Nhok Con! Chú Yêu Cháu

Chương 2




“ Vừa xinh đẹp, dễ thương lại học giỏi nữa chứ, tốt lắm!”, “ Trưa chắc không ăn chứ gì, đói không?”

“ Đói, mà sao chú biết trưa cháu không ăn?”

“ Đoán thôi, chú dẫn cháu đi ăn chút gì nhé”

“ Ko cần đâu, cháu tự đi cũng được”

“ Chú cũng đang đói, đi chung cho vui”

“ Nhưng…”

“ Sao? Ko muốn gặp chú hay là ko đủ tự tin để gặp đây”

“ Ai nói ko đủ tự tin chứ, đi thì đi”

“ Nhà cháu ở đâu? 20p nữa chú qua đón”

“ Chú ra ngoài công viên, cháu đợi chú ở đó”

“ Uk ”

Thế là nó sắp gặp chú- người mà nó chỉ mới quen chưa đầy 1 ngày, nó đã xem qua những hình ảnh trên FB của chú, chú quả là rất đẹp trai, phong độ, nó tin chú là người tốt, chỉ là… nó hình như đang rất hồi hộp. Nó nhanh chóng thay đồ, chọn 1 áo sơ mi trắng phối với chân váy đen ngắn trên đầu gối cùng 1 cái thắt lưng bản nhỏ màu đen có hình ngôi sao, nhìn rất đẹp. Vốn thích mặt mộc tự nhiên nên nó chỉ tô nhẹ 1 chút son kiểu lòng môi. Thế là xong. Nhà nó gần công viên nên nó đi bộ ra đó, vì chuẩn bị khá nhanh nên còn 5p nữa mới tới giờ hẹn, nó đi dạo xung quanh, nghĩ lại việc chỉ chút nữa thôi nó sẽ được gặp chú làm nó hồi hộp và có chút lo lắng. Lấy điện thoại ra xem giờ, nó khẽ nói

“ Tới giờ rồi, không biết chú ấy tới chưa nhỉ?”

“ Tới rồi” – Có một giọng nói vang ở phía sau làm nó giật mình quay người lại

“ Là chú sao? Chú…chú tới khi nào vậy?”

“ Chú tới từ lúc nãy, thấy bé đang đi dạo nên chú theo sau ấy mà”

Nó ko ngờ nãy giờ chú đi theo nó, nhìn chú 1 chập nó thầm đưa ra kết luận:Chú rất đẹp trai. Nhìn thấy cô bé đứng trước mặt đang nhìn mình chăm chú, anh ta liền cười và cuối xuống bảo:

“ Sao nhìn kĩ thế, bị nhan sắc của chú lay động rồi sao?”

“ Đẹp gì chứ, người ta chỉ là…” – Nó xấu hổ quay đi chỗ khác, 2 má của nó đã ửng hồng lên

“ Thôi được rồi, bé con” – Nguyên nhìn thấy khuôn mặt nó lúc này rất đáng yêu – “ Giờ cháu muốn đi ăn gì đây, chú dẫn đi”

“ Chúng ta đi ăn vặt đi”

“ Ko, đi ăn cơm đã, rồi muốn ăn gì chú dẫn đi sau”

“ Đi đi mà chú, cháu muốn ăn vặt cơ” – Nó nhõng nhẽo

Anh lại đứng sát nó, dùng tay giữ tóc mái của nó lên, cuối xuống búng vào trán của nó 1 cái rồi nói:

“ Nghe lời chú, giờ đi ăn cơm, lát chú dẫn cháu đi ăn vặt sau nhé”

“ Hic, đau quá, chú…” – Nó lấy tay ôm trán

“ Khỏi cãi. Đi theo chú nào!”

Nó đi theo sau anh, anh chở nó bằng con Lamborghini đen của mình. Chẳng hiểu sao nó lại ngoan ngoãn đi theo anh vậy chứ, dù gì anh cũng là người lạ, anh dường như biết nó đang nghĩ gì, đành lên tiếng xóa tan bầu không khí căng thẳng:

“ Bé muốn ở đâu để chú chở đi”

“ Tùy chú” – Nó đáp nhưng mắt vẫn hướng ra cửa sổ nghĩ gì đó

“ Bé sao vậy, giận à?” – Anh với vẻ lo lắng nhìn nó

“ Không sao”

Anh dừng xe trước 1 nhà hàng thoáng chút sang trọng, anh và nó chọn ngồi ngoài trời cho thoáng. Khuôn viên của nhà hàng này rất rộng và đẹp, có đài phun nước và vườn hoa làm nó rất thích. Nó chiêm ngưỡng cảnh đẹp ở đây, còn anh…anh chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó. Nó biết anh đang nhìn nó nên ko dám quay lại, ko biết tại sao tim nó đang đập khá nhanh. Anh lên tiếng để xua đi bầu không khí im lặng:

“ Bố mẹ bé làm gì vậy?”

“ Thì cũng kinh doanh giống chú thôi”

“ Bé có anh chị em ko?”

“ Ko có”

“ Bé lạnh lùng thật đấy, đến trả lời mà cũng ko thèm nhìn chú lấy 1 lần”

“ Um…”

“ Bé muốn ăn gì chọn đi, gọi cả tráng miệng nữa” – Bồi bàn ra đưa menu cho anh, anh liền đưa qua cho nó chọn trước

“ Cái này, cái này, cái này nữa” – Nó dùng tay chỉ cho anh bồi bàn ghi vào rồi đưa lại menu cho anh “ Chú chọn đi này”

“ Ừm, cái này với cái này, xong rồi” – Đưa menu lại cho bồi bàn rồi anh lại hỏi nó “ Bé đi với tôi bố mẹ có nói gì ko?”

“ Họ ko biết, bố mẹ cháu đi công tác ở nước ngoài rồi, vài ngày nữa mới về”

“ Ồ, thế bé ở nhà 1 mình à? Có sợ ko?”

“ Sợ cái gì, cháu có phải còn con nít đâu”

“ Thế ai nấu cơm cho bé ăn?”

“ Cháu đi học cả ngày, ăn sáng và ăn trưa ở trường, chắc tối về tự kiếm gì đó ăn cũng được”

“ Hay từ giờ cho đến lúc bố mẹ bé về chú sẽ đưa bé đi ăn nha”

“ Ko cần đâu, chúng ta mới quen nhau thôi, ko dám phiền chú”

“ À, ra cháu vẫn xem chú là người lạ sao” – Gương mặt anh thoáng buồn

“ Cháu…cháu không có ý đó, chỉ là…” - Nó ko biết phải nói sao cả, chỉ là nó nghĩ ngày nào cũng phiền anh thế này thì ko hay lắm

“ Là sao? Nếu cháu xem chú là người lạ và ko muốn ăn với chú cũng chả sao”