Nhóm Nhạc Nam Siêu Thời Không - Phù An Khâm

Chương 22: Là thế thân ư?




Sao nhiệm vụ lần này lại khó vậy chứ?

Nhan Ý cảm thấy đây chắc chắn là nghệ sĩ khó lăng xê nhất.

Đám cung nữ, thái giám lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, vội vàng cúi đầu xuống.

Mấy người cúi đầu làm cái gì, người nên cúi đầu là cậu mới phải, cậu ước gì có thể gục đầu xuống sát đất luôn.

Cái danh yêu phi hại nước chỉ e là phải gánh thật rồi.

Chờ đến khi đám cung nữ, thái giám rời đi, Úc Yến cũng sơn xong móng tay cho Nhan Ý.

Hắn tỏ vẻ miễn cưỡng, “Sắp ăn cơm rồi, không thoa son môi nữa, nếu ngươi thích thì sơn móng tay cho ngươi trước vậy.”

Nhan Ý: “…”

“Đừng lo, sáng mai sẽ thoa son cho ngươi.”

Nhan Ý: “…”

Nhan Ý còn chưa nói nổi câu nào thì bụng cậu đã “kháng nghị” giúp cậu rồi.

Nghe thấy tiếng kêu dưới bụng, Nhan Ý càng thêm xấu hổ, sao cậu còn có thể đói bụng trong tình cảnh như vậy cơ chứ?

Úc Yến bế Nhan Ý lên chiếc ghế bên cạnh, “Ăn đi.”

Nhan Ý bối rối cầm đũa lên.

Vì chút rối rắm này mà Úc Yến lại ôm cậu vào lòng.

Nhan Ý: “…”

Một người đàn ông cao gần 1m80 như cậu là búp bê hay sao, mà có thể ôm tới ôm lui một cách tùy tiện như vậy chứ.

Lần thứ hai được ôm vào lòng, hoàn toàn bị hơi thở và độ ấm của một người khác bao lấy, Nhan Ý vẫn cảm thấy không quen.

Cậu muốn cử động một chút, phần eo lại bị một cánh tay thon dài, mạnh mẽ siết chặt, vừa khít vào lòng người phía sau, Úc Yến tựa cằm vào vai cậu, nói: “Ăn đi.”

Tư thế hiện tại có hơi kỳ cục.

Úc Yến ôm trọn cậu vào ngực, mà cả người cậu giống như bị rút cạn toàn bộ sức lực, mượn lực ép từ cằm của đối phương mà tựa vào vai hắn.

Không biết là ai đang dựa ai nữa đây.

Nhan Ý nghiêng đầu, nhìn thấy Úc Yến nhắm hai mắt, làn mi thật dài che khuất đôi mắt âm trầm hung ác. Thay vì hung dữ, gương mặt bỗng trở nên vô cùng xinh đẹp, đẹp đến bất chấp tất cả mọi thứ.

Thật hiếm khi Úc Yến có được dáng vẻ yên tĩnh, thoải mái như vậy. Không biết hắn đang ngủ, hay là đang suy ngẫm điều gì.

Nhan Ý ngơ ngác nhìn một hồi thì thở phào, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.

Mức độ nguy hiểm hiện tại của cậu chắc chắn không kém gì bị rắn độc quấn thân, không ngờ vẫn còn khẩu vị ăn uống.

Cơm nước xong xuôi, trong giây phút cậu đặt đũa xuống, bên tai đồng thời truyền tới một giọng nói hơi khàn: “Ta đối với ngươi có chút không bình thường.”

Nhan Ý sợ nhắc đến cái chuyện xấu hổ này nhất.

“Ngươi biết vì sao không?” Úc Yến mở mắt ra hỏi.

Phải trả lời câu hỏi này như thế nào đây.

“Bởi vì giọng của ngươi rất giống một người ta quen khi còn nhỏ.”

Nhan Ý: “…”

Cậu giữ chiếc áo ghi lê của mình thật chặt, “Khéo ghê.”

Không ngờ ngươi vẫn còn nhớ rõ giọng nói của một người từ mười năm trước?

Nếu nói nhớ người đã gặp từ mười năm trước thì Nhan Ý tin, nhưng không thấy mặt mà chỉ có giọng thì hơi khó à.

Úc Yến khẽ cười, tiếp tục tựa vào vai cậu, Nhan Ý không thể uống canh nữa, chẳng qua bao lâu cậu cảm giác hình như Úc Yến đã ngủ rồi.

Nhan Ý thật sự ăn không vô, khẽ thở dài một tiếng.

Chuyện gì vậy chứ?

Cậu hoàn toàn không nghĩ đến sẽ bắt đầu như vậy.

