Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 24




Sau khi uống nước, nói chuyện phiếm xong, hai thằng ra về, chạy đọc đường thằng Tuấn cứ ngêu ngao ca hát hết bài này tới bài nọ làm thằng Quân thắc mắc:

– Bị hai em đó đánh chắc hạnh phúc lắm hay sao mà yêu đời quá vậy ta?- Kệ tui, đừng nhắc hai con đó da gà tui nổi lên hết rồi nè!

Đến khi cửa nhà thằng Quân đóng lại thì nó mới cảm giác hụt hẫng và cô đơn. Một cảm giác trống trãi tự nhiên bao trùm lấy nó. Nó ớn lạnh ngồi thừ ra đó một lúc. “Cốp” nguyên một trái mận bay vào đầu nó, trên sân thượng thằng Quân nói với xuống:

– Về ngủ đi thằng nhóc kia, đứng đó tính leo tường vô ăn trộm đồ nhà người ta hả?

Nó mỉm cười nhìn lên thì thấy thằng Quân hươ hươ tay về phía nó:

– Ngủ ngon nha!

Nó bần thần phóng xe mất hút trong màn đêm. Vậy là ngày mai Quân và Tài sẽ vui vẻ đi nghĩ mát ở Vũng Tàu, mà ngộ nhỉ hai thằng đó đi chơi thì việc gì nó phải suy nghĩ nhiều đến vậy chứ? Nó điện thoại cho con Hiền, tội nghiệp con nhỏ vừa ngáy ngủ vừa mở máy:

– Alô… giờ này anh chưa ngủ nữa hả? Điện em có chuyện gì không?- Đi Vũng Tàu chơi không?- Gì? Đi đâu anh?- Vũng Tàu?

Con Hiền dường như bắt đầu tỉnh ngủ:

– Hả? Anh nói đi đâu chứ?

Thằng Tuấn mất hết kiên nhẫn hét lên trong điện thoại:

– Đi… Vũng… Tàu!- Bây giờ hả?- Không! Khuya nay!- Trời, sao anh hứng bất tử vậy?- Đi không? Không thì anh rũ đứa khác!- Tui đố anh dám rủ con nào khác đó, nhưng mà giờ tính sao?- Em soạn đồ đi, anh qua rước, bữa nay mình ngủ ở khách sạn.- Hả? Bây giờ hả? Bó tay với anh luôn? Em phải leo rào ra nữa hả? Hồi nãy rủ thì không chịu, bây giờ lại… sao mà anh nổi hứng toàn giờ thiêng không vậy?

Thằng Tuấn nịnh đầm:

– Tại vì xa em một chút anh mới biết là mình không thể nào ngủ mà không có em!

Con Hiền làu bàu:

– Miệng lưỡi ông tui tin, tui chết liền! Qua đầu ngõ ngồi chờ em chút đi! Thiệt là pó tay!

Thằng Tuấn chạy về nhà quơ ba bộ đồ rồi đứng chờ con Hiền ở đầu ngõ. Tội nghiệp con nhỏ, lúc nhảy xuống từ hàng rào, vài bộ quần áo hãy còn lòng thòng ở Balo. Nó đánh yêu vô vai thằng Tuấn:

– Anh đó nha, sao không chờ một hay hai giờ khuya rồi kêu tui luôn!

Tuấn le lưỡi chở cô nàng chạy qua phòng trọ gần nhà thằng Quân. Điều này khiến con Hiền thắc mắc:

– Ủa, sao hôm nay lại ở đây!

Thằng Tuấn gãy đầu:

– Ừh, anh nghĩ ở đây thoải mái hơn!- Trời, gì mà thoải mái hơn cha, nhà trọ sao bằng khách sạn…- Thì cũng đã lỡ vô đây rồi… chịu khó đi em. Để dành tiền mình mai mình còn đi chơi nữa!- Cha… anh Tuấn hôm nay tiết kiệm quá ta!

