Nhóm Nhạc Nam Siêu Thời Không - Phù An Khâm

Chương 23: Hoá ra ngươi đang diễn




Đến khu vực săn bắn, Nhan Ý mới phát hiện ở đây vẫn có các loại con mồi như hổ, sói, cáo, thỏ,… những con mồi này đều chạy tán loạn giống như các tù nhân kia.

Có hổ và chó sói tương đối hung dữ sẽ nhào tới cắn xé, nhưng về cơ bản những con mồi có thể đưa vào khu vực săn bắn của hoàng gia chỉ mang tác dụng gia tăng cảm giác kích thích, chứ không hung dữ đến mức ăn thịt người.

Nhan Ý ngồi trước ngực Úc Yến, vừa nhìn là biết con ngựa này rất khỏe rồi, nó chầm chậm chở bọn họ đi về phía trước. Cảm giác như siêu xe Bugatti Veyron đang được lái như một chiếc ô tô cỡ nhỏ vậy.

Thế nhưng Nhan Ý không dám nói câu nào.

Úc Yến quá lạnh lùng, là loại lạnh lùng đến mức vô cảm, không có chút sức sống, không giống một con người bình thường.

Giờ khắc này, Nhan Ý cảm thấy Úc Yến nổi giận với mình, tỏ vẻ bất mãn với mình tối hôm qua thật tốt, bất kể là tức giận hay đau buồn, cũng đều là bộc lộ cảm xúc, đều có thể chứng minh hắn là một người bình thường.

Con ngựa hí vang một tiếng.

Một con cáo trắng như tuyết hoảng loạn chạy qua trước mặt bọn họ, mỗi mũi tên sắc nhọn xé gió lao tới ngay sau nó. Nhan Ý vừa mới nhìn thấy mũi tên xuyên thủng da lông của con cáo, đôi mắt đã bị một bàn tay to lớn che khuất.

Cậu nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, chói tai của con cáo trước khi chết.

Mũi tên kia xuyên thủng đầu con cáo nhỏ, có lẽ nó sẽ chết rất thảm, chắc hẳn là đang nằm trong vũng máu, song những điều này Nhan Ý đều không thể biết được, bởi vì hai mắt cậu bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ che kín, ngăn cản cậu nhìn thấy cảnh tượng bi thảm kia.

Người lạnh lùng giống như Diêm Vương, thế mà lòng bàn tay lại ấm áp vô cùng.

Nhan Ý chớp chớp mắt, lông mi và mí mắt lướt qua lòng bàn tay khô ráo mẫn cảm, thế giới u ám mờ mịt dần trở nên ấm áp an ổn. Bỗng nhiên cảm thấy trái tim giống như bị chọc một lỗ nhỏ, có thứ gì đó ấm áp không ngừng chảy qua từng đầu dây thần kinh.

Úc Yến không phải người tốt, đó là điều chắc chắn.

Hắn thô bạo, hung tàn, tăm tối, hắn đã dùng đủ loại thủ đoạn giết người tàn nhẫn, trên tay dính đầy máu vẫn có thể nở nụ cười.

Thế nhưng hắn lại bịt kín mắt cậu bằng đôi tay đã giết vô số người, không để cậu nhìn thấy cảnh tượng máu me khi con cáo nhỏ bị bắn chết kia.

Lần đầu tiên trong đời Nhan Ý có cảm giác mình cũng là trân bảo, là bảo vật nên được ôm vào lòng và gìn giữ cẩn thận, chứ không phải một ngọn cỏ dại không chốn nương tựa phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, không phải trái bóng rách nát bị đá tới đá lui.

Nhan Ý mở miệng, giọng nói hơi khàn, “Không cần che, ta không sợ.”

Úc Yến vẫn không buông tay ra, giọng nói không hề dịu dàng mà có chút giễu cợt, “Ngươi nhát gan như vậy, không sợ à?”

Nhan Ý phản bác: “Ta nhát gan chỗ nào chứ?”

Úc Yến cười lạnh, có sự đối lập vừa rồi, nghe cái cười lạnh này Nhan Ý lại cảm thấy có độ ấm.

“Đốt ngọn lửa mà cũng run rẩy, toát cả mồ hôi lạnh.”

Nhan Ý: “…”

Đó là đốt lửa sao? Đó là đốt đèn trời! Là giết người đó!

Sao mà giống nhau được!

Bản chất của con người vốn ích kỷ, giết chết một con cáo và một người, mặc dù đều là một sinh mạng nhưng hoàn toàn không thể so sánh với nhau.

Úc Yến buông tay ra: “Ngươi muốn xem thì xem, chờ ban đêm gặp ác mộng thì đừng có khóc nhè.”

Người luôn bị ác mộng giày vò là người đấy.

