Bất chợt Tuấn xô thằng Quân ra:
– Ông nói vậy là sao?- Sao là sao nhóc? Anh đã nói rồi mà… mặc dù mình sẽ không còn quen nhau nữa, nhưng miễn mình còn yêu nhau là được!- Mệt! Ông đi mà yêu kiểu đó! Làm như phim! Tui thì không bao giờ!
Nghe thằng nhóc nói, dù rầu thúi ruột nhưng Quân cũng phì cười:
– Nhóc thì sao? Không thèm yêu nữa luôn àh?- Ừh! Yêu vậy yêu làm chi?
Quân hít mạnh một cái để thở ra, giờ cậu không muốn suy nghĩ gì nữa, đành phải trân trọng những thời khắc cuối cùng còn bên nhau này nữa thôi:
– Chứ nhóc muốn sao?- Ai biết! Tui mới hỏi ông coi tính làm sao bây giờ nè…- Thì anh nói rồi đó!… Chia tay!
Tuấn nghe hai từ “Chia tay” của Quân mà tự nhiên có thêm hai giọt nước mắt ứa ra mà cậu cảm nhận sự di chuyển của nó thật rõ ràng, nó ngơ ngác nhìn thằng Quân:
– Ông… ông thật sự muốn vậy àh?
Quân khẽ khàng gật đầu. Nhắm mắt lại như dứt khoát cho nước mắt còn đọng trên mặt rớt nhanh xuống nệm. Tuấn lay mạnh bờ vai của Quân:
– Ông… ông không thương tui hả?
Quân thấy có cái gì trong cổ họng mình cản lại, không cho giọng của cậu nói ra liền lạc từng câu chữ nữa:
– Thương! Nhưng cũng phải dự trù tới giây phút này chứ nhóc! Yêu nhiều khổ nhiều, nên yêu phải chừa lại một ít!
Tuấn ngồi bật dậy, nó lấy tay quẹt nước mắt:
– Dẹp ông luôn đi! Tui về!
Quân kéo mạnh cho nó ngã lăn lốc lên giường, Quân đè nó xuống hôn thật khẽ vào môi nó, lưỡi cậu nhẹ nhàng lục tung mọi ngóc ngách trên quãng đường đi của nó, tay cậu xiết mạnh đủ để nhóc không kháng cự được. Mà thật ra nó cũng không thèm kháng cự nữa. Nhưng nó nhớ là mình đang bực bội. Nó đạp thằng Quân ra:
– Ông hèn vậy àh? Sao cái miệng hồi đó nói ngon ăn lắm mà… tưởng gì cũng là một thằng hèn!- Chứ nhóc muốn sao? Muốn gia đình xào xáo, muốn mẹ nhóc buồn àh?
Nó cố cãi:
– Nhưng đâu có nghĩa là chia tay? Ông hở ra cái chia tay!
Thấy phản ứng của nó Quân lại cảm thấy.. buồn cười:
– Chia tay sớm bớt đau khổ!
Tuấn đỗ quạo:– Tụi không có giỡn với mặt ông nữa nha! Để tui coi ông có chia tay tui được hay không thì biết liền!
Quân liếc nó dè chừng, đầy ái ngại:
– Nhóc.. nhóc… tính làm gì hả?
Tuấn ngồi dậy:
– Làm gì hả? Xử ông chứ làm gì!
Tuấn kéo xệch cái quần thằng Quân xuống nó chồm tới như con hổ đói, cười gian xảo:
– Để coi còn dám đòi chia tay không?- Áh.. làm trò gì đó thằng kia! Buông anh ra!- Không đời nào!
Ôi, thằng nhóc này sao bây giờ nó mạnh quá! Hai tay của Tuấn khóa tay thằng Quân lại, để giang rộng ra. Tuấn cúi người xuống bụng thằng Quân, tiếp tục dùng răng vừa cắn vừa kéo cho cái quần thằng Quân tuột xuống mặc cho thằng này đang giãy giụa kêu trời:
– Nhóc, chơi trò gì kỳ quá! Buông anh ra!- Im mồm! Ông mà la lớn tui cắn cho nó sứt ra luôn bây giờ! He he!- Áh….. áh… nhóc… nhột nhột!- Còn dám đòi chia tay hết hả?- Hết… hết…
Chân thằng Quân đang cố gắng tống như điên vào bụng thằng Tuấn để xô nó ra nhưng mà thằng nhóc này thô bạo quá, nó cắn một cái vô đó:
– Ấy da… đau! Chơi chó quá nha! Biết đau không hả?
