Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 165




Sau cuộc trò chuyện với nhóc Tuấn tự nhiên Quân thấy mình thấm thía điều gì đó rất nhiều, nhất định phải làm cái gì đó thôi! Đúng là nghĩ tới chuyện phải xa rời hay chứng kiến cảnh nhóc yêu của mình lên xe bông với người khác thì làm sao mà chịu đựng nổi được chứ.

Mẹ Quân bây giờ cũng đã dần tỉnh, thấy cậu con trai đang đăm chiêu suy nghĩ bà bèn an ủi:

– Mẹ cũng khỏe rồi, không có sao đâu! Con đừng có lo! Ôi, trong cái xui cũng có cái hên!

Sau đó bà dáo dát nhìn xung quanh rồi hỏi:

– Thằng Tuấn đâu sao không thấy nó? Nó về nhà rồi àh?

Quân gật đầu thay cho câu trả lời, bất chợt nó nhìn mẹ rồi ấp úng hỏi:

– Mẹ ơi…

Thấy thái độ của nó làm bà linh cảm là đang có gì bất ổn:

– Có chuyện gì hả con? Mày với thằng Tuấn có chuyện gì nữa àh?- Ba thằng Tuấn có thể sẽ ở tù đó mẹ!- Ồ tại sao lại như vậy?

Quân thở dài:

– Dạ thì chắc là do làm ăn thua lỗ, nếu không có tiền chạy án thì…

Chợt hiểu ra vấn đề mẹ nó nói:

– Tức là thằng Tuấn phải cưới cô bé gì lần trước xuống nhà mình để giúp ba nó chứ gì đúng không?

Rồi bà chợt thở dài an ủi con:

– Haizz, phải chịu thôi chứ biết sao bây giờ hả con! Chứ chẳng lẽ con và nó chấp nhận để ba nó như vậy sao? Âu cũng là do duyên số cả thôi, ý trời khó cải.

Quân ngập ngừng:

– Mẹ nè, con tính thế này… mình.. hay là mình…

Mẹ nó chau mày:

– Mày tính làm gì? Đừng có làm chuyện gì dại dột nha con!- Mình giúp nhà thằng Tuấn đi mẹ!

Mặt bà giãn ra và cười:

– Bây điên àh? Tao làm gì có đủ tiền mà giúp nó chứ! Muốn giúp ba nó ra chắc cũng cả bạc trăm triệu tới tiền tỉ đó con ơi! Chứ bộ mày tưởng mấy trăm ngàn hay mấy triệu thì thoát sao?

Quân nuốt nước miếng:

– Mình vay ngân hàng!

Lời nói của cậu bật ra một cách khá bất ngờ khiến mẹ nó cũng ngỡ ngàng, bà ồ lên một tiếng, thằng Quân chậm rãi giải thích thêm:

– Mình lấy giấy tờ miếng vườn đem đi nhà mình thế chấp, con sẽ đi làm rồi dành dụm…

Mẹ nó cười:

– Mày nghĩ tới chuyện như vậy luôn àh? Rồi mày tính làm gì cái gì để chuộc lại? Cướp nhà băng hả?

Quân im lặng, thật nó đã suy nghĩ nát óc rồi, chỉ còn đường đó thôi. Mẹ con nó chả còn gì ngoài căn nhà và miếng vườn mênh mông dưới quê của ngoại để lại. Nó nghĩ mẹ không đồng ý với chuyện đó nên mặt cũng thừ ra một đống, ừh mà cũng mạo hiểm thật, nếu vậy thì mẹ con sẽ sống ở đâu? Ôi nó điên thật rồi!

– Này, mày suy nghĩ gì vậy? Mẹ đùa thôi, mẹ thì còn sống được bao lâu nữa đâu, miếng đất đó coi như là của mày, mày muốn làm gì thì làm, nhưng mà hãy suy nghĩ kỹ đi nha con. Với lại bán đi chưa chắc được bao nhiêu chứ mà nói chi tới chuyện cầm cố.

Quân quả quyết:

– Con cũng có cách của con mà mẹ!

Mẹ nó cười:

– Nhất định vậy luôn àh? Sau này đừng hối hận nha! Nói vậy thôi chứ mày làm gì mẹ cũng ủng hộ hết đó. Vật chất chỉ là phù du thôi. Tình cảm con người mới là quan trọng. Mẹ cũng coi thằng Tuấn như con của mình rồi!

Quân le lưỡi:

– Con dâu của mẹ đó!- Tổ cha mày!…