Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 15




Tại căng tin của trường trong giờ ra chơi, thằng Điệp ấm ức nói:

– Tao thấy thằng Tài cái mặt thấy ghét sao áh, hình như tao nói chuyện với ông Quân nó khó chịu mày ơi! Làm như ông Quân là của nó không bằng…

Thằng Tuấn ghẹo:

– Chứ không phải do mày mang thành kiến rồi suy diễn hả? Mà trên thực tế thì ổng là của nó chứ của ai?

Thằng Tân cười tủm tỉm nói:

– Hồi nãy tao giả bộ lại nói với anh Quân là: “Bữa thằng Tuấn ngủ ở nhà anh mà em không biết, làm đi kiếm nó quá trời!”, một mũi tên hai con nhạn luôn. Thằng Tài sa sầm cái mặt xuống liền, ông Quân cũng bối rối thấy rõ… hả hê ghê.

Thằng Điệp nói:

– Mày “cũng ít” thâm độc quá ha. Tới nay tao mới biết đó!- Thường thôi bạn ơi! Tao tin chắc là hai người đó nhất định có vấn đề! Tuấn… mày thấy sao? Làm gì mà im re vậy? Suy nghĩ về nước Mỹ hả?

Bổng nhiên thằng Tuấn hỏi một cách nghiêm túc:

– Nếu tao kua thằng Quân thì sao?- Hả?

Hai cái miệng cùng đồng thanh lên một lúc:

– Mày.. mày… nói chơi hay nói giỡn vậy? Tại sao? Mày mê ổng rồi hả?

Thằng Tuấn bĩu môi:

– Xí… tao khẳng định lại là không bao giờ có chuyện đó! Tao chỉ kua chơi cho bỏ ghét thôi.

Thằng Điệp phủi tay:

– Thôi đi, đúng như anh Quân nói, mày chỉ toàn ảo tưởng. Ổng mê thằng Tài chứ mày là không có vé đâu!

Thằng Tân thêm tí xăng vô lửa:

– Hay là viện cớ này để danh chính ngôn thuận kua người ta? Tình yêu mà, nói vậy thôi chứ đâu có ai gượng ép, mày yêu thì mày làm gì làm, hổng lẽ tụi tao đi giành giựt…- Im cái mỏ mày lại đi, nghĩ sao tao đi mê thằng đó. Được rồi, chờ đi giờ dám cá với tao một chuyến đi Đà Lạt hay Vũng Tàu chơi không?- Cá sao?- Là tao cua được thằng đó!- Sao giờ công nhận ông Quân là Gay rồi hả? Chầu đó còn chưa chung mà đòi cá chầu mới!- Ok! Chút về tao chung tụi mày! Sao dám cá không?- Trời, cá thì cá, mày tự tin quá đáng.

…Sau khi mua nước cho thằng Tài từ dưới căng tin lên, Quân đi vào loa lét rữa mặt. Nó nghe cái gì đó ồn ào ngoài lang can, nó nán lại một chút……

Đưa chai nước cho thằng Tài nó mỉm cười thật tươi trước cái nhìn ước ao của thằng Điệp và thằng Tân:

– Mười ngàn nè cha, móc ra đi!

Thằng Tài bao giờ cái mặt cũng hình sự trừ những lúc nói chuyện với thằng Quân, nó mỉm cười để lộ hai cái má lún đồng tiền trên một khuôn mặt ngăm ngăm đen khá điển trai:

– Gì mắc vậy cha nội! Tui nhớ ngoài chợ bán có bốn ngàn chai C2…- Ai nói, còn tiền công tui cực khổ đem lên cho ông nữa chi? Mười ngàn là quá rẽ…

Vừa nói thằng Quân vừa móc túi quần thằng Tài một cách tự nhiên trong lớp. Sau khi lấy tiền xong anh chàng còn mở nắp, tu một hơi rồi mới đưa chai nước cho thằng Tài:

– Còn bảy ngàn thì chỉ uống được nhiêu đây thôi nha kưng!

