream thoắt cái trống trải hơn hẳn, chỉ còn vài bình luận chạy ngang qua.
[Ân Tu, em vĩnh viễn ủng hộ anh! ]
[Em biết nỗi khổ của chồng, mãi mãi yêu chồng.]
Có lẽ là người đã tặng quà cho cậu ta trước kia, một số ít fans còn kiên cường ở lại.
Ân Tu mở livestream, mang hai chậu hoa ra khoe trước: “Vương đầu hói, anh thấy sao?”
Nhan Ý đoán ‘Vương đầu hói’ là người mặc vest đen đã nói ‘trừ phi cậu ta có thể khiến một loại thực vật địa cầu cổ sống lại’ kia.
Đúng là không chịu chút thiệt thòi nào mà.
Nhan Ý bất đắc dĩ nhìn khu bình luận bùng nổ, dù cậu ta đã cài đặt mức ngạch 100 ngàn tinh tệ thì bình luận vẫn che mất màn hình.
Nhan Ý: “…”
Đây là bao nhiêu tiền?
Coi như cậu cũng hiểu độ quý giá của thực vật địa cầu cổ ở hành tinh này rồi, gọi quốc bảo cũng không ngoa nhỉ?
Bình luận quá nhiều lại quá nhanh, Nhan Ý chỉ đọc được mấy cái.
[Clm là hoa thật kìa! Tôi ngửi được mùi hoa rồi! ]
[Thật đó, tôi sờ được này! Aaa, tôi thăng thiên đây! Tôi nổ đây! ]
Hóa ra livestream 1500 năm sau không chỉ thấy mà còn nghe, ngửi được mùi và chạm vào luôn sao?
Ân Tu nhìn bình luận che kín mặt mình, cài đặt lại: [Tặng quà hơn 200 nghìn tinh tệ thì bình luận mới hiển thị.]
Nhan Ý: “…”
Cậu cảm thấy antifans của Ân Tu chắc đang nổi khùng muốn đánh chết cậu ta. Dù vậy, bình luận trên màn hình vẫn nhanh chóng hiện ra, còn có vẻ không ít nữa.
Nhan Ý nhìn số mắt xem trong livestream đã đột phá 300 triệu, vẫn còn đang tăng vùn vụt lên nữa. Cậu thử tính nhẩm, dù tỉ lệ chuyển đổi thành fans có thấp đến đâu thì con số đó cũng đủ khiến cậu nhức nhối rồi. Nếu như trói định cậu ta với nhóm nhạc siêu thời không trước khi cậu ta bắt đầu livestream thì số fans này đều là của cậu. Xem ra cậu phải sớm qua bên đó để nghĩ cách ràng buộc với Ân Tu mới được. Nhan Ý nghĩ trong đầu.
Trong livestream, Ân Tu đã bắt đầu ăn cơm. Lần này khu bình luận lại bùng nổ.
[Dừng lại! Miệng hạ lưu tình! Sao cậu có thể ăn chúng chứ?]
[Ôi mẹ ơi, rớt nước miếng, rớt nước miếng, sao thơm quá vậy!]
[Thơm đến mức linh hồn run rẩy luôn nè, thèm muốn chết !]
[Cậu có biết cậu đang ăn thứ gì không? Aaaaaa! Loại người như cậu sẽ bị trời phạt!]
Ban đầu Nhan Ý không hiểu. Cậu ta ăn thì sao chứ? Chỉ là salad rau dưa bình thường thôi mà! Nhưng sau đó người địa cầu Nhan Ý ăn rau dưa hằng ngày cũng hiểu ra vấn đề.
Rau cũng là thực vật, hơn nữa trong hộp salad không phải chỉ có một loại thực vật.
Ân Tu nhai salad vừa chậm vừa vang. Sau khi nuốt xuống, cậu ta nhìn thấy khu bình luận lại rậm rạp chằng chịt thì nói: “Không phải mấy người cho rằng tôi ở bờ ở bụi, chết đói chết rét à?”
Nhan Ý thấy rõ ràng, bình luận rôm rả đã dừng lại mấy chục giây.
“Xin lỗi ha, tôi không những không đói, mà còn ăn những thứ này nữa.” Ân Tu giơ hộp salad đến gần ống kính hơn: “Chắc cũng có bảy loại rau đấy, có cả hạt nữa. À, cái đám ngu đần không có kiến thức chỉ biết mắng chửi chắc không biết hạt là gì đâu nhỉ?”
Nhan Ý: “…”
Ê kíp muốn cho Úc Yến nổi tiếng nhờ scandal đâu rồi, mau tới đây coi Ân Tu nè, mỏ hỗn cỡ này không nổi theo đường scandal thì uổng lắm.
