Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 2




Sau vài ngày đi học ráo riết để ý, dòm ngó nó quả quyết với thằng Điệp và thằng Tân:

– Tụi nó chỉ là bạn thân thôi, không có… đồng bóng như hai đứa bây!- Đồng bóng cái… bà nội mày, giờ mày dám cá với tao không?

Nó cười khẩy:

– Mắc gì mà không dám cá chứ?- Một chầu nhậu, Ok?- Ok, một chầu nhậu! Mày chờ xem tao sẽ cho hai đứa bây sáng mắt ra.

Vậy là từ đó bổng nhiên thằng áo vàng được ba thằng nó quan sát, nhận xét từng ly từng tí….

Nói chung nhìn tụi nó hơi thân với nhau thôi, đâu có gì là ghê gớm chứ. Nhất là thằng đi chung với thằng áo vàng đó nhìn chả giống Pede gì hết. Thậm chí mặt mày còn có vẻ bặm trợn, lạnh lùng, khó ưa. Chả biết từ khi nào chỉ vì một chầu nhậu và cái danh nghĩa “biết nhìn người” mà nhất cử lưỡng động của hai thằng kia đều không lọt qua mắt bọn nó trong lớp học.

Thằng áo vàng… tụi nó kêu thằng đó là thằng áo vàng vì đi học nó chỉ mặc mỗi cái áo vàng có logo của tập đoàn INTEL màu xanh da trời bên vai áo trái. Trong lớp thằng áo vàng có vẻ là đứa trội nhất vì học khá giỏi, lại hay pha trò và phát biểu trong giờ học khá nhiều. Đặc biệt là nó và thằng đầu đinh kia lúc nào cũng như hình với bóng dù nhóm tụi nó có tới ba thằng. Giờ thực hành thì hai đứa ngồi chung một máy, thằng áo vàng nhiệt tình chỉ bài cho thằng đầu đinh đôi lúc nó còn la hét như mấy ông thầy nóng tính vậy. Trông tụi nó thật sự giống như một đôi bạn thân nhiều hơn và đặc biệt nó tin mình không nhìn người sai bao giờ.

Hôm nọ cả ba đứa nó quyết định ngồi sau lưng hai đứa kia để xem tụi nó làm và nói với nhau cái gì mà hầu như tiết học nào hai thằng cũng chúi đầu vô rủ rỉ. Nó tự nhiên cảm thấy nhột nhột cho hành động lén lút của mình, tự nhiên trở nên kỳ cục như vầy từ khi nào vậy chứ? Giống bà tám quá đi thôi! Ba đứa nó canh me đã đời mới được ngồi sau lưng hai đứa kia. Vừa thấy ba thằng nó ngồi sau lưng thì thằng áo vàng quay xuống nhìn tụi nó mỉm cười một cách khá thân thiện. Trong giờ học có đứa nào chịu nghe giảng bài đâu. Còn hai thằng ngồi trên kia thì cứ nói chuyện to nhỏ như xung quanh chả có ai. Ôi thật xấu hổ khi phải thọc mạch chuyện người khác như vầy.

Ra chơi ba thằng nó ra quán nước ngồi bàn tán sôi nổi, nó hớn hở nói:

– Sao? Có nghe hai đứa kia bàn bạc vụ gì chưa? Tao đã nói rồi mà… không phải là không phải…

Thằng Điệp tuy hơi ú ớ một tí nhưng cũng ra vẻ cố gắng chống chế:

– Thì thằng đầu đinh có thể là không phải, nhưng nhất định thằng áo vàng…

Bất chợt trong đầu nó lóe lên một ý nghĩ thật nhanh, nó nheo mắt nhìn thằng Điệp và mỉm cười một cách gian manh hết sức:

– Điệp!- Gì?- Nhìn vô mắt tao nè!- Gì mậy?- Khai cho thật nha!

Trước những câu hỏi tới tấp của nó, mắt thằng Điệp chớp chớp liên tục, chứng tỏ thằng đó đang rất bất an, môi nó run run cất tiếng hỏi ra vẻ ta đây đang rất đề phòng:

– Gì?- Mày thích thằng áo vàng đúng không?

Câu hỏi đó làm cho thằng Điệp như trời trồng, mắt đỏ hoe như sập đất, thằng Tân vỗ đùi cái đét:

– Hèn chi, tao cũng nghi nghi….

Thằng Điệp im re, còn nó thì khoái chá vì phát hiện hết sức vĩ đại này của mình:

– Mày lấy vải thưa che mắt thánh hả Điệp?

Thằng Điệp im re, không dám hó hé một lời. Chắc là trúng tim đen anh chàng rồi. Thấy không thể chối cãi thằng Điệp bèn đánh trống lãng:

– Nếu để ý lời tụi nó nói mày sẽ thấy thằng đầu đinh nó có ghệ chứ thằng áo vàng thì… Tao tin chắc thằng áo vàng đang yêu thầm thằng đầu đinh!- Mày cứ hoang tưởng, thằng kia có ghệ rồi thì việc gì thằng này thích chứ. Tao thấy thái độ thằng áo vàng cũng bình thường khi thằng kia nói về nhỏ ghệ của nó mà…

Thằng Điệp gân cổ cãi lại:

– Nói như mày, không lẽ nó ***g lộn ghen lên! Yêu đơn phương thì phải vậy chứ sao?

Nó không từ chối bất cứ cơ hội nào để được chọc tức bạn bè:

– Yêu đơn phương cũng như mày đó hả?

Nó rất thích kê tủ vô họng người khác, thấy thằng Điệp ú ớ trợn tròng con mắt nó hả hê lắm. Thằng Tân thì cười:

– Mày cứ ghẹo nó hoài. Lo mà giúp nó đi!

Thằng Điệp giãy nãy như đĩa phải vôi:

– Ai cần, tao tự lo cho tao được….

Mấy ngày nay ba đứa kia làm cái trò gì mà soi mói mình kĩ thế nhỉ? Thiệt là khó chịu quá đi thôi, thậm chí tụi nó còn kéo nhau dồn lên ngay phía sau chỗ mình ngồi để nghe ngóng nữa chứ. Ánh mắt cái tên tóc dài, cao kiều, lã lướt nhìn mình hình như có vấn đề thì phải. Âm mưu gì đây ta? Ôi, mình mặc kệ!

Thằng quỷ Tài này chả biết bụng dạ nó thế nào mà sao với mình thì nó thân thiết một cách quá mức trong khi miệng thì cứ nhắc tới cái bà cô của nó hoài, thiệt tình bực dễ sợ. Điên lên mất thôi!

Cái em “bông tai bên phải” (một biệt danh mới mình đặt cho tên nhóc đó!) sao càng nhìn càng chả thấy giống giới-của-mình chút nào, nhưng sao lại tò tò theo hai tên kia theo dõi mình nhỉ?