Bởi vì biết cơn ác mộng mà máu tanh mang đến đau khổ đến nhường nào, cho nên mới cẩn thận và lo lắng quá mức như vậy ư?

Trái tim Nhan Ý siết chặt lại, chua xót.

Vì để chứng minh bản thân thật sự không sợ, Nhan Ý ngẩng đầu nhìn về bên kia.

Nơi đó chỉ còn lại có một vũng máu trên cỏ.

Nhan Ý: “…”

Cậu dở khóc dở cười, nghiêng đầu nhìn về phía Úc Yến.

“Nhìn cái gì?”

“Bỗng nhiên cảm thấy ngươi đáng yêu, muốn chạm vào ngươi.”

Úc Yến: “…”

Nhan Ý: “…”

Nhan Ý ngậm miệng, vội vàng quay đầu đi, ngồi im giả chết ở phía trước.

Bàn tay trước bụng cậu kéo dây cương ngựa, tốc độ chạy của con ngựa bắt đầu nhanh hơn.

Đón lấy gió thu cùng ánh mặt trời chói chang, Nhan Ý cảm nhận niềm vui sướng và sự tự do phóng khoáng khi cưỡi ngựa.

Cậu hưng phấn hỏi Úc Yến: “Ngươi đối xử với một kẻ thế thân như ta tốt vậy, nếu chính chủ quay trở lại thì sao?”

Úc Yến: “Ta đối tốt với ngươi chỗ nào?”

Hắn không suy nghĩ nhiều, giọng nói còn lạnh lẽo hơn cả làn gió thu ảm đạm, “Ta nói rồi, chặt đứt chân tay, móc mắt, cắt tai, cắt mũi, làm thành nhân trệ, nhét vào thùng rượu, trong thời gian ngắn không chết được, nhưng mãi mãi không thể bò ra ngoài.”

Nhan Ý: “…”

Úc Yến cười nói: “Ngươi đang lo nếu y tới ta sẽ đuổi ngươi đi sao?”

Đương nhiên là không.

Nhan Ý không trả lời, Úc Yến cũng không nói nữa, vó ngựa đuổi theo ánh mặt trời rực rỡ, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Gió thu vù vù rít gào bên tai, Nhan Ý xoa xoa mắt, nhìn thấy mục tiêu mà con ngựa đuổi theo.

Úc Yến giương cung lên, hai mắt nheo lại.

Hà Công kinh hoảng chạy trốn.

Tâm trạng Nhan Ý cũng căng thẳng giống như hắn ta.

Úc Yến nắm mũi tên, thế nhưng không nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, hắn buông mũi tên xuống.

Nhan Ý kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy hắn cầm lấy một dải lụa màu đen, muốn bịt mắt cậu lại.

Nhan Ý kiên định ngăn cản hắn: “Ta không sợ.”

Cậu nói với Úc Yến: “Ta muốn xem.”

Cậu muốn tận mắt nhìn thấy hắn tiêu diệt ngọn nguồn cơn ác mộng của mình, ngay cả khi phải sử dụng bạo lực để chống lại bạo lực.

Ánh mắt sắc bén của Úc Yến dừng trên khuôn mặt cậu, cuối cùng nói: “Được rồi, ngươi nhìn cho kỹ, chọc ta không vui sẽ có kết cục gì.”

Hắn ném dải lụa đi, ghìm chặt cương ngựa, bốn vó ngựa cất cao, mạnh mẽ phi nước đại.

Hà công rất thông minh, hắn ta chạy trốn vào rừng sâu, ở trong rừng cây rậm rạp ngựa không thể chạy nhanh như trên đất bằng được.

Nhưng hiển nhiên con ngựa có thể được Úc Yến lựa chọn không hề đơn giản, nó nhanh nhẹn xuyên qua rừng cây, “cha cha cha”, cách Hà công càng lúc càng gần.

Úc Yến lại giương cung lên lần nữa, không chút do dự, mũi tên sắc bén xé gió bắn ra, bén nhọn xuyên thủng tay phải của Hà công.

Nhan Ý nghe thấy một tiếng hét thảm trước, sau đó mới nhìn thấy lượng máu tươi lớn tuôn ra từ mũi tên.

Mặc dù mũi tên này không bắn trúng bộ phận quan trọng của hắn ta, nhưng lực bắn rất mạnh, khi xuyên thủng bàn tay, còn kéo ra một lượng lớn máu thịt bầy hầy, một nửa lòng bàn tay gần như trống rỗng.

Khuôn mặt Hà công vặn vẹo méo mó, vừa kêu gào thảm thiết vừa ôm lấy bàn tay tiếp tục trốn, hắn ta chạy tới đâu, máu tươi nhuộm đỏ lá vàng tới đó.