Quá hay luôn, kế hoạch scandal đó coi như không phí, xài cho Ân Tu là chuẩn bài.
Nhan Ý rất muốn biết tình hình trên giờ Tinh Bác ra sao, chắc bùng nổ lắm rồi, mới mấy phút lượt xem livestream lại tăng lên 100 triệu, tăng cứ như nhân bản vậy.
Ngoài số người xem đáng sợ, Nhan Ý còn phát hiện những bình luận khác trừ mắng chửi ra.
[Để tôi ngửi cái nào!]
[Cuộc đời này coi như đáng giá !]
[Nếu không vào thì bỏ lỡ mấy tỷ rồi .]
Nhan Ý: “?”
Dường như cậu đã nghĩ được cách giúp Ân Tu hút fans ở tinh cầu rồi. Nếu phải ghi tên kế hoạch thì nó sẽ là: Sau khi bị anti đến mức rút khỏi làng giải trí, tôi leo lên đỉnh nhân sinh nhờ livestream.
Bình luận chạy ngang màn hình lại che mất streamer, Ân Tu chỉnh tiếp: “Ai tặng quà hơn 1 triệu tinh tệ thì bình luận mới hiển thị, mấy người cố gắng lên nhé!”
Nói xong cậu ta mở nắp nồi, mùi thơm bay ra: “Wow, thơm quá đi, các người có ngửi thấy không?”
Cậu ta vừa nói vừa dùng nắp nồi phẩy hơi nóng: “Ngửi cho kĩ vào, ngửi xong rồi thư giãn, nói không chừng sẽ sinh ra ảo giác tôi ăn bờ ở bụi đấy.”
[…]
[Tao tức muốn bùng cháy luôn nè bây ]
[Làm sao để đập chết cậu ta nhỉ? ]
Ân Tu: “Cảm ơn mấy người tiêu 1 triệu cho tôi nhé, dùng tiền đập chết tôi là được nè.”
Ân Tu khuấy đều nồi canh gà, không ăn thịt gà mà múc bắp ngô, ngó sen và mấy loại củ khác vào chén.
“Chắc mấy người từng ăn canh gà rồi nhỉ, nhưng có được ăn đồ hầm như thế này chưa? Canh gà không chỉ thơm, còn ngọt và thanh nữa.”
Vừa nói, cậu ta vừa đưa cái chén đến gần ống kính: “Có phải nước miếng chảy ra hết rồi không?”
Nhan Ý thấy cậu ta khá hợp với nghề mukbang.
Một triệu tinh tệ đã chặn được không ít bình luận linh tinh, Nhan Ý không rõ 1 triệu tinh tệ là bao nhiêu nhưng khi số người xem tăng lên 5 triệu mà bình luận vẫn không che được mặt Ân Tu thì đoán ra, số tiền này không kém 1 triệu ở trái đất là bao.
Đến giờ vẫn còn nhiều bình luận kêu cậu ta ngậm miệng, nhìn chuỗi dài dấu chấm than kia là biết bọn họ đau lòng cỡ nào rồi.
Ân Tu ăn canh gà, ăn thịt gà xong thì hài lòng lau sạch tay và miệng, chậm rãi thu dọn sạch sẽ rồi ngồi xuống trước bàn.
“Được rồi, tôi no rồi, chúng ta nói chuyện nhé.”
[Ân Tu, cậu còn thân phận ngầm khác hả? Sao cậu có được mấy món đó vậy?]
[Cậu đừng ăn, giao cho viện khoa học nghiên cứu đi!]
Ân Tu cười nhạo, đặt hai chậu hoa cúc lên bàn.
Cư dân mạng thấy hai chậu hoa cúc đó thì nín thở.
Khu bình luận quá yên tĩnh, Nhan Ý cũng nhìn hai chậu hoa cúc. Vì không biết nên gửi cái gì, đang mùa thu, hoa cúc ngoài ban công nở rộ nên cậu tiện tay ôm lấy hai chậu thôi. Một chậu cúc tím, trong đỏ có tím, trong tím có đen, mang nét đẹp đậm đà. Một chậu cúc Bạch Lệ Mi, cánh hoa nhỏ dài rũ xuống như gương mặt thẹn thùng của thiếu nữ.
Ân Tu nói: “Vương đầu hói bảo tôi bít đường tẩy trắng rồi, trừ phi tôi khiến một loại thực vật địa cầu cổ sống lại. Vương đầu hói, anh nhìn này? Đâu chỉ có một cây. Nhưng mà anh yên tâm, tôi không cần anh tẩy trắng cho tôi đâu, tôi không muốn trắng.”