Cậu đã xuyên tới trước khi Úc Yến đăng cơ, song chú bướm bé nhỏ như cậu dường như không tạo ra được bất cứ hiệu ứng[1] gì, Úc Yến vẫn trở thành đại ma vương hung bạo.

[1] Nhan Ý đang nhắc đến hiệu ứng bươm bướm (tiếng Anh: butterfly effect), còn được gọi là hiệu ứng cánh bướm, là một khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc (tiếng Anh: sensitivity on initial conditions). Hiệu ứng này được nhà toán học Edward Norton Lorenz khám phá ra. Khi thực hiện mô phỏng các hiện tượng thời tiết, Lorenz nhận thấy rằng nếu ông làm tròn các dữ liệu đầu vào, dù với sai số bé thế nào đi nữa, thì kết quả cuối cùng luôn khác với kết quả của dữ liệu không được làm tròn. Một thay đổi nhỏ của dữ liệu đầu vào dẫn đến một thay đổi lớn của kết quả.

Cậu thật sự không biết phải thực hiện nhiệm vụ này như thế nào.

Chi bằng cứ thẳng thắn tiết lộ thân phận của mình đi, xấu hổ thì xấu hổ, còn có thể xấu hổ tới mức nào? Cậu chỉ cảm thấy xấu hổ mà thôi, cũng không phải không muốn sống nữa.

“Ngươi biết mình có giọng nói giống ai không?” Úc Yến đột nhiên hỏi.

Nhan Ý nhân cơ hội thử hỏi: “Là người như thế nào?”

Úc Yến khẽ cười một tiếng, “Là người mà khi ta gặp được nhất định sẽ biến đối phương thành nhân trệ.”

Nhan Ý: “…”

Mồ hôi lạnh tuôn ra, lông tơ dựng đứng.

Như này còn chơi kiểu gì?

Úc Yến: “Ngươi biết nhân trệ là gì không? Ngày mai ta dẫn ngươi đi làm một cái nhé.”

“Không không không, ta, ta biết.” Nhan Ý vội nói.

Úc Yến: “Ngươi biết? Người đã từng thấy ư?”

Nhan Ý mãnh liệt gật đầu.

Dáng vẻ Úc Yến có hơi tiếc nuối, hắn nói: “Nếu ngươi đã từng nhìn thấy rồi, vậy thì ngày mai sẽ đưa ngươi đi săn.”

Nhan Ý hoàn toàn không có cơ hội phản đối, cậu rất thức thời mà gật đầu.

Tâm trạng Úc Yến không tệ, dẫn cậu đến suối nước nóng trong phòng ở chính điện.

Nhan Ý: “Khoan đã, ta tắm rồi mà!”

Úc Yến: “Tóc vẫn chưa gội, vừa rồi còn đổ mồ hôi.”

Nhan Ý liều chết giãy giụa, “Chúng ta từng người một gội đi.”

Sắc mặt Úc Yến lạnh lẽo.

Nhan Ý không ngừng mặc niệm “nhà tắm công cộng, nhà tắm công cộng, nhà tắm công cộng” ở trong lòng.

Hai người đàn ông tắm cùng nhau cũng không sao cả, ngày cậu còn nhỏ, khắp nơi ở phương Bắc đều có thể nhìn thấy nhà tắm công cộng.

Dẫu Úc Yến vô cùng xinh đẹp, thì hắn vẫn là đàn ông cơ mà!

Nhan Ý tự làm công tác tư tưởng, nhưng lại tan vỡ ngay sau khi nhìn thấy Úc Yến cởi bỏ từng lớp quần áo.

Cởi áo ngoài ra, lớp áo trong lỏng lẻo để lộ ra một khoảng ngực và xương quai xanh thật lớn. Làn da rất trắng, eo bụng thon gọn, cơ bắp săn chắc.

Nhan Ý che mũi, vội xoay người đi.

Hơi nước bốc lên từ suối nước nóng, mông lung mù mịt khiến cậu không thể thấy rõ biểu cảm của người đối diện.

Nhan Ý nhanh chóng cởi quần áo, đi đến bên kia suối nước nóng. Cái suối nước nóng xa xỉ này còn rộng gấp đôi căn hộ của Nhan Ý, cậu mất tận hai phút để đi qua bên kia suối nước nóng.

Lúc này chắc chắn không nhìn thấy gì cả.

Nhan Ý nhẹ nhàng thở ra.

Cậu nghe thấy tiếng Úc Yến xuống nước, căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng.

Cũng may Úc Yến không đi lại đây, chỉ yên tĩnh dựa vào bên còn lại.