Úc Yến lại giương cung lên, lần này đã đâm thủng tay trái.

Cơ thể Hà công bắt đầu lảo đảo.

Mũi tên nhọn lại bay ra lần nữa, là chân trái.

Hà công lập tức biến thành một người què, quần áo đủ bị máu tươi nhuộm đỏ.

Tiếp theo, là chân phải.

Hà công ngã nhào trên mặt đất, vừa kêu gào thảm thiết, vừa dùng bàn tay cào đất bò đi, liều mạng tránh xa tên ác ma này.

Tốc độ của con ngựa vượt qua Hà công, Úc Yến kéo chặt cương ngựa, con ngựa hung mãnh lướt qua Hà công, tiếp tục chạy về phía trước.

Ngay khi Nhan Ý cho rằng Úc Yến sẽ buông tha Hà công, con ngựa đen tuyền đột ngột quay đầu, Úc Yến lại giương cung lên.

Nhan Ý không nhịn được mà ngước nhìn hắn.

Đôi môi mỏng của Úc Yến mím chặt, hai mắt hơi khép, sườn mặt sắc bén lạnh lùng.

Trong rừng cây tiếng gió rít không ngừng, chim muông sợ hãi bay tán loạn khắp nơi, lá cây xào xạc, tiếng hò hét hoan hô truyền đến từ nơi xa là náo nhiệt, là động.

Mà Úc Yến lại là tĩnh.

Không phải là hắn không có động tác, mà là thế giới này không liên quan đến hắn, hắn cô lập hết thảy mọi thứ, thế giới nội tâm giống như một đầm nước sâu thẳm không thấy đáy.

Mũi tên bén nhọn lạnh băng lại bay ra, lúc này đây tiếng thét lại bi thảm cực kỳ, mũi tên bắn thủng mắt trái của Hà công.

Sau đó là mắt phải.

Tai trái, tai phải, xuyên thủng cánh mũi.

Chặt đứt tay chân, móc mắt, cắt tai, cắt mũi, làm thành nhân trệ.

Những lời Úc Yến nói với cậu lại vang lên trong lòng, Nhan Ý không khỏi rùng mình.

Đến chính Ngọ[1], những người đi săn lần lượt trở lại.

[1] Chính Ngọ là 12 giờ trưa.

Khi Úc Yến trở về, thị vệ phía sau nâng một người đẫm máu.

Người nọ nằm ngửa, cả người đầm đìa máu tươi, hai mũi tên lông vũ thẳng tắp cắm vào hốc mắt, máu tươi bên trong vẫn đang chảy không ngừng, trông đáng sợ cực kỳ.

Hắn ta đã không thể phát ra bất cứ thanh âm nào, ngẫu nhiên lại run rẩy vài cái.

Từ trên khán đài, hoàng hậu chạy như bay đến bên này.

Người phụ nữ luôn đoan trang xinh đẹp, mang theo sự kiêu ngạo khó có thể phớt lờ như bà ta, giờ phút này mặt mũi tái nhợt, gương mặt tràn ngập vẻ bi thương, ngón tay vỗ về Hà công không khống chế được mà trở nên run rẩy.

Nhan Ý nghĩ có lẽ Hà công đối với bà ta không giống như người khác, chí ít cũng không giống như các nam sủng khác.

“Úc Yến! Úc Yến! Tên nghiệt chủng nhà ngươi! Sao lúc trước ta lại sinh ra ngươi chứ?!!”

Sắc mặt bà ta cực kỳ dữ tợn, không chút che giấu sự hận thù đối với con trai mình.

Người chung quanh không dám thở mạnh, ước gì có thể điếc ngay tại chỗ.

Nhan Ý nắm lấy tay Úc Yến.

Bất cứ người con trai nào trên đời này mà nghe được những lời nói đầy căm ghét của mẹ mình đều sẽ rất khó chịu, cho dù cậu không có cơ hội cảm nhận được điều đó.

Giọng điệu của Úc Yến rất bình tĩnh, thậm chí hắn còn chưa xuống ngựa, cao cao tại thượng mà nói: “Mẫu hậu biết bây giờ người có thân phận gì không? Người là hoàng hậu. Hoàng hậu là gì? Hoàng hậu trước hết là thê tử của hoàng đế.”

Hoàng Hậu cười ha ha, “Ngươi không đăng cơ là để thời thời khắc khắc nhắc nhở vị trí của bổn cung ư?”

Úc Yến cũng cười, “Chỉ như vậy mà mẫu hậu đã không thể chịu đựng được? Chờ đến khi cô xử tử thái úy Úc Trì rồi, người phải làm sao bây giờ?”

Tiếng cười của hoàng hậu đột nhiên im bặt, bà ta không dám tin tưởng nhìn chằm chằm Úc Yến, “Đó là ông ngoại của ngươi!”