Quân chẳng quan tâm là có không biết bao nhiêu con mắt đang đổ dồn về tụi nó trước cảnh phim lãng mạn, tình cứ đó. Thằng Tài cầm chai nước nhưng không dám uống liền khiến thằng Quân điên tiết lên:

– Đưa đây, tui mua mà ông không uống thì để tui uống hết cho! Có uống chung không mà cũng sợ!

Có như vậy thằng Tài mới dám cầm lên tu một hơi…

– Trời ơi, tình tứ quá mợi ơi! Uống chung chai nước luôn nha, Tài cho tao uống miếng coi!

Thằng Kỳ Trương vừa đặt tay lên vai hai thằng nó vuốt mấy cái rồi chụp lấy chai nước uống hết trong 1 hơi, nó hít hà:

– Cha, trà xanh C2 ngon quá, mát lạnh luôn. Vợ chồng bây tính chừng nào làm đám cưới? Nhớ là phải mời nguyên lớp nha!

Cả lớp lại nhôn nhao lên hùa theo:

– Mời nguyên lớp luôn nha!

Bao giờ cũng vậy thằng Tài giống như là đang cố gắng trân gân chịu đựng, còn thằng Quân thì mỉm cười tỉnh bơ. Thằng Kỳ Trương nháy mắt thằng Tuấn:

– Êh, Tuấn nhớ những gì kưng tuyên bố ngoài lang can hồi nãy không?

Tuấn cười:

– Quân tử nhất ngôn!- Chuyện gì vậy Tuấn? Tao không ưa thằng Kỳ Trương chút nào?

Nghe tiếng thằng Điệp hỏi nhỏ thằng Tuấn thì thào vui vẻ:

– Tao cũng mới cá độ với đám thằng Kỳ Trương chuyện đó, ăn hai kèo luôn cho nó thơm! Phen này tao không tin là tao thua khi mà tung hết tuyệt chiêu ra. Con gái khối đứa còn chết dài chứ nói chi thằng Quân tầm thường này! Chút coi nè…

Nói đoạn thằng Tuấn bước ra khỏi ghế nhảy qua chỗ thằng Quân cúi đầu xuống thật sát to nhỏ:

– Quân em, chút ra về đi nhậu với tụi anh nha! Mời thiệt đó! Lâu lâu anh em gặp nhau sương sương chút đỉnh!

Thằng Quân mỉm cười thật hiền:

– Đông không?- Em muốn đông hay không là do tùy em quyết định!

Thằng Quân mỉm cười:

– Đông cho nó vui! Tài lát về tui với ông rủ thêm thằng Khôi đi nhậu, có người bảo kê, ngu gì không đi! Nhóc Tuấn đã có lòng chẳng lẽ mình không có bụng sao?

“Hừ, lại lôi cái thằng hắc ám kia theo!” Tuấn giã lã cười một chút rồi cũng đi về chỗ vì nó cảm giác mình khá dư thừa khi nhìn cảnh thằng Quân đang say sưa giỡn gì đó với thằng Tài. Tối đó đi học về cả đám gần chục đứa kéo nhau ra quán lẩu dê gần ngã tư An Lạc quất hai cái lẩu với hai kết bia coi như là chầu chung độ của thằng Tuấn với thằng Điệp, thằng Tân về vụ án thằng Quân là Gay.

Trong bàn nhậu, trong lúc ngà ngà thằng Kỳ Trương bất ngờ hỏi:

– Giờ giữa văn võ bá quan tao hỏi thiệt, thằng Tài với thằng Quân có gì không? Khai cho anh em nghe đi!

Thằng Khôi bạn của hai đứa kia chêm vào:

– Ừh, tao chơi chung hai thằng bây cũng thấy có vấn đề! Dzô một cái rồi thú tội trước bình minh đi thằng Quân kia!

Tuấn, Điệp, Tân cả ba thằng cố ý làm lơ. Quân phì cười:

– Có cái gì là cái gì? Cái đầu tụi bây áh, khùng quá! Không có gì đâu!