Nhan Ý an tâm tắm xong, Úc Yến cũng không lên tiếng, cậu càng yên lòng hơn, còn dám nói chuyện với Úc Yến.

“Ngủ rồi ư?” Nhan Ý nhỏ giọng hỏi.

Úc Yến “hừ” một tiếng, giọng nói hơi khàn, dáng vẻ giống như vừa mới tỉnh ngủ.

Hắn ngồi ở bên kia, Nhan Ý không thấy rõ sắc mặt của hắn, chỉ nghe hắn nói: “Ngươi cách xa ta như vậy, sợ ta lắm à?”

Nhan Ý lắc đầu, lắc đầu xong mới nhận ra Úc Yến có thể không nhìn thấy động tác của mình.

Cậu còn chưa kịp trả lời, giọng nói trầm thấp của Úc Yến lại truyền tới từ một bên khác, “Ngươi cảm thấy ta là ác ma à?”

Nhan Ý buột miệng thốt lên: “Không phải!”

Đối phương lại trầm mặc hồi lâu, không rõ Úc Yến đang ấp ủ điều gì.

Nhìn thấy sắc mặt hắn sẽ lo lắng, xấu hổ, không nhìn thấy thì trái tim sẽ lơ lửng giữa không trung, Nhan Ý cảm thấy khó chịu cực kỳ.

Một lúc sau, Úc Yến nói: “Vậy thì ngươi chỉ có giọng nói giống người nọ, còn người đó lại coi ta là ác ma.”

Nhan Ý: “?”

Cậu coi hắn là thiên thần nhỏ cơ mà!

Úc Yến: “Y cảm thấy ta rất ghê tởm.”

Nhan Ý: “??”

Úc Yến: “Y coi ta là trò đùa.”

Nhan Ý: “???”

Nhan Ý muốn tiến lên.

Úc Yến: “Ngươi đừng nhúc nhích, đừng qua đây.”

Nhan Ý chỉ cử động một chút, cậu không có can đảm đi qua đó.

Cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp, buồn bã của Úc Yến, “Ngươi đừng tới đây, cứ đứng ở đó, chỉ để ta nghe thấy giọng nói của ngươi, để ta tự lừa dối chính mình.”

Giọng nói nhỏ dần, có chút thê lương, “Lừa chính mình, rằng y đã trở về thăm ta.”

Không biết có phải nhiệt độ của suối nước nóng tăng lên, hơi nước càng bốc lên mù mịt, xộc thẳng vào hốc mắt Nhan Ý.

Giờ phút này Nhan Ý mới ý thức được sự bất cẩn của mình đã khiến Úc Yến tổn thương biết nhường nào, cậu biết rõ Úc Yến mất đi đại hoàng huynh, mất đi thái giám vẫn luôn chăm sóc mình, hắn không thể chịu đựng được việc lại mất đi một người nữa. Nhan Ý vô cùng hối hận và áy náy, thường ngày cậu rất cẩn thận, nhưng sao lúc ấy lại hưng phấn quên mất chuyện này cơ chứ.

Có thái giám đưa tới hai bộ quần áo mềm mại.

Úc Yến nói: “Tắm xong thì đi ngủ đi.”

Nhan Ý rầu rĩ đáp lại, vừa mới mặc xong quần áo, Úc Yến cũng đứng lên từ trong suối nước nóng.

Cậu vô thức cảm thấy căng thẳng.

Cậu cũng không biết tại sao, một mặt cậu cảm thấy Úc Yến sẽ không làm tổn thương mình, nhưng mặt khác lại cảm thấy nguy hiểm theo bản năng.

Nhất là khi đi vào phòng ngủ của Úc Yến, phòng ngủ chỉ có chiếc giường vô cùng lớn.

Nhan Ý đứng ở nơi cách giường rất xa, nở nụ cười cứng ngắc, “Ngài ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất.”

“Không cần, ngươi ngủ đi, ta không ngủ.” Úc Yến cầm lấy một quyển sách bắt đầu đọc.

“Không ngủ? Sao lại không ngủ?”

Úc Yến không thèm để ý: “Không có gì, ta quen rồi.”

Vẻ mặt Nhan Ý trở nên nghiêm túc, “Quen không ngủ? Như vậy sao được chứ!”

Cậu tiến lại gần một bước, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Úc Yến không nhìn Nhan Ý, nghiêng đầu nhìn biển sao xa xôi ngoài cửa sổ, im lặng một hồi lâu mới đáp: “Khi còn nhỏ, trên giường của ta từng xuất hiện một vật rất đáng sợ, có khoảng thời gian ta không thể ngủ được, cho dù ngủ rồi, cũng sẽ rất mau tỉnh dậy từ ác mộng, cho nên nằm lên giường sẽ rất đau khổ.”