Tuấn ngước đầu lên cười hề hề:
– Ai kêu ông tống dzô bụng tui chi!- Giờ này mà tâm trạng còn nghĩ tới chuyện này hả nhóc? Buông anh ra!- Không bao giờ! Kệ… lỡ chia tay rồi tui phải làm một lần cho đáng!
Quân không giấu khỏi vẻ hoảng sợ, tay cậu cố gắng kháng cự nhưng hoàn toàn đầu hàng trước thằng nhóc Tuấn mạnh như trâu mỗi lúc như vậy:
– Hả? Nhóc… nhóc… tính làm gì nữa?- Ăn không được thì phá cho banh ta lông! He he he!- Nhóc dám hôn?- Để rồi coi! Ông nằm yên đó cho tui!…
– Nhóc… áh… từ từ… áh… cái thằng này…. ui… ui… nhóc làm gì vậy? Hổng giỡn nữa nha!
Tuấn nói trong họng tại vì…:
– Hum… giờ này ông còn nghĩ tui giỡn nữa hả?…
“Nếu ta yêu ai đó thật nhiều, liệu rằng ta có thể chịu đựng được một ngày mai chia cách? Liệu có thể không, khi chúng ta cứ yêu ai đó mà không bao giờ phải sợ mất họ? Đôi lúc tớ tự hỏi, có thể nào ta sống mà không cần yêu ai không?” (TLOS) tự nhiên bây giờ tâm trạng của Mew sao lại giống mình dữ vậy nè? Và ngày mai ta và nhóc sẽ chia cách nhau sao? Ta có phải là một thằng hèn như nhóc nói không? Nhưng ta phải làm sao? Ta không sợ, thật sự ta không sợ nhưng biết phải đấu tranh làm sao? Nhóc còn có gia đình của nhóc nữa mà, ta không thể chỉ ích kỉ nghĩ tới bản thân mình. Phải chăng yêu là đồng nghĩa với việc hy sinh nhìn người mình yêu hạnh phúc sao? Vậy ta phải hy sinh sao? Nhưng mà nhóc chỉ thật sự hạnh phúc khi ở bên cạnh ta mà… chẳng lẽ ta và nhóc phải cùng hy sinh để vui lòng người lớn chăng? Ủa mà Quân mày trở nên nhu nhược từ lúc nào thế? Mày có thấy nhóc mạnh mẽ hay không hả? Hic hic mà nó mạnh mẽ hay là nó quá trẻ con không biết suy nghĩ tới những chuyện sau này? Đương đầu? Liệu ta sẽ đương đầu ra làm sao đây? Thôi không biết nữa, nhưng kêu mình đầu hàng số phận thì… không bao giờ có chuyện đó đâu! Hay là rủ nhóc trốn đi? Ôi, mình lại khùng nữa rồi, không thể giống như phim được! Ai đó giúp tôi với! Nói với tôi là chúng tôi phải làm sao?
Quân thở dài quay qua nhìn nhóc Tuấn đang chóp chép cái miệng ngủ say như đứa con nít, cậu khẽ mỉm cười. Quân chồm tới, cậu nhẹ đặt môi mình lên đó không biết bao nhiêu lần trong đêm rồi nữa! Nhóc rên nhẹ: “ư, ư…” hic hic cái tay nhóc bóp một cái trong vô thức. Quân mỉm cười, cốc đầu nó! Chưa từng thấy ai hư như tên nhóc này cả. Trên đời mới có một đứa có tật xấu như nhóc của Quân! Trẻ em thì lúc ngủ có tật xấu là măng vú mẹ, còn tên nhóc này? Chả lẽ lại dùng cái từ thô thiển kia ra để nói? Quân mỉm cười đánh vần từ đó:” măng…” hic hic chả biết thói quen đó xuất hiện từ khi nảo, khi nào nữa hễ ngủ chung với Quân là cái tay của hắn cứ nhè ngay chỗ đó mà đặt vào. Hic hic, những lúc ngủ mớ hắn lảm nhảm đã vậy cái tay còn vân vê, sờ soạng làm Quân nhột muốn chết đi được! Tưởng hắn còn thức và đang ghẹo mình, nhưng sau này Quân biết không phải vậy! Hắn đã ngủ thật rồi đấy! Cái tật xấu chả biết làm sao mà trị nữa. Quân có nắm tay hắn kéo ra bao nhiêu lần thì tới sáng dậy tay hắn vẫn y ngay ở cái vị trí nhạy cảm nhất đó mà thôi. Ghét ghê! Người gì đâu mà xấu tính thấy sợ, chả hiểu sao Quân lại yêu cho được nhỉ? Oái… hắn lại “ấy” cái tay nữa rồi này! Và hình như mỗi khi ngủ chung hắn Quân thường thức trắng đêm bởi những tác động lâu lâu xảy đến một lần như vậy!