Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 99




– Quân ơi! Có ai kiếm nè!

Tiếng của mợ tám dưới nhà nói vọng lên, Quân lật đật chạy xuống…

– Chị vô nhà chơi! Em đi chợ chút xíu về!

Mợ tám đóng cửa cổng lại và đi mất, mẹ của thằng Tuấn đang đứng đó, mắt bà đỏ hoe thâm quầng, trông bà hết sức mệt mỏi. Quân cúi đầu thưa bà một cái rồi nhanh chóng mời bà vào nhà:

– Dạ con mời cô vô nhà!

Hic hic, Quân thầm nghĩ sao giống cảnh mẹ thằng Tong tới nhà tìm Mew trong phim quá vậy nè trời! Vừa ngồi xuống bà đã hỏi ngay:

– Quân này! Tối này thằng Tuấn nó có qua đây ngủ với con không?

Quân khẽ gật đầu:

– Dạ có ạh!- Nó có nói gì với con chưa?- Dạ có!

Bà mỉm cười, một cái cười méo xệch và thật đau khổ:

– Vậy con tính sao?

Quân bối rối gãy đầu, cậu đánh trống lãng:

– Dạ, cô dùng nước ạh!- Con nói đi, con tính sao?

Cậu quẹt mũi, cố rặn ra một nụ cười cầu hòa:

– Dạ… sao là sao hả cô?- Cô biết con và Tuấn hai đứa trẻ ngoan, đứa nào cô cũng coi như con của mình hết, cô biết chúng con chỉ nhất thời đi sai đường…

Quân im lặng, cậu thở ra, cậu nói “đi sai đường” của bà khiến cậu nhớ tới định luật “Mẹ ơi! Con rẽ trái mẹ nhé!” khá nổi tiếng trong giới, cậu định nói điều gì đó thì mẹ Tuấn đã cướp lời, dường như bà không chấp nhận sự thanh minh, thanh nga của cậu, hoặc giả là bà chỉ cần có một người nghe bà bộc bạch hết nổi lòng của mình trước:

– Cô biết thằng Tuấn con cô nó rất cứng đầu, bướng bỉnh. Bây giờ nó chỉ nghe lời mỗi một mình con thôi! Bây giờ ba cô cháu mình đi tới bác sĩ nha Quân, nghe lời cô đi!

Quân nheo mắt cười:

– Dạ!..Uhm… cô ơi! Thật ra thì cô có thể dẫn Tuấn đến bác sĩ cũng được! Con không cần đi đâu ạh!

Thoáng một chút thất vọng mẹ của Tuấn há hốc:

– Tại sao con không đi? Con không đi Tuấn nó cũng sẽ…

Quân mỉm cười trấn an cô:

– Dạ, con đã đi rồi. Cô đừng có lo, nhất định Tuấn sẽ đi với cô mà… suốt đêm qua nó cứ khóc vì sợ đã làm cô buồn…

Mẹ Tuấn nước mắt bắt đầu lăn dài trên má:

– Con đã đi bác sĩ rồi àh? Vậy tại sao?- Dạ cô ơi, chuyện này không phải là bệnh đâu cô ạh! Con hiểu được tình yêu thương của cô dành cho nhóc, và nhóc cũng cảm nhận được điều này nữa cô ạh…

Quân tiếp lời, cậu cố nhớ lại những gì mà mình đã từng đọc ở đâu đó và cố gắng nói lại theo ý của mình:

– Nhưng con mong cô hiểu là… trong chuyện này hai đứa con hoàn toàn bình thường cô ạh! Có nghĩa là đồng tính không phải là bệnh đâu cô! Việc cố gắng điều trị nhằm làm thay đổi xu hướng tính dục không những không có tác dụng mà còn có những tác hại khôn lường đó cô ạh.

Mẹ của Tuấn nhìn Quân đầy hoài nghi:

– Vậy tại sao con kêu cô dẫn Tuấn đến bác sĩ và ngay cả bản thân con nói rằng con cũng đã từng đi?