Nhan Ý biết chuyện này, khi nghe Úc Yến kể lại, cậu vẫn cảm thấy đau lòng như trước.

“Sau đó, có một người xuất hiện, biến ác mộng của ta thành giấc mộng đẹp, mỗi đêm ta đều có thể ngủ yên giấc.”

Nhan Ý: “Vậy thì tốt quá.”

Úc Yến cụp mắt xuống, ngay cả hung dữ cũng nhuốm mùi cô đơn, “Sau đó y biến mất.”

Nhan Ý chột dạ dời tầm mắt.

Úc Yến: “Y chỉ coi ta là một món đồ chơi, trêu đùa ta xong thì vứt bỏ ta.”

Nhan Ý: “…”

Cậu cần phải vì bản thân mà nói một câu, “Có phải ngươi hiểu nhầm rồi không?”

Úc Yến rất chắc chắn, “Ta không hiểu lầm, ngươi cũng không biết tình cảnh lúc đó, sao lại hỏi vậy?”

Nhan Ý im miệng.

“Nhưng khi đó ta không biết chuyện này, lại còn luôn đợi y.”

“Ta sợ khi y tới ta ngủ rồi, cho nên mới thức trắng đêm, ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác…”

“Sau đó, buổi tối ta không thể chìm vào giấc ngủ được nữa, chỉ có thể ngẫu nhiên ngủ bù vào ban ngày.”

Hóa ra lúc ăn khuya, Úc Yến thực sự đang ngủ khi tựa cằm vào vai cậu, khi ở suối nước nóng cũng là đang ngủ thật.

Hóa ra cậu đã khiến Úc Yến tổn thương lớn đến vậy.

Cậu có gì khác những người tùy ý mang ấm áp đến cô nhi viện, hứa hẹn sẽ quay trở lại, khiến những đứa nhỏ tàn tật đợi trước cửa từ sáng đến tối cũng chẳng thấy người đâu chứ?

Có khác, cậu còn quá đáng hơn những kẻ kia, khiến Úc Yến nhỏ càng đau đớn khổ sở.

Nhan Ý vừa rồi cực kỳ phản kháng việc ngủ chung giường: “Buổi tối sao có thể không ngủ chứ, nhất định phải ngủ, ta và ngươi cùng ngủ nhé.”

Khi hai người cùng nằm xuống giường, Nhan Ý mới cảm thấy hình như có gì đó sai sai.

Nửa giờ sau, Nhan Ý mở mắt ra, nhìn qua bên trái.

Úc Yến vẫn mở to mắt.

Những nghi ngờ của Nhan Ý nháy mắt tan biến, áy náy đau lòng tựa như bóng đêm, bao trùm lấy cậu trong đêm tối.

Úc Yến nói: “Cái thứ đáng sợ lúc trước được đặt ở chỗ ngươi đang nằm.”

Phải nhưng cũng không phải, Nhan Ý biết hắn đã đổi giường rồi.

Trong màn đêm, khi mọi âm thanh đều trở nên tĩnh lặng, Úc Yến mới thu  những chiếc gai nhọn quanh người lại, để lộ một mặt ôn hòa của chính mình, “Sau đó, những món quà y tặng cũng được đặt ở đây, thay thế được thứ đáng sợ kia, nơi này trở thành nơi cất giữ tốt đẹp và hy vọng, tiếp sau đó… không có sau đó nữa, nơi này vẫn luôn trống rỗng.”

Tựa như trái tim của hắn vậy.

Nhan Ý bị lời nói của hắn làm xúc động, đêm tối tiếp cho cậu dũng khí, cậu nắm lấy tay Úc Yến nói: “Ta ở đây.”

Cậu có cảm giác ánh mắt Úc Yến trở nên sắc bén trong phút chốc, song khi nghe thấy giọng nói rầu rĩ của đối phương, cậu lại thấy có lẽ chỉ là ảo giác mà thôi.

Úc Yến: “Trước kia đặt ở đây là quà, hiện giờ ngươi lại nằm ở chỗ này, chẳng lẽ ngươi cũng là quà của y sao?”

Câu hỏi này phải trả lời thế nào đây?

Úc Yến trả lời giúp cậu, “Ngươi không phải món quà của y, ngươi là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban tặng cho ta.”

Màn đêm êm dịu, giọng nói vốn lạnh lẽo giờ phút này trở nên nhỏ nhẹ, từ tốn, từng tiếng khẽ cào vào tim Nhan Ý, khiến cậu ngứa ngáy khôn cùng.

