Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 45




Thằng Quân đã bỏ đi lên nhà thật rồi, nó không thèm khóa cổng lại nữa, làm sao bây giờ, trời lại đang mưa lớn… khỉ thật, mưa sao mà rát mặt thế này. Nhất định chút xíu ổng cũng sẽ phải chạy xuống sà vào lòng mình và xin lỗi rối rít cho mà coi… phim nào cũng vậy mà!…

Trời ơi, ổng làm gì trên đó sao mà lâu thế nhỉ? Hừ.. hừ… lạnh quá, chịu không nổi rồi đây này. Rốt cuộc ông có xuống không hả Quân ơi? Ổng có tin mình không vậy? Khỉ thật, mưa gì dai như quỷ. Chắc phải làm cái gì đó quá, tay chân mình móp méo, vọp bẻ hết rồi này….

Thật không thể hiểu được? Yêu nhau rồi dẫn nhau lên khách sạn thì có gì mà ổng lại phản ứng ghê gớm thế nhỉ? Nếu như giống như lời thằng Kỳ Trương nói thì chẳng lẽ ổng thật sự chưa yêu mình sao? Mình đâu có lỗi gì đâu chứ? Mưa hả ông trời? Ông thích mưa như vậy thì ông cứ mưa nữa đi, dù sao thì ổng cũng đâu có thương tôi đâu mà phải không ông trời……

Thằng Tuấn chỉ có thể suy nghĩ được nhiêu đó và tới đó mà thôi, vậy là ông Quân không hề thích nó, vậy là mọi chuyện đã không như trong phim mà nó đã từng nghĩ, ổng sẽ không bao giờ xuống tìm nó cả… Vậy thì nó đi đâu đi chăng nữa thì có ý nghĩ gì nữa… Nó đứng dậy, lửng thửng đi vào góc cửa và ngồi bệch xuống. Nó nhớ lại cảnh thằng Quân vì đi tìm thằng Tài mà cũng ngồi khóc trên bậc thềm ở bãi Thùy Vân, nhưng mà lúc đó bên cạnh thằng Quân cũng còn có nó, còn bây giờ thì sao nhỉ? Nó chỉ có một mình thôi…..

Ngoài đường lâu lâu vẫn còn tiếng xe chạy ngang qua rồi âm thanh tắt hẳn. Một chiếc xe đạp của anh chàng đấm bóp đang mặc áo mưa tay gõ “lắc xắc” chaỵ ngang qua nhìn nó như một sinh vật lạ. Khỉ thật, mưa mà cũng có người siêng ra đường thế nhỉ? Nó ngước lên nhìn cái bóng đèn cao áp đang hắt ra thứ ánh sáng trắng bàng bạc có hình muôn hạt mưa đang thi nhau lao xuống mặt nó, mắt nó rát kinh khủng. Mặt đường sâm sấp nước đang háo hức chảy đi từng dòng như con sông nhỏ đang tìm về nguồn hòa cùng muôn ngàn bọt nước tí tách rơi xuống thật náo nhiệt. Tuấn cứ hướng mắt dõi theo hành trình của từng cái bong bóng nước trên mặt đường cho đến khi vỡ tan rồi nó lại quay đi tìm một cái khác…

Nó không biết là đã chơi đùa với mưa trong bao nhiêu lâu rồi nữa. Mưa đã ấm lên rồi thì phải, chỉ khi nào có từng cơn gió bay ngang thì nó khẽ rùng mình, ớn lạnh, chắc tay nó da gà đang nổi lên từng mảng. Sau này nếu thằng Quân hết hiểu lầm thế nào nó cũng sẽ bắt thằng Quân đứng ở đây đón mưa với nó để thấy hết vẻ đẹp của mưa mà lần đầu tiên trong đời nó khám phá ra được….

Mưa đang rất nhẹ dần, bằng chứng là trên ngọn đèn đường chỉ còn lác đác một ít bụi mưa, chỉ có gió là mạnh hơn thôi. Nó đã rúc người đến thế này mà vẫn còn lạnh thế. Cuối cùng mưa cũng bỏ nó mà đi, gió lạnh quá, nó không muốn làm bạn với gió đâu!…

Gió sẽ không còn lạnh nữa nếu gió cứ đều đều thổi không ngừng nghỉ. Vậy mà gió cũng vờn nó, chỉ thổi đến từng cơn theo đợt để trêu đùa sức chịu lạnh của nó. Thật sự sao bây giờ tay chân nó nhức nhối và rệu rạo thế này….

Mưa đi cho đã rồi mưa lại về… bây giờ nó không còn hào hứng đón mưa như ban đầu nữa, nó chỉ nhớ đến môi hôn ngọt ngào của thằng Quân, nhớ đến lúc nãy nó kéo tay thằng Quân ôm vào lòng nó, nhớ tối hôm trước giờ này nó đang ôm thằng Quân vào lòng mà ngủ, chỉ có nỗi nhớ về những kỉ nệm ngọt ngào ấy mới có thể sưởi ấm nó lúc này thôi.

