Editort: Luizy Unisy
Nếu như, trêи đời thật sự có một loại đồ vật tên là Bá Vương Khí.
Trương Thuần tin tưởng nó đang ở trước mắt rồi.
Khí phách vô song, làm cho người ta kính sợ!
Trương Thuần nuốt ngụm nước miếng, cố gắng làm cho mình trấn định lại, cẩn thận nói: "Thật không dám đấu diếm, hôm nay chủ tịch nhà chúng tôi vừa lúc đang nói chuyện với quản lý.
Thật ra thì tôi cũng có thể làm chủ những chuyện bình thường."
Nếu như không đề cập tới chủ tịch, có lẽ Diệp Húc còn thật sự mở ra ba lô, nói ra toan tính rồi.
Nhưng, lúc này, ánh mắt lại là chuyển động, tản mát ra hơi thở càng thêm mạnh mẽ, nói: "Vậy thì thật là tốt, cho chủ tịch của các anh cùng tới đây đi.
Mối làm ăn này, có lẽ chỉ có hắn có thể làm chủ."
"Hả? " Trương Thuần lập tức ngây ngẩn cả người.
Hắn không nghĩ tới, đối phương không chỉ có muốn thấy quản lý, còn muốn gặp chủ tịch.
Diệp Húc lại nói: "Yên tâm, đối với châu báu Vương Phúc mà nói, đây cũng là một khoản làm ăn lớn.
Sau khi chủ tịch các anh biết, sẽ rất cao hứng."
"Lúc này. . . " Trương Thuần do dự như cũ.
Suy cho cùng, mời chủ tịch không phải là chuyện nhỏ.
Diệp Húc khẽ cau mày, hình như có phần không nhịn được, trầm giọng nói: "Nếu như anh không muốn làm cuộc trao đổi này, tôi chỉ có thể đi đẹn chi nhánh khác của Vạn Phúc châu báu rồi."
Dứt lời, Diệp Húc không hề do dự xoay người liền muốn rời đi.
Trương Thuần vội nói: "Diệp tiên sinh xin chờ một chút, tôi đây sẽ đi tìm quản lý và chủ tịch.
Nhưng. . .
Cái kia. . . Tiểu Lý, cô mang Diệp tiên sinh đến phòng khách quý nghỉ ngơi trước, chuẩn bị nước trà, cà phê tốt nhất, chiêu đãi Diệp tiên sinh."
"Dạ. " Cô nhân viên đáp.
. . .
Văn phòng quản lý.
Vương Tề nắm một viên ngọc nói: "Bây giờ kinh tế toàn cầu chậm dần, các nghành nghề cũng càng khó khăn hơn.
Rất nhiều công ty châu báu cũng bị ảnh hưởng, nhưng, châu báu Vương Phúc đường Càn Khôn chúng ta vẫn có thể tiếp tục tăng trưởng, trở thành ngôi sao của giới châu báu ở Hán thị.
Trần Khải, ngươi không thể bỏ qua công lao....!"
Chàng trai mặc áo sơ mi trắng, nhìn qua vô cùng giỏi giang nói: "Tôi chỉ làm đúng bổn phận chuyên môn của mình mà thôi, không đáng được khích lệ như thế."
"Cậu đó. . . " Vương Tề cười, mới vừa còn muốn nói gì, điện thoại di động lai vang lên tiếng chuông.
" Chào Hoàng hiệu trưởng.
Đã biết tên học sinh kia ư?
Diệp Húc lớp 304?
Tốt, thật rất cảm tạ Hoàng hiệu trưởng, sau này chúng ta phải uống vài chén với nhau đấy. . ."
Sau khi cúp điện thoại, trêи mặt Vương Tề luôn treo nụ cười.
"Đông đông đông!"
Lúc này, một trận tiếng gõ cửa trầm thấp vang lên.
"Vương đổng, Trần quản lý.
Trong tiệm có một vị khách, bảo là muốn cùng châu báu Vương Phúc chúng ta làm một khoản làm ăn lớn, muốn mời ngài ra mặt. " Trương Thuần nói.
Trần Khải nghi ngờ nói: "Muốn tôi ra mặt? Là người thế nào? Hắn muốn nói chuyện làm ăn gì?"
"Tôi chỉ biết là họ Diệp, cụ thể cái làm ăn gì còn không có nói rõ. " Trương Thuần trả lời.
Trần Khải không khỏi khẽ cau mày.
Không phải người quen biết, hơn nữa, còn không biết nói chuyện làm ăn gì, liền trực tiếp muốn mình đi xuống.
Nếu như chủ tịch không ở bên cạnh, Trần Khải cũng muốn chất vấn Trương Thuần một phen rồi.
Vương Tề lại không quá để ý, nói: "Trần Khải, đã có khách muốn tìm cậu nói chuyện làm ăn, vậy trước tiên đi xem một chút đi."
"Tốt. " Trần Khải lên tiếng, chuẩn bị đi ra ngoài.
Trương Thuần có phần chần chờ nói: "Cái kia. . . Chủ tịch. . . Vị khách kia muốn mời ngài cùng đi xuống."
"Hả?"
Vương Tề cũng không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.
Hồi lâu, hắn mới cười nói: "Xem ra chi nhánh Càn Khôn chúng ta, lại vó thêm một cái mối làm ăn lớn rồi!