Úc Yến: “Phụ thân của mẫu hậu hạ độc phụ hoàng của cô, cô xử tử phụ thân của mẫu hậu là thiên kinh địa nghĩa[2].”

[2] Thiên kinh địa nghĩa (天经地义) là lý lẽ chính đáng, đạo lý hiển nhiên, việc không thể nghi ngờ.

“Đồ điên! Nghiệt súc!”

“Ngươi chắc chắn sẽ bị mọi người xa lánh! Ngươi nhất định sẽ cô độc cả đời!”

Úc Yến chẳng buồn để ý tới bà ta, hắn đá chân vào bụng ngựa, con ngựa quay đầu đưa họ rời đi.

Hai người im lặng.

Trong lúc Nhan Ý đang nghĩ xem phải an ủi Úc Yến như thế nào, hoàng hậu đột nhiên chạy tới từ phía sau bọn họ.

Gương mặt hung ác của bà ta giờ phút này trông rất giống Úc Yến, khiến người khác thật dễ dàng nhận ra đây là đôi mẹ con.

Bà ta nắm chặt lấy cánh tay Úc Yến, nhón chân ghé sát vào người hắn, đôi môi đỏ mọng mang theo độ cung nhỏ khẽ khàng mở ra, nhỏ giọng nói câu gì đó.

Mặc dù câu nói kia rất nhỏ, nhưng Nhan Ý ngồi trước ngực Úc Yến vẫn có thể nghe thấy.

Bà ta nói: “Hà công mới là cha ruột của ngươi.”

Dứt lời bà ta lại bật cười, cười vô cùng vui sướng.

Làn gió thu thổi qua, lá khô rụng đầy đất, thế giới trở nên tĩnh lặng.

Nhan Ý không nhịn được rùng mình một cái, bị gió thu thổi lạnh từ lông tóc đến đáy lòng.

Gương mặt xinh đẹp là thế, song đôi môi đỏ mọng hé ra giống như một chậu máu tươi, có thể ăn thịt người.

Cậu nhớ đến khi nhìn Úc Yến mang Hà công ra đốt đèn trời ở trong app, Hà công đã mắng hắn là súc sinh, là nghiệt chủng.

Lúc đó cậu còn thấy lạ, Hà công có thể mắng Úc Yến là bạo quân, là cầm thú, chứ sao lại mắng hắn là nghiệt chủng?

Úc Yến sinh ra đã cao quý hơn ngươi, phụ thân là hoàng đế, mẫu thân là hoàng hậu, suy cho cùng ở Đại Thịnh không ai có thân phận cao quý và chính thống như hắn cả.

Chẳng qua khi đó cậu quá khiếp sợ và tức giận, chút nghi ngờ này cũng nhanh chóng bị những cảm xúc khác lấn át.

Nếu Hà công thật sự là cha ruột của Úc Yến thì hết thảy những chuyện này đều đã thông suốt.

Chỉ là, có thể đừng tàn nhẫn như vậy được không….

Trái tim Nhan Ý dường như bị bóp nghẹt, sống mũi cay xè.

Điều này thật sự quá tàn nhẫn với Úc Yến.

Hà công từng cho hắn một cái địa ngục, mà hắn vừa mới biến Hà công thành một người sống dở chết dở.

Úc Yến kéo cương ngựa, con ngựa chạy băng băng về phía trước.

Tiếng cười phóng túng vui sướng lại giống như điên khùng của hoàng hậu cách bọn họ càng lúc càng xa.

Sau buổi trưa, mọi người dẹp đường hồi phủ.

Trên đường trở về, đường phố hoàng thành vẫn có vô số người quỳ gối cúi lạy, mà đoàn người lại không chỉnh tề, đẹp đẽ như lúc mới rời đi, có không ít người bị dính máu. Suốt chặng đường đều để lại mùi máu tanh ngột ngạt.

Không biết có phải do mùi máu tươi kích thích hay không, mà khi sắp tới hoàng cung lại xảy ra một sự cố nho nhỏ.

Có một ông lão đang quỳ trên đất bỗng nhiên đứng dậy, cực kỳ bi ai than  khóc: “Thái tử tàn bạo như thế là bởi ông trời đã bỏ quên Đại Thịnh!”

Khi Nhan Ý vén rèm lên, đối phương đã bị thị vệ đâm chết tại chỗ. 

Cái chết của ông lão khiến cho càng nhiều người phẫn nộ phản kháng, Nhan Ý lập tức buông mành xuống, không dám nhìn tiếp.

Từng tiếng than khóc, mắng chửi như “bạo ngược”, “mất nước”, “tạo nghiệt”, “dân chúng lầm than”, “đổi thái tử” từ bên ngoài truyền vào trong long xa giống như đáp lại hai câu “ bị mọi người xa lánh”, “cả đời cô độc” kia của hoàng hậu vậy.