Một bóng đen trờ tới, một âm thanh quen thuộc vang lên: “Bánh chưng, bánh giò đê..!” Nó muốn nhắm mắt ngủ nhưng chả biết nước trong mắt nó trào ra hay trên trời rơi xuống mà làm mắt nó ráo quảnh. Lại một bóng đen khác lọt vào tầm mắt nó. Bóng đen dừng lại đứng yên bất động, một phần mưa đang rơi xuống nó được che lấp. Một bàn tay mạnh bạo lôi nó đi vào cánh cổng. Cuối cùng thằng Quân cũng đã xuống tìm và tha thứ cho nó. Đã giống trong phim rồi đấy nhưng bộ phim này dài quá, catsê bao nhiêu nó cũng không dám đóng một lần nữa đâu…..

Tại sao trời vẫn còn mưa nhỉ? Thằng nhãi kia đã về chưa? Hay là mình ra xem một cái coi! Mà không được, làm vậy khác nào mình đầu hàng. No way!…

Bực thật, thứ giả dối như nó chắc sau khi thấy mình lên nhà là xách xe dông tuốt cho mà coi! Hạng như nó thua keo này thế nào cũng bày keo khác!…

Không ra, nhất định mình không được bước ra……

Ba giờ sáng rồi, mình ngốc thật, tại sao ngay từ lúc đầu không đứng chờ để tận mắt thấy nó chạy về rồi leo lên đây cho an tâm, chứ còn ở miết trên đây rồi thấp thỏm hoài, càng khó chịu hơn. Chết cha, quên đóng cổng lại nữa… ôi mình lẩn thẩn mất rồi….

Không như Quân tưởng tượng, cổng nhà đã được khép hờ nhưng chưa khóa, “Hừ thằng khốn, làm mình lo sốt vó, biết ngay là nó đã về rồi mà…” Cái miệng thì nói thế nhưng thằng Quân vẫn mở cửa ló đầu ra dáo dát nhìn quanh. Thật không thể tin được! Chiếc wave S của thằng Tuấn vẫn còn đậu chình ình trước cổng… sát góc tường nhà, Quân thấy thằng Tuấn đang co ro gục đầu lên gối, mặc cho mưa đang xối ào ào, miệng nó lẩm bẩm liên hồi……

– Ông đã tin tui chưa!- Đừng có mơ! Đừng có nghĩ ngồi ăn vạ đó với chút mưa rồi kêu người ta tin. Tui đã nói rồi, phim Hàn Quốc đầy nhóc trên Tivi. Chẳng qua là tui quên đóng cửa cổng thôi, với lại tui chả muốn mang tiếng ác…

Nó đứng lên không nổi. Thằng Quân vừa kéo mạnh tay nó lên thì nó ngã nhào xuống đường, tay chân run lẫy bẫy. Nó nghe thằng Quân chửi lầm bầm gì đó. Thằng Quân dẫn xe nó vô nhà rồi trở xa sốc nó lên lưng. Nó ôm thằng Quân thật xiết để cảm nhận từng hơi ấm truyền qua… nó khẽ hôn lên cổ thằng Quân….

Lên tới phòng thằng Quân quăng mạnh bộ đồ dài vào mặt thằng Tuấn mà không thèm ngó lại:

– Thay vô đi! Muốn gì thì nói thẳng cho dễ thở, đừng có màu mè, bộ thích vừa làm người khác đau, vừa được thắng độ mới hả dạ hay sao vậy? Có những dạng người bệnh hoạn đến thế cơ àh!

Thằng Quân thực sự vẫn chưa tha thứ cho nó. Bằng chứng là thằng Quân đã thô bạo quăng bộ quần áo vào người nó mà không thèm ngó ngàng gì tới nữa, nó nuốt nước mắt đi vào phòng tắm thay đồ. Thằng Tuấn hoàn toàn im lặng. “Hừ, tao nói đúng quá nên mày câm họng chứ gì!”. Quân rủa thầm. Sau khi thay đồ thằng Tuấn nằm sắp xuống như một cái cây bị đốn ngã, thực sự nó quá lạnh và quá mệt, lưng nó mỏi nhừ, mắt nó cay xè, thằng Quân càng nói, nước mắt nó càng rớt ra. Mắt thằng Quân cũng trong tình trạng chả khá hơn tí nào. Hai đứa nằm cạnh nhau, thằng Quân quay mặt vô tường, “Cứng rắn lên Quân àh, đừng vì những chi tiết nhỏ này mà yếu lòng nhá, nếu không thì cuối cùng thằng đau khổ nhất cũng chỉ là mày thôi!”

Tuấn xích lại gần lưng của thằng Quân, tay nó vòng qua ôm bụng thằng Quân, đầu nó rúc vào cổ thằng Quân, nó thì thào:

– Tôi không cần ông tin tôi nữa, cho tôi ôm ông một chút thôi, tôi không cần ông tin tôi đâu!

Cám ơn trời cuối cùng thì trong vòng tay của nó cũng đã có thằng Quân bên cạnh, nó không cần gì hơn nữa đâu. Trong mơ nó thấy hai đứa dẫn nhau đi dọc bờ biển thì trời đổ mưa, thằng Quân bổng vụt chạy nhanh ra biển rồi lặn mất dưới con sóng để lại một mình nó chơ vơ.

Quân vẫn im lặng để mặc cho nước mắt rơi. Sao nó ghét bản thân nó quá, biết là giả dối mà sao nước mắt vẫn rơi. “OK, đêm nay có bao nhiêu nước mắt mày ráng khóc cho hết nha Quân. Ngày mai nước mắt khô rồi mày cũng sẽ phải tỉnh ra thôi!