Edit: Luizy Unisy
Lần này sau khi âm thanh vang lên, cả nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên đầu tiên là yên tĩnh.
Tiếp theo, chính là một trận nghị luận nhiệt liệt.
Ta Muốn Làm Hokage: Ha ha ha! Có nhiệm vụ, rốt cuộc lại có nhiệm vụ, Chúa Cứu Thế sư phụ, lần này nhất định phải để cho ta tham gia a.
Nữ Hiệp: Hì hì, thế giới thiếu niên Bao Thanh Thiên hình như không nguy hiểm, Tương Nhi đã sớm dùng hết điểm tích lũy rồi, Chúa Cứu Thế đại ca ca, có thể để cho Tương Nhi tham gia nhiệm vụ lần này hay không. [Tủi thân. Jpg.]
Ta Là Vương Tử: Cái thế giới này ta cũng vậy có thể đi được, ta ghi danh.
Thiên Cổ Đệ Nhất Đế: Quả... Ta cũng ghi danh.
Esdeath: Ghi danh.
Cho Ta Chút Mặt Mũi: Nhiệm vụ trước, ta đã được có được một ít điểm tích lũy, lần này ta sẽ nhường cho các ngươi.
Đội Trưởng Đội 5: Ta còn muốn tiếp tục nghiên cứu dây nhỏ Doflamingo và Trái Ác Quỷ, thế nên, liền không tham gia nhiệm vụ lần này.
Optimus Prime: Cái kia... Ta có thể ghi danh sao?
Hoa Đà: Nếu như có thể mà nói, ta có thể cũng ghi danh hay không?
Thiên Cổ Đệ Nhất Đế: Xong, người báo danh rất nhiều a. Nhiệm vụ lần này chỉ 4 người có thể tham gia, Chúa Cứu Thế đại nhân phải đi, Bao Chửng đang ở thế giới thiếu niên Bao Thanh Thiên, cũng muốn tham gia.
Thiên Cổ Đệ Nhất Đế: Thế nên chỉ còn lại có 2 cái danh sách. Khó khăn....!
Chúa Cứu Thế: Không tệ! Chỉ còn lại có 2 cái danh sách. Ngoài ra, Optimus Prime cũng đừng tham gia, nếu như ngươi đi cái thế giới kia, sợ rằng sẽ khiến tao loạn.
Optimus Prime: [Đáng thương. Jpg.]
Chúa Cứu Thế: Về phần những người còn lại... giống như lần trước, đổ xúc sắc đi.
Ta Muốn Làm Hokage: Lần này, ta nhất định sẽ bắt được số lớn nhất!
Tiếp theo, một cái xúc xắc to lớn bắt đầu nhanh chóng chuyển động ở trêи màn ảnh.
Cuối cùng, vững vàng mà dừng ở 1.
Ta Muốn Làm Hokage: ...
Thiên Cổ Đệ Nhất Đế: Đến ta.
Thủ Khoa Toàn Khóa: Ta cũng tới.
Nữ Hiệp: Ta tới ném, ta tới ném!
...
Rất nhanh, tất cả mọi người ghi danh cũng ném ra xúc xắc.
Nữ Hiệp: Hì hì, ta là 5 điểm, ta lớn thứ hai, có thể tham gia nhiệm vụ lần này.
Nữ Hiệp: Đúng rồi, ném ra 6 là... Hinamori Amu, oa! Amu, chúng ta có thể cùng nhau tổ đội hoàn thành nhiệm vụ! [Vui vẻ. jpg].
Hinamori Amu: Hừ!
( Hinamori Amu, rõ ràng ngươi vui vẻ như vậy, tại sao còn muốn hừ a! )
Chúa Cứu Thế: Đã như vậy, nhiệm vụ lần này liền từ ta, Bao Chửng, Tương Nhi và Hinamori Amu cùng nhau tổ đội rồi.
Ta Muốn Làm Hokage: Mặc dù không thể tham gia nhiệm vụ lần này, nhưng, ta sẽ trở thành vua điểm tích lũy! Ngoài ra, dùng hệ thống trực tiếp xem một chút biểu hiện của tiểu đệ Bao Chửng, cũng không tệ lắm.
Bao Chửng: ...
...
Hán thị nhất trung, lớp 304.
Theo tiếng chuông giờ tan học vang lên, chúng học sinh tựa chim về tổ, từng đám líu ríu đi tới phía ngoài.
Lúc này, Đổng Nguyên Vĩ đi tới, chỉ vào nữ sinh hai dáng vẻ tinh xảo bên cạnh, hắc hắc nói: "Diệp Húc, buổi tối rảnh rỗi đi?
Hôm nay có bắn pháo hoa, đợi cùng đi đi."
Diệp Húc lắc đầu nói: "Các ông đi đi, tôi còn có chút chuyện, đi trước."
Sau khi nói xong, cũng không đợi Đổng Nguyên Vĩ trả lời, nhanh chân đi tới phía ngoài.
Cùng mỹ nữ xem pháo hoa?
Cái có cái gì đẹp mắt!
Nơi nào so bằng tới thế giới khác chơi?
Chỉ để lại Đổng Nguyên Vĩ đứng nguyên tại chỗ sững sờ một trận.
...
Tống triều, Lư Châu.
Phủ Doãn đại nhân do dự hồi lâu, rốt cuộc tán thành lời Công Tôn Sách nói.
Phái binh, trừ phiến loạn!