Nhan Ý kiềm nén cảm xúc đến khó chịu, khó chịu đến mức không thể hô hấp được.

Trên thế giới này, bất kể thân xa, ai ai cũng đều mắng chửi hắn.

Người thân từng bước ép hắn xuống vực thẳm, người ngoài quấn lên người hắn vô vàn lớp xiềng xích.

Da thịt non mịn mẫn cảm dưới mắt bị lòng bàn tay ấm áp cọ qua, “Khóc?”

Nhan Ý lắc lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào, “Không có.”

Chỉ cần cậu lo lắng, khó chịu hoặc là phấn khích thì đôi mắt đều sẽ đỏ hoe, luôn khiến cho người ta cảm thấy như đang khóc.

Nhan Ý lại bị kéo vào trong lồng ngực Úc Yến, hắn khẳng định nói: “Ngươi khóc.”

Trong tình cảnh này, Nhan Ý không muốn phản bác hắn nữa.

Úc Yến lại hỏi: “Sao ngươi lại khóc?”

Tay Nhan Ý đặt lên ngực phải hắn, hỏi: “Ở đây có khó chịu không? Ngươi có hít thở được không?”

Úc Yến ngẩn ra, không trả lời.

Nhan Ý nói: “Hoàng hậu nói sai rồi.”

Úc Yến: “Hả?”

Nhan Ý nói: “Ngươi sẽ không bị mọi người xa lánh, có ta ở bên ngươi.”

Nhan Ý cảm giác bàn tay trên eo nháy mắt siết chặt lại, Úc Yến vùi đầu vào cổ cậu, “Được”

Phần da thịt trên cổ tiếp xúc với nhau nóng rực, nóng đến mức Nhan Ý không phân biệt nổi đó là hơi thở hay chất lỏng.

Nhan Ý bị phỏng đến mức lồng ngực cũng run lên.

Úc Yến: “Ngươi tốt hơn y nhiều, y nói muốn bên ta nhiều hơn, lại chẳng nói tiếng nào đã vứt bỏ ta đi.”

Nhan Ý cúi gằm mặt không dám nhìn hắn.

Cậu xấu hổ đỏ mặt, mình có cái gì tư cách nói câu vừa rồi chứ, suýt chút nữa cậu cũng quên mất, bản thân cũng là một trong số những người đã vứt bỏ hắn kia.

Khi nỗi áy náy trong lòng càng lúc càng lớn, Nhan Ý đột nhiên nắm lấy tay Úc Yến, “Ta sẽ khiến rất nhiều người yêu mến và kính trọng ngươi!”

Úc Yến khẽ cười một tiếng, dường như chẳng để bụng.

Trong lòng Nhan Ý lại hạ quyết tâm, “Ngươi không nên bị đối xử như vậy, ngươi nên được muôn người yêu mến.”

Người sau lưng không nói chuyện, Nhan Ý sốt ruột mà nghiêng đầu nhìn hắn, cậu sợ Úc Yến khó chịu, lại sợ Úc Yến tê dại chết lặng đến nỗi ngay cả khó chịu cũng không cảm nhận được.

Một bàn tay to lớn đẩy đầu cậu quay lại, không cho cậu quay đầu nhìn mình.

Nhan Ý yên tĩnh, ngoan ngoãn làm một cái gối ôm, suốt cả quãng đường đều không mở miệng nói chuyện.

Tối đó, Úc Yến ôm chặt lấy cậu, vùi đầu thật sâu vào cổ cậu.

Nhan Ý gần như ngạt thở, nhưng cậu nghĩ tới những lời nói tàn nhẫn của hoàng hậu, nghĩ đến những tổn thương bản thân đã mang đến cho Úc Yến, cho dù cảm thấy không quen cậu cũng sẽ nằm im bất động.

Đúng là cậu khó thở, nhưng cậu cảm thấy nếu Úc Yến buông mình ra chắc chắn sẽ không thở nổi nữa.

Buổi sáng ngày hôm sau, Úc Yến tiếp tục đi luyện kiếm, luyện xong thì đến thư phòng đọc tấu chương.

Nhan Ý đi theo hắn, “Ta cũng muốn xem một chút.”

Úc Yến đẩy những tấu chương mình đã đọc xong cho Nhan Ý.

Nhan Ý vừa xem tấu chương để tìm hiểu tình hình cơ bản của Đại Thịnh, vừa thật cẩn thận hỏi Úc Yến: “Vì sao ngươi không đăng cơ?”

Chỉ là vì để hoàng hậu mãi mãi là hoàng hậu thôi sao?