[@Vương đầu hói, tên Vương đầu hói chắc chắn có ở đây.]
[Phụ gọi hồn @Vương đầu hói nè! Bay hết 1 trẹo rồi ]
[Tui tui tui , tui tẩy trắng cho cậu, cậu tặng tôi một chậu được không? ]
Vương đầu hói: “…”
Dưới cái nhìn chăm chú đau lòng như bị dao cắt của người xem, Ân Tu đặt hai chậu hoa cúc xuống gầm bàn.
“Còn cả cơ quan Liên Bang nào đó đã khoá chi tiêu của tôi nữa.” Ân Tu ngẩng đầu lên.
Nhan Ý sửng sốt.
Người có thể trở thành idol đình đám thì gương mặt đương nhiên khỏi phải bàn, mi dài mắt sáng, sống mũi cao thẳng, cằm vline trơn láng tạo thành một độ cong bướng bỉnh bất khuất.
Đôi con ngươi tối đen nhìn vào ống kính, khóe miệng hơi cong lên: “Các người cứ khoá thoải mái, tốt nhất là khoá tôi cả đời, các người cũng có thể vi phạm nhân quyền của Liên minh các hành tinh, đóng băng tài sản của tôi.”
Nhan Ý không ngờ cậu ta còn khiêu chiến luôn cả chính quyền. Dù cậu không biết gì về Liên Bang hay Liên minh các hành tinh, hay quy tắc của thế giới này nhưng nhìn nụ cười khát máu kia, không hiểu sao cậu lại muốn ủng hộ.
[Mẹ nó! Tôi đổ Ân Tu rồi! ]
[Chồng đẹp trai quá à!!! Em khóc chết mất thôi huhuhu!]
Nụ cười đó chỉ thoáng qua rồi biến mất, Ân Tu khôi phục lại vẻ thiếu đòn: “Còn đám dân mạng chờ coi tôi chết đói chết rét nữa, chắc các người nghĩ cấm chi tiêu thì tôi sẽ chết đói và cầu xin tha thứ à?”
“Không có đâu.” Cậu ta lắc ngón tay: “Dòm coi lúc tôi bị cấm chi tiêu đã ăn gì đi.”
Ân Tu như một vlogger đang chia sẻ về món đồ mình mới mua được, cầm từ nguyên liệu nấu ăn lên.
“Đầu tiên là một túi trái cây, nhìn nó vừa tươi vừa mọng nước này, có ngửi thấy mùi trái cây không?”
“A, có hai túi trái cây, đủ các loại trái, mấy người từng thấy trái cây này chưa?”
“Rau cải xanh biếc nhìn thích mắt thật.”
“Cuối cùng, lỡ mà hết đồ ăn chẳng phải còn có chúng sao?” Ân Tu lại ôm hai chậu hoa cúc kia lên, cúi chào cảm ơn.
Cư dân mạng phát điên.
Khu bình luận lại bùng nổ.
Một nick đặc biệt màu sắc rực rỡ nhảy vào khu bình luận.
[Viện khoa học – Dịch Danh: Tên ngu nào khoá chi tiêu của cậu ta đấy? Mở khoá liền cho tôi! Không được để cậu ta ở căn nhà rách nát đó nữa, dọn qua căn cao cấp ngay, nếu không hai chậu hoa cúc sẽ chết trong hai ngày! Là Chết! Chết thật đó!”
Ân Tu mỉm cười, vờ như không thấy: “Hai ngày tiếp theo tôi sẽ livestream ăn cơm, nhớ follow tôi nha.”
Nói xong, cậu ta mặc kệ khu bình luận mà thẳng tay tắt livestream.
Livestream vừa tắt thì tất cả náo nhiệt ồn ào như bị nước lũ cuốn đi trong nháy mắt, chỉ còn lại sự quạnh quẽ phía sau phồn hoa, căn phòng càng thêm trống trải.
Ân Tu đứng lúc lâu, rồi nói: “Dùng những thứ anh cho để livestream, tổng cộng kiếm được 2 tỷ 6 tinh tệ, tôi cho anh hết.”
Giọng cậu ta khô khốc, lẩn quẩn giữa căn phòng nhỏ đơn sơ.
Một lúc sau, trong phòng bỗng có tiếng nói của một người khác.
“Cậu làm vậy rất nguy hiểm.”
“Tôi không cần tinh tệ, tôi chỉ cần cậu thôi.”
Ân Tu: “…”
“Nhờ cậu kiếm fans hâm mộ cho tôi.”