Thằng Tuấn không thèm để ý lời chọc ghẹo của con Hiền, nó nói:

– Em sữa soạn ngủ đi, anh ra ngoài này đứng cho mát!

Thật ra nó đứng ngoài ban công để nhìn qua cái phòng nhỏ của thằng Quân hiện vẫn đang còn sáng đèn. Tiếng chó mèo và tiếng thằng Quân lâu lâu lại vang lên khiến lòng thằng Tuấn thấy rộn ràng làm sao. Nó nhớ lại cái đêm được ngủ ở căn phòng đó, được ngắm thằng Quân say sưa ngủ… Tuấn tự hỏi: “Ủa sao mà nếu đi chơi thì sao thằng Tài không qua đó ngủ để khuya đi cho tiện nhỉ?” Tự nhiên nó mỉm cười vì điều đó đã không diễn ra…

– Anh sao chưa vô ngủ nữa…

Con Hiền ôm nó từ phía sau, ngáy ngủ hỏi:

– Em ngủ trước đi, chút xíu anh vô liền…

Còn Hiền nhắm mắt và đứng ôm nó cứng ngắt tại ban công. Bất giác nó cảm thấy tội cho cô bé…

– Á anh làm gì em vậy? Buông em xuống, người ta nhìn kìa… anh…

Tuấn bế cô nàng vô trong phòng… (mọi chuyện sau đó mọi người tự biết hen)…

Tuấn vẫn chưa nhắm mắt, chàng đang ở trần trùng trục và nhìn thằng lên chiếc quạt máy đang quay trên trần nhà, cảm giác thật nặng nề, mồ hôi ướt cả lưng và trán. Nhẹ nhàng đặt tay Hiền ra khỏi ***g ngực, nó lại bước ra ban công và tiếp tục nhìn về bên đó. Đèn vẫn chưa tắt, thấp thoáng ngoài sân thượng là bóng thằng Quân vẫn đang đi qua đi lại rồi ngồi xuống cái ghế đá trầm ngâm. Có lẽ thằng Quân đang nôn nóng cho chuyến đi ngày mai với người yêu của nó: thằng Tài. Tuấn hướng ánh mắt qua vùng tối ấy rất lâu, nó cũng không biết là bao nhiêu lâu nữa!

Bất giác nó lại rùng mình, Tuấn tự hỏi nó đang làm cái trò điên rồ gì vậy chứ? Tại sao càng lúc nó lại càng khó kiểm soát được cảm giác của mình? Phải chăng trò chơi cá độ với tụi bạn đã cuốn hút sự háo thắng của nó đến mức độ như vậy sao? Thực sự có phải là như thế không? Rất nhiều lần nó chối bỏ những suy nghĩ của bản thân mình rằng: “nó đang… thích ông Quân.” Nhất định không phải là thế, không thể nào thích ổng được, nó là một thằng con trai cơ! Không có chuyện nó thích thằng cha đó được. Nó đang ghét ổng mà! Nhưng mà nếu nó thực sự thích ổng thì sao chứ? Chắc là mắc cười lắm nhỉ? Chuyện đó có thực sự đáng sợ không nhỉ? Hổng chừng chỉ là vì nhất thời nó bị sa đà vào cảm giác lạ mà thôi! Đúng rồi! Chỉ là nhất thời mà thôi, thử một chút đâu có chết ai đâu mà sợ!

Tuấn mỉm cười hài lòng với giải thích của bản thân và bắt đầu từ bây giờ nó sẽ cho cảm xúc tự do làm theo những gì cảm xúc muốn để xem mọi chuyện sẽ đi về đâu. Dù rằng cũng có tí hồi hộp nhưng nó không sợ, nó vốn không thích sợ điều gì đó. Những thứ mới mẻ bao giờ cũng mang đến những cuốn hút mê hồn, giống như ông Quân vậy, ổng chỉ là một điều lạ lẫm mà cảm giác của nó muốn đi qua và tìm-hiểu-chơi chứ nhất định không bao giờ có chuyện hoang đường rằng: “Nó thích ổng!”