Úc Yến đọc tấu chương rất nhanh, trên cơ bản Nhan Ý đọc một quyển, hắn đọc bốn quyển, chờ đến khi hắn đọc xong một đống tấu chương kia, mới tựa lưng vào ghế, tắm ánh mặt trời nói: “Người đã thay đổi cơn ác mộng của ta đưa cho ta rất nhiều truyền thuyết về các vị đế vương, thường kể cho ta nghe chuyện về các bậc quân vương thánh hiền, y muốn ta trở thành một vị minh quân.”

Nhan Ý gật đầu thật mạnh.

Úc Yến: “Ha…”

Nhan Ý: “…”

Nguyên nhân chắc không phải là do cậu đâu nhỉ?

Nhan Ý lại hỏi, càng thêm thận trọng, “Vậy ngươi vẫn sẽ đăng cơ chứ? Chưa chắc những điều hoàng hậu nói đã là sự thật, nói không chừng là vì muốn giữ lại gia tộc Uất Trì Đó.”

Chuyện này không thể kết luận sớm vậy được.

Quả thực, giống như suy nghĩ ban đầu của Nhan Ý, việc Hà công mắng Úc Yến là nghiệt chủng rất đáng nghi, nhưng hoàng  hậu cũng có động cơ nói dối rất lớn.

Đầu tiên, khi nhìn thấy Hà công nửa sống nửa chết, bà ta tràn ngập đau thương, bị kích thích muốn trả thù Úc Yến.

Thứ hai, sau khi bà ta nghe Úc Yến nói sẽ giết người đứng đầu như gia tộc Uất Trì để báo thù cho phụ hoàng mới nói vậy, có thể là vì bảo vệ phụ thân của mình cho  nên mới nói thế.

Úc Yến không đề cập tới vấn đề này, hắn hỏi: “Ngươi muốn ta đăng cơ sao?”

Nhan Ý nói: “Ta muốn ngươi được muôn dân kính ngưỡng.”

Đôi mắt sắc bén của Úc Yến nhìn cậu thật chăm chú.

Nhan Ý không muốn lừa hắn một chút nào cả, cậu nói: “Một mặt, ta muốn ngươi được nhiều người yêu mến hơn, không muốn nghe người khác mắng chửi ngươi, không muốn người khác hận ngươi, hiểu lầm ngươi. Mặt khác, cũng vì liên quan đến tính mạng của ta.”

Sắc mặt Úc Yến lập tức trở nên tăm tối đáng sợ, “Tính mạng của ngươi? Ngươi nói sẽ luôn ở bên ta cơ mà!”

Nhan Ý cười khổ một tiếng: “Vậy thì ta cũng phải còn sống mới được.”

Nói chung, hệ thống siêu thời không là một hệ thống rất nhân tính hóa, cho ký chủ quyền tự do rất lớn, thời gian và không gian mà ký chủ xuyên qua không có hạn chế cụ thể nào, chỉ có một điều kiện, đó là không thể vượt quá thời gian sống sót còn lại của ký chủ.

Nhan Ý vẫn còn hai năm lẻ tám tháng nữa, nói cách khác, thời gian cậu có thể ở đây lâu nhất là hai năm lẻ tám tháng.

Nhan Ý có thể hiểu rõ lý do quy tắc này được đặt ra, nếu không có quy định này, chắc chắn cậu sẽ sống cả đời trong những không gian và thời gian mình đã xuyên qua, cần gì phải cố gắng làm nhiệm vụ nữa.

Úc Yến nhíu mày thật chặt, “Giữa hai chuyện này có mối liên quan gì?”

Nhan Ý không biết phải giải thích thế nào.

Úc Yến hung dữ không hề tức giận, cũng không bướng bỉnh ép cậu trả lời, hắn hỏi ngược lại: “Nếu ta không làm được thì sao?”

Đầu lưỡi Nhan Ý đắng ngắt, “Vậy thì ta chỉ có thể ở bên ngươi hai năm lẻ tám tháng mà thôi, sau này, cho dù ta muốn tiếp tục ở cạnh ngươi cũng chỉ có thể là một cái xác không có linh hồn.”

Cậu thật sự không muốn nói những điều này với Úc Yến, giống như sự tồn tại của cậu cũng đang chứng thực lời nguyền rủa “bị mọi người xa lánh, sống cô độc cả đời” của hoàng hậu vậy.

Cậu không muốn trở thành một phần tạo nên sự đau khổ của Úc Yến, cậu muốn trở thành người giúp Úc Yến phá vỡ mọi xiềng xích.

Gió thu thổi qua khung cửa sổ, lật giấy bay soàn soạt, bầu không khí giữa hai người yên tĩnh đến đáng sợ.

Úc Yến khẽ cười, “Chỉ cần được muôn người kính ngưỡng à?”

