– Ê! Ông Quân hai đứa nó chạy đi đâu vậy? Làm sao bây giờ?
Quân cảm giác bất an thế nào ấy, nó ra lệnh:
– Đuổi theo….
Bổng thằng Hoàng kéo tay nó lại:
– Thôi anh ơi, chỗ người ta tâm sự mà mình đuổi theo làm gì, vô duyên chết mồ, đi về phòng đánh bài còn vui hơn.
Thằng Điệp và thằng Tân thì vẫn tiếp tục đi dạo biển nhưng tụi nó tách ra và quay theo hướng ngược lại, thằng Hoàng thì kéo tay thằng Quân đi về phòng. Tuấn và Hiền đang trốn trong một cái chòi lá nhìn ra và thấy cảnh đó… con Hiền như lấy lại niềm vui:
– Trò nay vui quá anh Tuấn nhỉ? Mà sao bốn người đó tách ra vậy ta? Có khi nào anh Quân quen lại với thằng Hoàng không anh?
Tuấn im lặng, nó và con Hiền bước ra một ghềnh đá, ngồi xuống cùng hướng ra biển và bắt đầu câu chuyện:
– Hiền này… mình kết thúc đi nha!
Nước mắt con Hiền chực trào ra:
– Tại sao? Em biết trước sau gì anh cũng nói với em câu này…- Anh xin lỗi… thật sự anh không muốn giấu em nữa… trước đây anh chỉ là thích thích em thôi…- Em biết… em cũng vậy…- Anh không nghĩ sẽ kéo dài mối quan hệ này với em, nhưng mà bây giờ anh đã suy nghĩ lại rồi, anh không muốn sống một sống như vậy nữa…- Nhưng em thì khác, từ ngày quen anh, em dần dần nhận ra mình đã yêu anh rồi… mình có thể làm lại từ đầu mà anh! Anh sẽ không sống như vậy nữa… mình sẽ nghiêm túc quen nhau..- Anh… xin… lỗi… nhưng mà không thể được?
Hiền vẫn nước mắt đầm đìa, cô lay lay bàn tay của Tuấn như không muốn chấp nhận sự thật này:
– Tại sao? Anh nói với em tại sao chúng ta không thể làm lại từ đầu…
Tuần buồn rầu:
– Chia tay phải cần lý do nữa hả em?- Hay là anh đã yêu người khác… anh nói đi… anh đã yêu người khác rồi đúng không?
Tuấn nhẹ nhàng gật đầu:
– Anh xin lỗi, từ lúc yêu người đó, anh mới nhận ra mình phải thay đổi. Mình phải sống khác đi để xứng đáng với người đó….
Hiền nấc lên, cô gục mặt vào hay bàn tay và khóc như chưa bao giờ được khóc. Tuấn bối rối, khoát tay lên vai nàng, vỗ nhẹ trấn an:
– Rồi em sẽ tìm được một người khác thích hợp hơn anh mà… anh không tốt, không xứng đáng với em đâu! Mình vẫn là bạn tốt của nhau nha em…
Hiền sà vào lòng Tuấn và tiếp tục khóc… cô đã thay đổi thật nhiều!…
Đi theo thằng Hoàng về phòng Quân bất giác chột dạ. Khi người ta yêu nhau việc nằm trong tầm kiểm soát của nhau sẽ khiến lòng luôn ấm áp. Quân cho rằng nó đang kiểm soát thế trận một cách khá tốt, ván cờ luôn trong bài tính của nó, thằng Tuấn bổng nhiên đổi chiêu và thoát ra khỏi tầm quản lý ít nhiều cũng khiến nó ray rứt, dù không biết là đang có chuyện gì xãy ra, dù có thể là đùa giỡn nhưng mà nó không tính được tới nước cờ này, điều đó làm nó bất an vô cùng. Nó đang hối hận và sỉ vả bản thân vì có lẽ nó đã đùa hơi quá lố và ngu ngốc… có lẽ nó nên đi xin lỗi con Hiền thì tốt hơn. Mà có khi nào thằng Tuấn và con Hiền quay lại với nhau không? Nếu điều đó mà xãy ra có lẽ người mà nó đánh đầu tiên chính là nó. Là do sở thích đùa giỡn ngu ngốc trên tình cảm người khác của nó.
Không thể nào. Phải để bàn cờ nằm trở lại trong các thế trận nó tính. Nó muốn nhanh chóng giải quyết và kết thúc mọi thứ. Nó hứa, nó cam kết, nó đảm bảo nó sẽ không đùa nữa, nó sẽ xin lỗi thằng Tuấn và nhất là con Hiền. Nó lao ra bờ biển ngược về hướng ban nãy, nó hướng ánh nhìn vào tất cả ngóc ngách, tại sao biển luôn thích đùa với nó, tại sao nó phải luôn đi tìm kiếm tình yêu giữa biển như vậy hoài chứ. Nhưng mà lần này lỗi lầm là do sự ngu ngốc của nó gây ra, nó phải chuộc lại. Quân không biết nó đã chạy đi tìm thằng Tuấn trong bao nhiêu lâu nữa, nó không được dừng lại, không được ngừng nghỉ. Trước kia nó còn chưa biết thằng Tài có phải của nó hay không? Còn bây giờ thằng Tuấn đang trong tay nó mà bị mất đi từ chính tay nó và do nó thì nỗi đau này đúng là tệ hơn bị ngựa vằn đá….
Tìm ai đó giữa biển đúng là một niềm vô vọng to lớn. Đến khi chân mõi nhừ thì nó mới nhớ ra rằng… biết đâu hai đứa kia đã về phòng rồi thì sao? Chắc chắn là không thể có chuyện hai đứa kia đi qua đêm như thằng Tài trước kia đâu. Không thể nào… thằng Tuấn mà như vậy thì… thì… ôi không dám nghĩ tới điều tệ hại đó đâu!…
Tuấn dìu Hiền về khách sạn, nó ngó dáo dát không thấy thằng Quân đâu, hừ… cũng hên có thằng Hoàng ở đây, vậy cũng an tâm, ít ra giữa hai người đó cũng đã không có chuyện xãy ra. Nhưng mà thằng chả đi đâu rồi cơ chứ. Rốt cuộc hắn có yêu, có quân tâm tới mình không?…
Quân lao vào sảnh khách sạn thì… ôi may mắn quá, thằng Tuấn của nó kia rồi, nó đang ngồi với con Hiền và thằng Hoàng… Vừa thấy thằng Quân, Tuấn giận dỗi quay đi chỗ khác, nó còn cố ý ôm con Hiền một cách thân mật vào lòng nữa. “Hừ, mày dám chơi ông hả? Dám đá con Hiền cho ông, ok, ông ôm nó cho mày coi nè!”
Những hy vọng của thằng Quân như một sợi tơ mong manh chợt đứt phăng ra. Chả lẽ… tình huống xấu nhất đã xãy ra. Nhìn cái ôm nhau tình tứ kia thì có nghĩa là sao? Thằng Tuấn… ngựa quen đường cũ hay là thằng Tuấn đã giác ngộ ra được đúng giới tính của nó? Hóa ra thằng Quân cuối cùng mới chính là kẻ ra đi sao? “Trời ơi, tôi không cam tâm mà, Tuấn là của tôi mà, trả lại cho tôi đi, tôi hứa sẽ không bao giờ chơi dại nữa!”
Thằng Quân lầm lũi cố gắng bình tĩnh lắm để có thể đi vào phòng. Thằng Hoàng gọi với theo:
– Anh Quân đi đâu nãy giờ vậy? Mọi người tìm quá trời, anh Kỳ Trương kêu anh đó!…