Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 162




Lần này thằng Tuấn không ngờ là nó không có đủ khả năng để chờ đợi thằng Quân quay về nhà nữa, vừa mới tờ mờ sáng hôm sau thì mợ Tám thằng Quân trở về nhà lấy đồ thì đã thấy thằng Tuấn ngã gục ngay trước cổng, cũng hên là mợ tám nó sực nhớ là có xin số điện thoại của mẹ thằng Tuấn trong lần nói chuyện trước đây…

Sau đó mợ Tám gọi cho thằng Quân:

– Quân ơi! Có chuyện gì mà thằng Tuấn xỉu trước nhà mình nè, người nó tím ngắt, ướt sũng hà, cũng hên là mợ Tám có lưu số của má nó, để mợ Tám soạn đồ rồi vô bệnh viên coi chừng mẹ thay cho con, còn con chạy qua coi nó thế nào, chắc là phải đưa vô bệnh viên Nhiệt Đới đó.

– Dạ, con biết rồi!

Cậu cúp máy. Không đời nào, nó không muốn gặp thằng đó nữa, đó chỉ là một chiêu của thằng đó thôi. Nó không tin điều gì nữa.

Mặc dù đã cương quyết suy nghĩ như vậy nhưng có một ma lực nào đó điều khiển mà chưa đầy mười lăm phút sau khi mợ Tám vào, nó đã có mặt tại phòng của thằng Tuấn, với gương mặt như đưa đám!

Tuấn nằm yên đó nhắm mắt ngủ, mẹ nó thì đang khóc sưng húp con mắt, còn nhỏ em gái thì mắt ráo quảnh ngước nhìn thằng Quân. Điệp và Tân cũng đang ở đó, tụi nó nôn nóng hỏi thăm đầy lo lắng:

– Có chuyện gì xãy ra với anh và nó vậy?

Quân đưa tay lên miệng ra dấu giữ bí mật trước mẹ thằng Tuấn, hai đứa kia nghe thế cũng im lặng và ngáp ngắn ngáp dài lục đục chuẩn bị thưa bà Tấn về sau khi nhận được sự cảm ơn rối rít của bà.

Quân lại ngồi kế thằng Tuần, mắt nó đang nhắm ghiền, thoáng chút nhăn nhó, trông nó cứ như một thiên thần ngốc nghếch thích làm những chuyện dại dột để hành hạ bản thân. Nó không yêu Quân thật lòng thì nó cũng phải biết yêu quý bản thân nó chứ, có đâu thể nào chỉ vì một cái gì đó mà nó bất chấp chỉ để được chứng tỏ trước mặt Quân chứ? Nhất định Quân sẽ không tin nó nữa, cái thằng hiếu thắng đó. Quân đang rất cố gắng để nước mắt mình không rơi ra:

– Dạ, bác sĩ nói nó bị sao vậy cô?- Lần trước đã bị cảm, lần này bị thêm một chập dồn dập nữa nên nó nặng gấp đôi luôn, may mà nhờ mợ Tám con ở bển nếu không thì… nhưng mà bác sĩ nói có nguy cơ ảnh hưởng đến phổi gì gì đó cô cũng không rành nữa… hu hu hu

Quân nắm chặt tay lại, nó đè thật mạnh xuống thành giường để cho những tức tối bay đi. Nhóc ngốc này, nó quả thật không hiểu gì cả… Nó đang muốn chứng minh cái gì đây? Chẳng lẽ tình yêu của mình dành cho nó chỉ là một trò chơi không hơn không kém sao? Nhóc, ơi là nhóc tại sao lại như vậy hả? Tại sao nhóc có thể đóng kịch một cái kỳ tài đến như vậy hả? Chẳng lẽ những gì mình đối với nhóc không hề làm nó cảm động hay sao? Ừh mà.. có thể nó là Straight, mà đã là Straight thì với Gay chỉ có thể là trò chơi mà thôi, làm sao có tồn tại tình yêu được chứ! Tại sao mình không nghĩ ra chi tiết này ngay từ đầu nhỉ?

Mẹ thằng Tuấn thì vẫn không thôi khóc than làm cho cái mặt nhỏ em gái cũng muốn mếu:

– Con với cái, hu hu hu… ở nhà chỉ có nó là cứng đầu, ngang ngạnh nhất thôi hà. Anh Hai nó hiền ngoan bao nhiêu thì nó kỳ cục bấy nhiêu… trời ơi cô khổ quá vầy nè trời… hết chuyện của ba nó bây giờ tới nó. Quân ơi cô phải làm sao đây?

Bất chợt như nhớ ra điều gì đó mẹ Tuấn quay qua nhìn nhỏ em gái rồi nói:

– Bé Tư! Con ở đây coi chừng anh Ba, mẹ với anh Quân ra đây nói chuyện chút!

Trông mặt mẹ của thằng Tuấn hôm nay khá hình sự và đau khổ, vội lau nhanh nước mắt và phủi bụi trên băng đá của bệnh viên rồi bà nắm tay thằng Quân ngồi xuống, nước mắt lại bắt đầu lả chả rơi bà nhìn nó như muốn van xin:

– Quân! Cô biết thằng Tuấn bây giờ nó chỉ nghe theo lời của con mà thôi, con làm ơn hãy giúp gia đình cô mà khuyên răn nó đi Quân!

Quân nhổm lưng thẳng dậy, cậu hít thở thật sâu,cthật sự rối bời, dù cậu hiểu ý mẹ của Tuấn là gì nhưng giờ đây mỗi khi nghĩ lại cậu không thể nào không cảm quặn thắt, hình như ông trời đã bắt đầu xô đạp khoảng cách của cậu và thằng Tuấn càng lúc càng xa ra hơn:

– Dạ con hứa mà, nhất định con sẽ giúp, con coi gia đình cô như gia đình của con vậy đó!- Ừh, cô biết, cô cảm ơn con…

Quân im lặng, giống như người đang bị dồn vào đường cùng chính là cậu vậy, ủa mà cậu thật ra cũng có là cái gì của thằng Tuấn đâu chứ, thằng Tuấn có coi cậu là cái gì đâu? Không chừng điều đó lại tốt cho cậu nữa thì sao? Mình chả là cái gì cả..

– Nhưng mà… liệu con nói nó có nghe lời con không?- Cô tin con sẽ làm được mà……

– Mẹ ơi, mẹ ơi! Tay anh Ba cử động nè…

Tiếng con nhỏ em của thằng Tuấn nói vọng ra trong phòng làm cho câu chuyện nhanh chóng kết thúc. Mẹ Tuấn nói:

– Quân con vào với nó đi, để cô đi kêu bác sĩ……

Quân đang phân vân không biết là có nên vào hay không nữa… thôi thì coi như là giúp bác gái vậy, lý do đó khiến cậu mạnh dạn bước nhanh vào.…