Quân mỉm cười:

– Dạ cả con, cô và nhóc Tuấn cũng cần đến những nhà tư vấn, tâm lý trị liệu. Nhưng mà không phải chúng ta tìm đến họ để tìm những liệu pháp nhằm thay đổi xu hướng tính dục của tụi con, mà chúng ta tìm đến họ để được giúp đỡ về tâm lý để đối phó với những thành kiến và kỳ thị mà tụi con sẽ gặp phải… Con hy vọng là cô đừng nên quá sốc…- Làm sao con có thể kêu cô không sốc trước chuyện như thế này? Cô phải làm sao đây? Con nói đi cô phải làm sao?

Mẹ Tuấn chụp lấy tay của Quân, có vẻ bà cảm thấy những gì Quân nói là quá mới mẻ, trông bà có vẻ khá hoảng sợ. Quân nhẹ cầm lấy tay của bà vồ về:

– Cô hãy là chỗ dựa tinh thần cho nhóc Tuấn nha cô, tụi con đã chịu nhiều áp lực từ xã hội rồi, đừng để Tuấn chịu thêm những áp lực từ phía gia đình nữa! Niềm vui của cha mẹ là nhìn thấy con mình được hạnh phúc, phải không cô? Một thực tế là có rất nhiều người đồng tính đã sống hạnh phúc và có nhiều cống hiến cho xã hội. Cô hãy tin là chúng con sẽ là một trong những người như vậy!

Mẹ của Tuấn khẽ chau mày, bà bất giác rút tay lại, im lặng, ngỡ ngàng nhìn lấy Quân thật kỹ. Bà thật không tin là trước mắt mình là một chàng trai đồng tính. Quân như phần nào hiểu được suy nghĩ của bà, cậu nói:

– Uhm… cô có thể dẫn Tuấn đến bác sĩ hay các chuyên gia tư vấn để hiểu thêm mà… Chẳng hạn như bác sĩ Hồ Đắc Duy làm ở toàn soạn báo Khoa Học Phổ Thông nè cô, hay bác sĩ Phạm Nam Việt phòng khám Nam khoa bệnh viện Đại học Y Dược đó cô! Hoặc cô có thể lên mạng tìm rất nhiều thông tin về vấn đề này…- Mà… liệu thằng Tuấn có chịu đi với cô không?- Dạ chắc chắn là chịu mà cô!- Liệu có khi nào là do… bị môi trường tác động hay lây nhiễm không Quân?

Quân cười:

– Dạ không ạh, khoa học người ta đã nghiên cứu vấn đề này hàng chục năm rồi ạh: Đó không phải là xu hướng có thể lây nhiễm. Nghĩa là đồng tính không phải hình thành do ảnh hưởng của môi trường xã hội, hay tập theo hành vi của người khác. Thật sai lầm khi cho rằng *** đồng giới là do bị người khác lôi kéo hoặc đua đòi học hỏi! Sự thật là không thể ép buộc, điều trị hoặc áp dụng liệu pháp tâm lý để xóa bỏ được xu hướng tính dục đồng giới, cũng như không thể làm một người có xu hướng tính dục khác giới thành một người có xu hướng tính dục đồng giới được.

Có lẽ Quân đã nói máy móc khá nhiều vì thật sự cậu cũng đang rất run, cậu hy vọng mẹ của nhóc có thể nhanh chóng hiểu ra và thông cảm nhưng có lẽ đó không phải là vấn đề một sớm một chiều. Nhưng dù sao Quân cũng thầm cám ơn trời là bà cũng đã chịu lắng nghe cậu nói, cũng không la rầy, trách mắng hay cấm cản cậu đến với nhóc. Như vậy có nghĩa là cậu cũng đã may mắn hơn rất nhiều người rồi có phải không? Và không ai có một khởi đầu thuận lợi cả, Quân nhớ mang máng một câu nói cũng khá hay của ai đó rằng: “Bạn chỉ thật sự thất bại khi từ bỏ mọi hy vọng và cố gắng!”. Quảng đường phía trước của hai đứa chắc hẳn phải còn dài và còn lắm chông chênh! Nhóc ơi! Hãy cho anh niềm tin nhé!