Kết quả cậu lại nghe Úc Yến nói tiếp: “Ngươi được ông trời phái tới để thay thế y, giúp ta quên đi kẻ bạc tình kia.”

Nhan Ý: “…”

Sao lại biến thành cốt truyện thế thân rồi?

Đứng ở vị trí Úc Yến, ngẫm lại những gì hắn đã trải qua, ngẫm lại mười năm của hắn, vậy thì cậu đúng là tên cặn bã, có người thay thế cũng rất bình thường.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Nhan Ý nắm lấy tay Úc Yến biến thành Úc Yến nắm lấy tay cậu, cũng không biết từ khi nào, không chỉ có tay Nhan Ý bị hắn nắm chặt lấy, mà cả cơ thể cậu để bị hắn gắt gao ôm vào lòng.

Thoạt nhìn Úc Yến giống như khối băng, nhưng thực tế cơ thể lại rất nóng bởi vì tập võ. Hơi nóng của hắn xuyên qua các lớp quần áo khiến nhiệt độ cơ thể Nhan Ý tăng cao.

Cậu có chút không quen.

Hơn hai mươi năm qua, cậu chưa bao giờ thân thiết với ai như vậy cả.

Cậu vừa muốn giãy giụa, lại nghe Úc Yến nói: “Hình như ta buồn ngủ rồi.”

“Y khiến ta mất ngủ mười năm, ngươi đúng là liều thuốc tốt mà.”

Nhan Ý không cử động nữa.

Sự bất cẩn của cậu khiến Úc Yến mất ngủ mười năm, bây giờ có thể khiến hắn ngủ được, có gì mà không thể làm chứ.

Khi ấy cậu nói với 005, nếu con người bị mất ngủ trong thời gian dài sẽ rất đau khổ, có thể sẽ phát điên.

Chẳng bao lâu, Nhan Ý nghe thấy tiếng thở đều đều, dường như Úc Yến đã ngủ say thật rồi.

Cậu quay đầu nhìn Úc Yến.

Úc Yến ngủ say, làn mi thật dài lặng lẽ cụp xuống, môi mỏng khẽ khép lại, an an tĩnh tĩnh, lại trở thành thiên thần nhỏ khiến bao người say mê vì vẻ đẹp của mình.

Nhưng vẫn có điều khác biệt.

Hắn trưởng thành rồi.

Sau khi các đường nét trên gương mặt nảy nở, cho dù không có biểu cảm gì, cũng mang vẻ đẹp có thể chiếm trọn tâm trí người khác.

Lồng ngực rộng lớn, cơ thể cũng tràn đầy sức mạnh, hắn…

Nhan Ý đỏ mặt, vội vàng thu hồi tầm mắt vẫn còn lưu luyến trên gương mặt hắn, quay đầu đi, nhắm mắt lại.

Cậu quay đầu đi, không nhìn thấy yết hầu Úc Yến mất không chế mà khẽ trượt một chút.

Một đêm này, hai người tưởng chừng không ngủ được lại đều ngủ rất ngon.

Khi Nhan Ý thức dậy, ngơ ngác ngồi trên giường, phải mất một lúc mới nhận ra tình cảnh trước mắt của mình.

Úc Yến không có trong phòng.

Tiếng Nhan Ý xuống giường rất khẽ cũng không giấu được người bên ngoài, có hai thái giám đẩy cửa tiến vào, mang cho cậu một bộ quần áo.

Vẫn là đồng phục thái giám, chỉ là không phải bộ đồ lúc trước của cậu.

Nhan Ý day day huyệt Thái Dương, cam chịu mặc vào người. Cậu vừa mới thay đồ xong, Úc Yến đã trở lại.

Nhìn trang phục và mồ hôi trên trán hắn, chắc hẳn vừa đi luyện kiếm về, từ khi chín tuổi mỗi sáng hắn đều kiên trì đi luyện kiếm.

Nhan Ý gương mặt bình tĩnh của hắn, có vẻ tâm trạng rất tốt.

Cậu đi theo hắn, muốn thử xem liệu mình có lấy lại được điện thoại không.

Người này đều biết những lời cậu nói khi tắm rửa, không cần nghi ngờ, điện thoại của cậu chắc chắn đang nằm trong tay hắn.

“Muốn hầu hạ ta tắm gội sao? Được thôi.”

Nhan Ý: “…”

Nhan Ý cực kỳ không muốn khinh nhờn cơ thể hắn.

Cũng may Úc Yến không cưỡng ép cậu, ném chìa khóa mật thất cho cậu, “Ngươi thức dậy quá muộn, thời gian hơi gấp, tự mình đi chọn một hộp son môi đi.”