Giữa bầu không khí nặng nề, Nhan Ý bất giác thở phào một hơi, cậu nói: “Tốt nhất, tốt nhất là ngươi có thể đi theo ta.”

Ánh mắt Úc Yến lặng lẽ thay đổi, “Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”

Nhan Ý: “Đi đến một nơi rất xa, đến quê hương của ta.”

Úc Yến hỏi: “Sau đó thì sao, còn muốn ta làm gì nữa?”

Nhan Ý càng thêm chột dạ, nói: “Còn muốn ngươi trở thành nghệ sĩ của ta, muốn ngươi ca hát nhảy múa cho mọi người xem.”

Úc Yến: “…”

“À, có lẽ còn phải đóng phim nữa, nhưng ngươi đừng lo lắng, diễn viên ở chỗ chúng ta khác với đào kép ở đây, sẽ có rất nhiều người điên cuồng yêu mến ngươi!”

“Thật ra, làm người mẫu cũng được, ngươi cực kỳ thích hợp, làm người mẫu có thể khoác lên mình bộ váy đẹp nhất thế giới.”

Nhan Ý càng nói càng chột dạ, cuối cùng cậu cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn sắc mặt Úc Yến nữa.

Nói những lời này với một vị thái tử trị vì thiên hạ, người khác chắc chắn sẽ cho rằng cậu bị lừa đá vào đầu.

“Ta là… nghệ sĩ của ngươi, còn ngươi là gì của ta?”

“Ta là quản lý của ngươi, tức là toàn quyền phụ trách hết thảy công việc và sinh hoạt của ngươi, chúng ta gắn bó với nhau, có chung lợi ích và hỗ trợ lẫn nhau.”

Úc Yến: “Là đại nội tổng quản à?”

Nhan Ý: “…Cũng có thể nói như vậy.”

Úc Yến: “Được.”

Nhan Ý: “Được… hả? Được cái gì cơ!”

Cậu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mà Úc Yến đã cúi đầu tiếp tục lật tấu chương, không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Quyển tấu chương kia…

Nhan Ý nhớ rõ bên trong nói mùa thu năm nay xảy ra hạn hán, nhiều nơi ở Đại Thịnh không có thu hoạch, cây trồng cũng không thể sống sót trong thời tiết băng giá vào mùa đông, Đại Thịnh có thể sắp phải đối mặt với nguy cơ khủng hoảng về lương thực.

Chẳng phải đã đọc xong quyển tấu chương này rồi à?

Nhan Ý không dám hỏi, cũng không dám nói gì.

Cậu đến gần, muốn nhìn rõ sắc mặt Úc Yến, Úc Yến lại quay đầu đi.

Nhan Ý cũng không giận, cậu xoa xoa tay, “Cái đó, có thể đưa điện thoại cho ta được không? Ta muốn xem khi nào chúng ta có thể ràng buộc với nhau, ta muốn ràng buộc với ngươi sớm một chút.”

Úc Yến lấy chiếc điện thoại mà Nhan Ý ngày nhớ đêm mong ra khỏi ngăn kéo, ném cho cậu.

Nhan Ý vui mừng khôn xiết, tay mở điện thoại mà lòng vẫn không dám tin tưởng, “Úc Yến, ngươi thật sự bằng lòng ràng buộc, bằng lòng đi theo ta sao?”

Úc Yến: “Ngươi không muốn thì thôi.”

Nhan Ý: “Bằng lòng bằng lòng, ta cực kỳ bằng lòng!”

“Chỉ là ta không thể tin được.”

Cậu không thể tin được trữ quân một nước như Úc Yến lại bằng lòng từ bỏ thiên hạ này, từ bỏ hết thảy những thứ bản thân đang sở hữu, từ bỏ thế giới mà hắn quen thuộc để cùng mình đi đến một nơi xa lạ, trở thành nghệ sĩ mà người xưa đều coi thường.

Cậu không thể tin được Úc Yến cứ như vậy đồng ý với mình.

Úc Yến ngẩng đầu, ánh mắt cô đơn, “Người kia đã vứt bỏ ta rồi, ta không muốn lại bị bỏ rơi một lần nữa. Bị bỏ rơi lần nữa cũng chẳng khác gì bị cả thế giới vứt bỏ, chi bằng trực tiếp đi theo ngươi.”

Nhan Ý siết chặt điện thoại, mỗi lần Úc Yến nói đến từ “vứt bỏ”, cậu đều có cảm giác đồng cảm, trái tim khó chịu vô cùng.

Cậu biết cảm giác bị vứt bỏ khó chịu đến nhường nào.

Năm thứ hai được nhận nuôi, ba mẹ nuôi có được đứa con của chính mình, bọn họ đã đưa cậu trở lại trại trẻ mồ côi.