Tốt, tôi cũng xuống xem sao."
. . .
Phòng khách quý.
Diệp Húc uống trà xanh, ăn kẹo, vẻ mặt hết sức thoải mái, thích ý.
"Diệp tiên sinh, chào ngài, đây là Vương chủ tịch và Trần quản lý. " Trương Thuần vội vàng giới thiệu.
Trần Khải nghe nói thế, mày nhíu lại càng chặt hơn, sử dụng ánh mắt chất vấn liếc nhìn Trương Thuần.
Giống như là đang nói... đây chính là mối làm ăn lớn mà cậu nói?
Một cái người thanh niên chưa đầy 20 tuổi ư?
Trêи trán Trương Thuần từ từ rỉ ra mồ hôi.
Trong lòng hắn cũng có chút hối hận, tại sao mình lại thật sự gọi chủ tịch và quản lý ra chứ.
Vị Diệp tiên sinh này thật sự có loại khí chất vô cùng đặc thù.
Nhưng vấn đề là, hắn thật sự quá trẻ tuổi.
Nếu như, hắn không có cái gọi là mối làm ăn lớn.
Thậm chí chỉ là nói dối.
Như vậy, sợ rằng hôm nay không thể không bị phê bình.
Lúc này, Vương Tề đột nhiên cất giọng nói: "Diệp. . . Diệp Húc! Cậu là Diệp Húc sao?"
Diệp Húc không khỏi nhìn về phía Vương Tề, trêи mặt hiện ra vẻ nghi hoặc.
Hắn tin chắc, mình tuyệt đối chưa từng thấy đối phương.
Nhưng, tại sao đối phương lại nhận biết mình?
"Xin hỏi chú là. . . " Diệp Húc hỏi.
"Xin chào, tôi tên Vương Tề, là chủ tịch châu báu Vương Phúc.
Thật cảm ơn cậu vì đã vươn tay cứu giúp cha tôi ở khách sạn Phong Lai. " Vương Tề kϊƈɦ động nói.
"Ông cụ ấy chính là cha của chú? " Diệp Húc chợt nói.
"Phải. " Vương Tề gật đầu lia lịa.
"Tôi chỉ là tình cờ gặp phải mà thôi, không coi là cái gì. " Diệp Húc không thèm để ý nói.
Vương Tề vội nói: "Đối với cậu thì không coi là cái gì, nhưng, đối với tôi mà nói, thì đó là mối ơn tình quá lớn lao!"
Diệp Húc cũng không tiếp tục dây dưa về cái vấn đề này nữa.
Hắn cất giọng nói: "Chú đã tới, vậy chúng ta nói chuyện làm ăn trước đi."
"Cộc!"
Diệp Húc bỏ balo xuống rồi mở ra, lộ ra vàng lấp lánh ở bên trong.
Vương Tề hơi sững sờ, nói: "Đây là. . ."
Diệp Húc đẩy ba lô tới, nói: "Nơi này là 100 cân vàng, không biết cửa hàng có thu không?"
100 cân vàng!
Dù là Vương Tề, Trần Khải và Trương Thuần thường xuyên tiếp xúc với vàng bạc châu báu, cũng không khỏi cảm thấy khϊế͙p͙ sợ!
Dựa theo giá cả của thị trường lúc này, 280 nguyên bằng 1 gam, một túi vàng trước mặt ước chừng giá trị 1400 vạn!
Cho dù là cung ứng thương nghiệp bình thường, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ sợ cũng khó có thể lấy ra nhiều vàng như vậy.
Hồi lâu, Vương Tề mới nói: " Ở bất cứ lúc nào, vàng đều là đồ vật bảo đảm giá trị nhất.
Mà châu báu Vương Phúc chúng tôi lại càng lấy vàng, châu báu để sống, dĩ nhiên là có thu."
"Tốt, vậy chú kiểm tra đống vàng này rồi ra giá đi. " Diệp Húc nói.
Vương Tề cũng là người quyết đoán, lúc này hắn thông qua một cú điện thoại.
Rất nhanh, hai chàng trai mặc màu lam áo sơ mi, đeo theo cái thùng đi tới phòng khách quý.
Một người trong số bọn họ cầm một khối vàng, lấy ra một chút thuốc bắt đầu kiểm tra.
Không bao lâu, tất cả 100 cân vàng đều bị bọn họ kiểm tra.
Sau một hồi lâu chàng trai đeo kính gọng đen mới nói: "Mỗi một khối đều là thật kim, hàm lượng từ 70% đến 80 %, chia đều thành phần trăm 74%."
Mặc dù Vương Tề đã đoán được tất cả những thứ này đều là vàng.
Nhưng, sau khi nghe được kết quả, vẫn không khỏi kinh hãi một trận.
Suy nghĩ một lúc, hắn mới nói: "Hôm nay giá vàng tầm khoảng trêи dưới 280 nguyên một gam.
Mà vàng có hàm lượng khoảng 74%, lại khấu trừ đi một chút phí dụng chiết xuất.
Tôi sẽ thu mua với giá 200 nguyên một gam.
100 cân, tổng cộng 1000 vạn.
Diệp tiên sinh, cậu cảm thấy như thế nào?"