Nhan Ý: “…”

Thoa son thật luôn hả.

Nhan Ý khẽ cắn môi, đi đến mật thất chọn son môi, người này có thể cho cậu cơ hội lựa chọn đã rất khó rồi, tự cậu chọn còn có thể chọn một màu nhạt một chút, bằng không Úc Yến chọn cho cậu màu hồng barbie chết chóc hoặc là hường cánh sen quê mùa, vậy thì hôm nay cậu không cần gặp người khác nữa.

Nhan Ý chọn một màu rất thông thường rất nhẹ nhàng, tương tự màu bột đậu nhạt.

Úc Yến rất mau đã đi ra, hắn vào mật thất, nhìn thấy Nhan Ý ngoan ngoãn ngồi ở một đống bảo vật chờ mình, đôi mắt hơi híp lại, giống như phản ứng thỏa mãn của một con thú, trong niềm vui sướng còn xen lẫn một chút dữ tợn.

Nhưng nó chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhanh đến nỗi Nhan Ý tưởng đó là ảo giác.

Úc Yến đi đến bên cậu, nhận lấy hộp son trong tay cậu.

“Thích màu này ư? Sau này sẽ chuẩn bị thêm cho ngươi.”

Hắn dám chuẩn bị một cách công khai, trắng trợn, là bởi hắn bây giờ đã không sợ bất cứ kẻ nào, muốn gì cũng được? Hoặc là mượn danh nghĩa cậu, hắn có thể không chút kiêng dè mà chuẩn bị son môi, quần áo phụ nữ?

Nhan Ý: “…”

Cái câu “đừng dùng ta để thỏa mãn đam mê của ngươi”, Nhan Ý chỉ dám nói trong lòng.

Úc Yến chấm tay vào son môi, nghiêng người về phía trước.

Ngón tay của hắn rất dài, lạnh lẽo và tràn đầy sức lực, ngón tay từng giết người, đánh đàn, và vừa mới cầm kiếm lúc này lại nhẹ nhàng đến khó tin, tựa như hơi thở của hắn vậy.

Nhan Ý hơi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng dưới hàng mi dài của hắn..

Bởi vì vừa luyện kiếm xong, ngón tay Úc Yến ấm áp, khi hắn chạm vào khóe môi Nhan Ý, nhẹ nhàng thoa son lên, làn môi vừa bị chạm vào của Nhan Ý lập tức trở nên nóng bỏng.

Hai người hít thở rất khẽ, nhẹ nhàng đan vào nhau, giống như ánh mắt bất ngờ chạm vào nhau lúc này.

Nhan Ý vội vàng dời tầm mắt.

Dùng giọng nói để che giấu nhịp tim đang hỗn loạn vì vẻ đẹp của đối phương, “Ngươi, cái đó, bao lớn rồi?”

“Cái gì bao lớn? Ngươi không biết?”

Nhất định là do bầu không khí kỳ quái này, dù tư tưởng của Nhan Ý có đứng đắn đến mấy cũng bị bóp méo rồi.

Úc Yến: “Ngươi không biết tuổi của ta? Ta 23.”

Vậy mà đã qua 13 năm rồi sao?

Trái tim Nhan Ý siết lại, cậu không biết nên nói gì, lẩm bẩm nói: “Ta lớn hơn ngươi một tuổi.”

Ánh mắt khiến bao người trầm mê của Úc Yến biến thành nghi ngờ, hắn đánh giá Nhan Ý: “24? Vừa gầy vừa nhỏ lại yếu ớt, trông như mới 17 mà thôi.”

Nhan Ý: “…”

Cậu có nên vui vẻ không nhỉ?

“Ngươi cũng từng vừa gầy vừa nhỏ lại yếu ớt.” Nhan Ý nhỏ giọng lẩm bẩm, còn nhỏ hơn cả cậu.

“Ngươi nói cái gì?”

Nguy cơ chọc giận Úc Yến khiến Nhan Ý hoảng hốt, “Ngươi vừa cao vừa đẹp trai!”

“Đẹp trai?”

Người cổ đại không hiểu đẹp trai có nghĩa là gì, Nhan Ý bèn sửa miệng nói: “Vừa cao vừa đẹp, là người đẹp nhất mà ta từng gặp.”

Đẹp đến phạm quy, đẹp đến mức khiến cậu đều trở nên bất thường.

Úc Yến khẽ cười một tiếng.

Khi Nhan Ý cho rằng vị thái tử này không có cảm giác gì với sự nịnh hót của mình, thậm chí còn khinh thường, lại nghe thấy hắn nói: “Ta không chỉ vừa cao vừa đẹp, mà còn văn võ song toàn, thống trị thiên hạ.”