Viện trưởng cô nhi viện nói việc này không phù hợp quy định, không thể tiếp nhận cậu nữa, mà cha mẹ nuôi lại giải thích rằng bọn họ chỉ có thể nuôi một đứa con mà thôi, có con ruột rồi sẽ không tốt đối với hai đứa nhỏ.

Nhan Ý tám tuổi đứng đó, trở thành một trái bóng cao su bị đá tới đá lui.

Mỗi một câu của bọn họ đều giống như một cú đá lên người cậu, đá vỡ lòng tự trọng và sự kiên cường của cậu, bóng cao su bị giày xéo càng ngày càng nhỏ đi, cho đến khi biến thành một trái bóng rách chẳng được coi trọng.

Người hai bên đều nhìn cậu, hỏi cậu có suy nghĩ gì.

Cảm xúc trong mắt người lớn chẳng chút che giấu, cậu không dám nói muốn đi với ai, chỉ đáp rằng “con rất ngoan, rất hiểu chuyện”.

Mà lúc này Úc Yến lại nói, chi bằng đi theo ngươi.

Cảm giác đau lòng và áy náy trong lòng Nhan Ý lại trỗi dậy, mãnh liệt đến mức nuốt chửng cậu.

Cậu cúi đầu hứa hẹn với Úc Yến: “Ta sẽ không vứt bỏ ngươi, nhất định sẽ không.”

Dứt lời, app đã được mở ra.

Ở trong khung chat, Nhan Ý hỏi 005.

[Nhan Ý: Giá trị chấp niệm của Úc Yến đạt bao nhiêu rồi?]

Lúc ký hợp đồng với Tạ Túc, 005 đã nói chỉ có chấp niệm mãnh liệt mới có thể ràng buộc với hệ thống.

[005: Hu hu hu cuối cùng Nhan Nhan cũng thả tui ra rồi, hu hu hu tui kiểm tra ngay đây, hu hu… Giá trị chấp niệm đạt 100%!]

Nhan Ý kinh ngạc.

[Nhan Ý: Sao lại cao như vậy?]

[005: Đang kiểm tra.]

Nhan Ý chớp chớp mắt, hình như cậu lại phát hiện ra một số quy tắc của hệ thống thì phải.

Ban đầu, 005 không nói cho cậu biết định nghĩa về fans hâm mộ của hệ thống, trơ mắt nhìn cậu coi fans hâm mộ trên Weibo thành fans mà hệ thống yêu cầu mấy tháng trời, nhưng khi cậu thắc mắc, 005 sẽ trả lời ngay tắp lự.

Nhan Ý hỏi nó sao không nói sớm, nó nói muốn để ký chủ tự mày mò tìm hiểu.

Chỉ cần nhận ra được hoặc có điều nghi ngờ trong khi tự tìm hiểu, đồng thời nói ra thắc mắc của bản thân thì 005 đều sẽ giải đáp cho cậu.

005 không hiểu được tình cảm của con người, Nhan Ý không trông cậy nó có thể phát hiện ra điều gì, có thể tìm ra một ít sự thật mà cậu không biết cũng đã tốt lắm rồi.

[005: Từ khi còn nhỏ, giá trị chấp niệm của Úc Yến đã rất cao rồi, khi chứng kiến chuyện của mẫu thân và đại hoàng tử đã sinh ra 10%, phát hiện bản thân thích mặc đồ nữ 20%, xảy ra sự kiện nhân trệ 40%, lúc ký chủ biến mất đã tăng lên 80%, ba năm trước khi biết Hà công là cha ruột của mình thì đã đạt tới 90%.]

[Nhan Ý: Khoan đã?]

Ba năm trước, Úc Yến đã biết Hà công là cha ruột của mình?

Vậy mà tối hôm qua hắn còn vùi mặt vào cổ mình, đau khổ đến nỗi không thở nổi…

Chẳng qua, nếu loại chuyện này bị nhắc lại lần nữa có thể vẫn rất đau khổ, nhất là khi bị mẹ ruột nhắc lại với mục đích báo thù.

Thế nhưng Nhan Ý vẫn nhạy bén cảm thấy có gì đó sai sai.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Úc Yến, dáng vẻ đong đầy đau thương cô đơn của hắn rất thích hợp để nhớ lại và lên án tên cặn bã đã vứt bỏ mình trước kia.

[Nhan Ý: Úc Yến… có phải hắn đã nhận ra tôi rồi không?]

[005: Chẳng lẽ cậu cho rằng chức năng giao tiếp vượt thời không trong hệ thống siêu thời không chỉ là giao tiếp bằng giọng nói và chữ viết hay sao? (khinh thường.jpg) ]

Nhan Ý: “???”

Nhan Ý: “!!!”