Bởi vì không biết số lượng sơn tặc, vì lấy phòng ngừa vạn nhất, Phủ Doãn đại nhân triệu tập trêи tám phần quan binh toàn thành, cũng vì vậy mà hao tốn thời gian không ngắn.
Mắt thấy trời sắp tối đen, theo lý mà nói phải sửa thành ngày mai lên núi.
Suy cho cùng, ban đêm tầm mắt bị ngăn trở, quá mức nguy hiểm.
Nhưng, Công Tôn Sách nghĩ đến mình đã nói trước mặt Bao Chửng là hôm nay sẽ phải trừ phiến loạn.
Nếu như nuốt lời, chẳng phải là sẽ bị xem thường?
Thế nên, Công Tôn Sách cất giọng nói: "Đề phòng buổi tối sơn tặc có xuống, chúng ta có thể đánh bọn họ trở tay không kịp!"
Vì thế, ở trời chiều chiếu xuống, Công Tôn Sách mang theo một đoàn quan binh tới núi lớn phía tây, nhanh chân đi tới.
"Công Tôn Sách! Ta phản đối, tốt nhất điều tra rõ ràng trướcrồi hãy quyết định. " Bao Chửng đi ra từ phía trước trong rừng cây, nói.
"Ta làm thế nào, còn chưa tới phiên ngươi dạy. " Công Tôn Sách lạnh lùng nói.
Bao Chửng lại nói: "Kia có thể ngày mai lại đi hay không? Hôm nay sắc trời đã tối, trêи núi có rất nhiều rắn độc, huống chi các ngươi cũng chưa quen thuộc lộ tuyến, quá nguy hiểm."
Bao Chửng đã xem phim truyền hình « thiếu niên Bao Thanh Thiên » .
Chẳng qua, bên trong không có vụ án hôm nay.
Ngay sau đó, hắn vừa liên tưởng đến nhiệm vụ mới trong nhóm.
Bao Chửng biết, vụ án lần này sợ rằng không quá đơn giản.
Hắn không muốn Công Tôn Sách còn có đông đảo quan binh gặp chuyện.
Thế nên, Bao Chửng mới có cố ý chạy tới ngăn cản.
Công Tôn Sách lạnh lùng nói: "Bao Chửng, ngươi cứ năm lần bảy lượt ngăn cản ta lên núi, đến tột cùng là có gì ý đồ?
Chẳng lẽ, ngươi và sơn tặc có quan hệ?"
Bao Chửng gấp gáp nói: "Công Tôn Sách, tại sao ngươi lại nghĩ như vậy? Ta sao có thể có quan hệ với sơn tặc?"
"Ai mà biết được! " Công Tôn Sách hừ một tiếng, "Bây giờ tránh ra cho ta, nếu không, ta liền bắt ngươi vì tội ngăn cản người thi hành công vụ!"
Bao Chửng nghe thế, chỉ đành phải thở dài, bất đắc dĩ lui đến một bên.
Hắn nhìn bóng lưng Công Tôn Sách cùng với đông đảo quan binh đi xa, lẩm bẩm nói: "Chúa Cứu Thế đại nhân, hi vọng các ngươi có thể sớm một chút tới đây."
Khi đang nói chuyện, Bao Chửng đi tới phương hướng quan binh rời đi.
Đường núi gập ghềnh, bụi cỏ mọc loạn.
Bên tai thỉnh thoảng truyền đến một trận côn trùng điểu và tiếng kêu dã thú, hơn nữa trong rừng cây gió lạnh nhè nhẹ, khiến cho tất cả mọi người cảm nhận được một loại lạnh lẽo thấu xương, kìm lòng không đậu rùng mình một cái.
"Sàn sạt!"
Lúc này, bụi cỏ cách đó không xa, đung đưa một trận kịch liệt.
"Ục ục!"
Tiếp theo, một con lợn rừng đen xì chui đầu ra.
Mọi người thấy vậy, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Công Tôn Sách cũng biết trong lòng quan binh có chút khẩn trương và sợ hãi, cất giọng nói: " Nếu như hôm nay chúng ta tiêu diệt được sơn tặc, cứu ra 27 người, đó chính là một cái công lớn.
Là công lao của mỗi người các ngươi !
Đến lúc đó, triều đình chắc chắnẽ ban thưởng hạ vô cùng hậu hĩnh."
Lời này vừa nói ra, quả nhiên, trương và ý sợ hãi trong lòng chúng quan binh khẩn đều biến mất.
Thậm chí, còn nhiều ra một tia kϊƈɦ động.
Bộ dáng kia, như là phần thưởng liền đang đợi bọn hắn ở phía trước.
Thậm chí, còn người lao nhao mở lời cười đùa.
"Đáng tiếc, con lợn rừng mới vừa rồi chạy quá nhanh, bằng không, đợi chúng ta diệt sơn tặc, còn có thể nướng heo ăn."
"Đúng vậy a!"
"Hi vọng tí nữa còn gặp được lợn, rắn, sói, báo... gì đó, tốt nhất là lại đến vài con khỉ, nghe nói não khỉ ăn sống rất ngon, mùi vị rất tốt."
"Ngươi cái tên này, thật ghê tởm!"
"Ta muốn phun ra."
"Ha ha ha!"
Chúng quan binh cười to một trận, không khí hiện trường trở nên thoải mái vô cùng.
"Rống!"
Song, đang lúc này, trong bụi cây đằng xa, truyền đến một tiếng thú gào trầm thấp.