Nhan Ý: “…”

Nhan Ý dở khóc dở cười.

Dù đã trải qua hơn mười năm thăng trầm, lớn lên trở thành bạo quân, nhưng cái nết cao ngạo thời thơ ấu vẫn còn đọng lại đâu đó trong cơ thể hắn.

Như vậy thật tốt, Nhan Ý không nhịn được nở nụ cười.

Đây là lần cười tự nhiên, vui vẻ nhất sau khi tới nơi này của cậu.

Úc Yến thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nói: “Đi mau lên, hơn trăm người đang đợi một mình ngươi thôi đấy.”

Sao lại không vui rồi? Nhan Ý không cười nữa, cam chịu chạy theo hắn ra ngoài.

Tối qua Úc Yến nói hôm nay muốn dẫn cậu đi săn.

Đi săn phải ra ngoài cung, phải đi xuyên qua hoàng thành.

Nhan Ý ngồi trên long xa[2] với Úc Yến, vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, ánh mắt hướng đến đâu, phàm là người sống, bất kể nam nữ già trẻ đều quỳ xuống, đầu cúi sát mặt đất.

[2] Long xa: Xe vua đi. 

Lại lần nữa cảm nhận được quyền lực tối cao của vương quyền, phải thừa nhận sự quỳ lạy của nhiều người như vậy, Nhan Ý cảm thấy vô cùng khó chịu.

Sẽ giảm thọ sao?

Úc Yến hừ lạnh một tiếng, sắc mặt tối sầm, “Không muốn ngồi ở đây thì đi xuống quỳ đi.”

Nhan Ý: “Không muốn bị quỳ lạy, nhưng muốn ngồi cùng ngươi.”

Úc Yến sửng sốt một hồi, quay đầu nhìn ra ngoài, không nói chuyện.

Tâm trạng Nhan Ý tốt hơn một chút, như thể đã tìm ra cách để hòa hợp với tên bạo chúa này.

“Có thể đưa điện thoại, chính là cái thứ dài dài, vuông vắn kia cho ta không?”

“Xem biểu hiện hôm nay của ngươi.”

Khi đến khu vực săn bắn của hoàng gia, Nhan Ý theo Úc Yến xuống khỏi long xa khiến nhiều người khiếp sợ.

Khu vực nghỉ ngơi và khán đài đã được dựng sẵn trên bãi cỏ rộng lớn.

Từ xa, Nhan Ý nhìn thấy hoàng hậu và một người quen.

Tình cảnh hiện giờ rất kỳ lạ, tiên hoàng đã qua đời, thái tử nắm giữ quyền hành to lớn lại không đăng cơ, đây là điều chưa bao giờ xảy ra trong lịch sử. Người vốn là thái hậu, xưng hô có hơi xấu hổ, nếu thái tử vẫn là thái tử, chỉ có thể tiếp tục gọi bà ta là hoàng hậu mà thôi.

Đứng sau lưng hoàng hậu chính là Hà công.

Người đáng lẽ đã bị thắp đèn trời tối hôm qua.

Nhan Ý cảm thấy vị hoàng hậu này và Hà công rất thú vị, thật vất vả mới giữ được một mạng, không phải nên trốn đi thật xa, đừng lảng vảng trước mặt Úc Yến nữa hay sao?

Bọn họ cho rằng tối hôm qua Úc Yến chỉ hù dọa người, chứ không dám thiêu Hà công thật ư?

Nhan Ý không thích Hà công.

Nói mấy người bên cạnh Úc Yến là do tự tay hắn kết liễu, nhưng Nhan Ý cảm thấy mấy mạng người này nên được tính trên người Hà công và hoàng hậu thì đúng hơn.

Hà Công biến những người đó thành nhân trệ, đồng thời lạnh lùng, khinh bỉ mà nhìn Úc Yến chín tuổi giết chết bọn họ, không chỉ cướp đi hơi ấm cuối cùng trong môi trường trưởng thành của Úc Yến, mà còn để lại cơn ác mộng suốt đời cho hắn.

Nếu tối hôm qua cậu đứng bên cạnh Hà công thì sẽ không sợ hãi như vậy, nói không chừng còn châm lửa lên ấy chứ.

Đến gần, Nhan Ý mới phát hiện sắc mặt tiều tụy của Hà công, tối hôm qua đi dạo một vòng quỷ môn quan, xem ra vẫn có ảnh hưởng.

“Đây là thứ gì?” Nhìn thấy một bàn tay được bảo dưỡng rất tốt chỉ thẳng vào mình, Nhan Ý mới ý thức được hoàng hậu đang mắng cậu.

