Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 5




Môn Java sắp thi tới nơi mà quả thật ông thầy giảng khó hiểu muốn chết, cứ nói lòng vòng khiến nó nhức đầu thêm. Trong khi đó thằng Điệp, thằng Tân lại ung dung vì được tên áo vàng giải thích lại những chỗ gút mắc. Mà ác nổi tụi thằng Điệp hiểu nhưng khi diễn đạt lại cho nó thì cứ ú ớ… Kệ bà, tới đâu thì tới nhưng nhất định nó không bao giờ chịu đầu lụy đi hỏi thằng áo vàng đáng ghét kia…

Ngày thi Java thì có chuyện xãy ra: Thằng áo vàng và thằng đầu đinh đang ngồi kế nhau thì thằng Kỳ Trương bô bô cái miệng:

– Thằng Tài sướng nha, có người yêu ngồi kế chỉ bài, thi thế nào cũng đậu chắc!

Trời đất, thì ra thằng Kỳ Trương cũng để ý tới chuyện của hai thằng kia nữa chứ đâu phải có một mình tụi nó. Đang rầu rĩ vì đầu óc không có chữ nào, mà thấy thằng kia bị chơi một câu nó hả lòng hả dạ hết sức. Thằng đầu đinh tên Tài sau khi nghe câu nói của thằng Kỳ Trương và lời chọc ghẹo hùa theo của một số đứa trong lớp bèn nói với thằng áo vàng:

– Bàn phím máy này khó đánh quá, thôi để tui kiếm máy khác!

Thằng áo vàng thì tỏ ra tỉnh bơ trước những lời chọc ghẹo, thậm chí thái độ nó còn khinh khỉnh tới mức đáng ghét:

– Ừh kiếm hai máy nào trống đó! Tụi mình ngồi chung!

– Thôi, máy ông OK rồi thì ông ngồi đó đi!

Vẫn là cái cách cười khẩy đáng ghét của thằng áo vàng, nó không nhìn thằng đầu đinh nữa chỉ nói:

– Chứ không phải ông sợ ngồi kế tui bị dị nghị sao?

Nói xong thằng áo vàng bỏ cái máy đang ngồi kế thằng đầu đinh mà đi lại ngồi ngay cái máy kế nó, chẳng biết là vô tình hay cố ý nữa. Thằng Tài không nói không rằng cũng đi kiếm máy khác. Thằng Kỳ Trương lúc này cười rú lên:

– He he, vợ chồng bây tao mới nó có nhiêu đó mà đã giận sao! Ôi tao mang tội chia lìa đôi trẻ mất rồi!

Đang bực bội vì thằng đầu đinh mà khi nghe thằng Kỳ Trương nói vậy, lẽ ra nếu là nó trong hoàn cảnh đó chắc nó điên tiết cho thằng Kỳ Trương ăn nguyên cái bàn phím luôn quá! Đằng này thằng áo vàng chỉ nhìn đám kia một cách thản nhiên như không có gì ảnh hưởng đến nó, thậm chí còn mỉm cười nữa chứ. Khó hiểu làm sao!

Bất chợt thằng áo vàng ngó sang và phát hiện đang ngồi kế nó nên nụ cười của thằng áo vàng tắt ngúm, làm nó hơi quê độ. Làm như nó đáng ghét lắm không bằng. Tự nhiên nó lại vậy nè trời, giống như đang ăn trộm bị bắt quả tang ấy. Nó đánh bậy bạ tùm lum trên bàn phím để che đi sự bối rối, mong sao thằng áo vàng ngó chỗ khác dùm. Theo phản xạ thằng Điệp và thằng Tân bắt đầu đổi máy để ngồi kế thằng áo vàng phía bên cánh tay còn lại.

Đề thi được phát ra. Nó không hiểu 1 chữ, cái ngày thầy ôn thi là ngày nó với thằng áo vàng cãi nhau. Thằng áo vàng thì vẫn cặm cụi làm bài, lâu lâu quay qua chỉ cho thằng Điệp. Thằng Tân thì ngó theo, còn nó thì mở trò xếp bài Solitaire ra chơi và chờ đợi con số 0 (không) trước mắt. Đôi lúc nó nhìn lén thằng áo vàng thì thấy thằng này hay liếc về phía thằng đầu đinh. Đúng là hình như giữa tụi nó có vấn đề.

Thằng áo vàng đã làm bài xong thì phải. Nó quay qua nhìn thằng Tuấn hỏi:

– Sao không chịu làm bài đi? Thi lại đóng tiền không ít đâu!

Nó cười:

– Biết gì mà làm!

Thế là thằng áo vàng bắt đầu mở lại các bài giải cho nó đánh máy lại. Thậm chí thằng áo vàng còn cẩn thận đổi thuật toán, và tên biến cho khác với cách làm của nó nữa, những khúc nào phức tạp, khó hiểu thì thằng áo vàng không ngần ngại giải thích thật cặn kẽ, chả mấy chốc thì hai bài toán đã được giải quyết dứt điểm. Còn bài thứ ba thì nó không cần phải làm vì không kịp giờ và coi như nó đậu chắc rồi.

Giờ thi kết thúc, nó đi vô nhà vệ sinh, còn thằng đầu đinh và thằng áo vàng thì ở lại dọn dẹp máy tính. Trong toa lét nó nghe tiếng hai thằng này nói chuyện rõ mồn một. Thằng Tài hỏi:

– Ông làm bài được không?

– Được!

– Ông giận tui hả?

Thằng áo vàng hơi lớn giọng một chút:

– Mắc gì giận trời! Tui chỉ thấy mắc cười thôi, nếu ông cảm thấy sợ thì từ nay có thể đừng… chơi với tui nữa!

Thằng Tài phân trần:

– Không phải sợ, tại ngồi kế ông sợ ông thầy biết thế nào ông cũng chỉ bài tui… ổng đánh rớt thì sao?

Nghe cái giọng điệu trả lời của thằng áo vàng, nó cũng dư sức tưởng tượng được thằng đó vừa nở một nụ cười khinh khỉnh như mọi khi:

– Xem ra lý lẽ của ông có vẻ thuyết phục… đám trẻ con trong mẫu giáo lắm đó! Mà nè bạn ơi, mình thấy không có lý do gì để nói chuyện này nữa cả. Sao cũng được, bạn về trước đi! Mình sẽ đi xe buýt.

– Ông giận tui hả?

– Xin nhắc lại, mình không giận… chỉ tại mình sợ bạn bị mang tiếng thôi!

– Tui không sợ mang tiếng gì hết?

– Thật không?

– Thật?

– Vậy ông dám ôm hung tui trước lớp vào ngày mai không?

-… tự nhiên… ôm hung!

– Thì đã là chả có gì với nhau thì ôm hung nhau có sao đâu? Trừ khi có người sợ mang tiếng. Mà thôi, giỡn vậy thôi! Ông về đi, chả có gì hết đâu!

– Thì tui chở ông về!

– Mình chỉ hỏi bạn lần cuối và mong bạn tự biết được câu trả lời nhé: “Thế bạn nghĩ mình sẽ cho bạn chở về sao?”

Hừ cái tên đó xem ra ăn nói cũng ngang tàng và cứng đầu quá chứ nhỉ. Mà hình như tên áo vàng này thích thằng đầu đinh thật rồi! Thật là một phát hiện vĩ đại.