Thị vệ, quan lại và người hầu chung quanh đều quỳ trên mặt đất, chỉ có cậu là đứng. Cậu không chỉ đứng, mà trên con đường đi tới đây, vô tình đã đi ở nơi gần như song song với Úc Yến, ở thời cổ đại quả thực là đại nghịch bất đạo.

Đã thế còn mặc đồng phục của thái giám, thoa son môi.

Hoàng Hậu chán ghét nhất người nam không ra nam nữ không ra nữ, khó trách sắc mặt lại khó coi đến vậy.

Thật ra tối hôm qua bà ta đã biết cậu ngủ trong phòng Úc Yến rồi.

“Thứ gì?” Úc Yến tỏ vẻ nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn về phía Nhan Ý, nhìn từ đầu đến chân, “Đúng là không thích hợp.”

Úc Yến đẩy Nhan Ý tới chiếc ghế được chuẩn bị sẵn cho thái tử, “Giày bẩn hết rồi.”

Nhan Ý chẳng hiểu mô tê gì.

Úc Yến nói: “Làm phiền Hà công lau sạch vậy.”

Nhan Ý: “?”

“Ngươi nói cái gì!” Hoàng Hậu bị hắn chọc tức điên lên, “Hà Công là đại thần trong triều, ngươi lại để ông ấy lau giày cho tên thái giám này?”

Vẻ mặt Úc Yến không thay đổi, lướt qua Hoàng Hậu nhìn về phía Hà công đang đổ mồ hôi lạnh.

Trên đời này thực sự có một số người không sợ chết, bọn họ có thể chết, thế nhưng một khi trực tiếp đối mặt với chết, đi dạo một vòng quỷ môn quan, thường rất khó có can đảm đối mặt với cái chết một lần nữa.

Người xung quanh sợ đến mức không dám thở mạnh.

Thủ đoạn độc ác và tính cách bạo ngược của Úc Yến một năm này đã khắc sâu vào đáy lòng, mùi máu tanh nồng vẫn còn đọng lại trong ký ức của bọn họ.

Không có người nào dám đứng ra cầu xin thay cho Hà công, mọi người tự bảo vệ mình còn không kịp nữa là.

Trong bầu không khí áp lực này, Hà Công từ sau lưng hoàng hậu đi ra.

Hắn ta mặc áo quan có cấp bậc cao nhất, chậm rãi khom lưng quỳ xuống trước mặt Nhan Ý ngây dại, quỳ trước mặt cậu, dùng tay áo la đang lau đi bụi bặm bám trên giày của cậu.

Sự sỉ nhục này khiến mặt hắn ta lúc trắng lúc hồng, nhưng hắn ta không có cách nào khác ngoài việc run rẩy dùng tay lau sạch cát bụi dính trên giày.

Người chung quanh không ngừng xoa mồ hôi, trong lòng nghĩ sau này Đại Thịnh sẽ có một hoạn quan quyền thế ngợp trời.

Mà Nhan Ý thì ngây ngẩn cả người.

Úc Yến nhìn cảnh tượng này cực kỳ hài lòng, hắn ngồi cạnh Nhan Ý, sau khi uống một chén trà nhuận họng, nói: “Thả người đi.”

Thả người? Thả người nào?

Nhan Ý còn chưa kịp phản ứng lại việc một vị đại thần quyền cao chức trọng quỳ xuống lau giày cho mình, ngẩng đầu nhìn thấy một đám người mặc áo tù liều mạng chạy ra xa.

Cậu lại càng sửng sốt.

Cuộc săn bắn của hoàng gia Đại Thịnh này, săn chính là người?

Hà công mới đứng dậy trước mặt Nhan Ý, lại bị hai thị vệ kéo xuống khán đài, tháo mũ quan, tròng lên người một chiếc áo tù thật lớn, mặt trước áo tù viết một chữ “tù” lớn, mặt sau viết một chữ “chết”.

Hoàng Hậu rốt cuộc cũng không thể ngồi yên được nữa, “Úc Yến!”

Úc Yến không để ý tới, nhìn thị vệ đẩy Hà công vào trong đám tù nhân, đứng dậy nói với Nhan ý: “Đi săn với ta nào.”

Mãi đến khi được Úc Yến ôm lên ngựa, ngồi ở trước người hắn, Nhan Ý mới tỉnh táo lại.

Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Úc Yến.

Hắn không hung dữ hay u ám giống như tối qua ở cùng cậu, trên gương mặt góc cạnh rõ ràng là sự lạnh lùng không có bất cứ cảm xúc mới mẻ nào.

Đôi mắt lạnh lẽo tựa hồ băng dán chặt vào người vừa mới bị đẩy xuống.