Có một số cái thở phào nhẹ nhõm, bổng nhiên thằng Quân lại mỉm cười ranh mãnh:

–.. Mà có gì tụi tao cũng không nói cho tụi bây nghe đâu! Đừng có mơ! Ha ha ha!

Sau chầu nhậu, thằng Quân bước đi loạng choạng một tí và nó là đứa duy nhất, nhất quyết đòi chia đôi tiền chầu nhậu với thằng Tuấn trong khi đám bạn kia đều đã lục đục thằng mỗi hướng chia nhau ra về. Ban đầu thằng Tuấn phản đối nhưng ánh mắt đáng sợ của thằng Quân khiến nó chẳng dám hó hé. Tài chờ sẳn để chở thằng Quân, chỉ còn ba đứa ở lại sau chót, Tuấn nói:

– Tạm biệt nha, hai ông về trước đi, tui bận công chuyện một chút nên sẽ về sau…

Nó lịch sự kêu hai thằng kia về trước nên nói vậy thôi, hai thằng chạy khoảng 1 phút là nó cũng phóng xe theo. Nó cũng hơi chếnh choáng một tí, thằng Tài chạy xe không nhanh lắm nên chỉ một lúc là nó đã đuổi kịp. Nó định giữ vị trí phía sau hai thằng đó và khi chuẩn bị vượt qua thì một cảnh tượng khá bất ngờ đập vào mắt nó: Thằng Quân tay ôm bụng thằng Tài cứng ngắt, cằm còn chống lên vai thằng Tài nữa, nó còn thấy thằng Quân cắn lên lưng thằng Tài nữa chứ, chắc do trời tối nên tụi nó chẳng thèm biết đến xung quanh luôn, tình tứ hết biết. Tự nhiên thấy cảnh nóng như vậy thằng Tuấn bất giác thấy bối rối quá, vậy là rõ ràng hai thằng này có vấn đề… thật rồi.

Quân dựa đầu vào vai thằng Tài nói:

– Tui xỉn quá rồi cha nội ơi! Chút ông qua nhà ngủ với tui nha!

Thằng Tài làu bàu:

– Khùng quá, xỉn thì về nhà ngủ một mình đi, mắc gì kêu tôi?- Tui thích ngủ với ông đó, được không?- Thích thì kêu thằng Tuấn qua ngủ với ông kìa, tui thấy ông có vẻ… kết nó lắm mà.

Thằng Quân cười khúc khích, chắc có lẽ nó khoái chí vì cho rằng thằng Tài ghen tỵ:

– Tui chỉ thích ngủ với ông thôi! Tui kết ông chứ đâu có kết thằng đó!

Nghe câu này thằng Tuấn thấy mặt mình nóng rần rần lên cả trăm độ C. Thằng Tài bĩu môi:

– Xạo!- Thiệt mà! Không tin hả? Không tin nè…

Mỗi cái “không tin hả”, “không tin nè” là thằng Quân ôm thằng Tài vào lòng thật xiết và cắn vô vai khiến thằng Tài la lên oai oái:

– Cha nội, đau quá, ông cắn coi chừng chạy nọc tui phải đi chích ngừa bệnh dại đó!- Chạy nọc hả? Bệnh dại nè, cắn cho chết luôn…

Hai đứa nó giỡn khá lớn tiếng trên đường chạy và không ngờ rằng thằng Tuấn đang chạy bên cạnh nghe và thấy tất cả. Lần đầu tiên Tuấn thấy hay đứa nó vui vẻ như vậy đó! Nhất là thằng Quân, nó đang hạnh phúc ra mặt.

Đang say sưa ôm thằng Tài từ phía sau thì bổng nhiên Quân thấy thằng Tuấn đang chằm chằm nhìn về phía nó… Tuấn cũng bắt gặp ánh mặt thằng Quân nhìn mình nên nó bắt đầu nở một nụ cười tươi thật là tươi. Quân khỏi phải nói bối rối buông thằng Tài ra. Phải rất cố gắng Quân mới lấy lại bình tỉnh quay qua hỏi thằng Tuấn:

– Hồi nãy đi đâu mà về trễ vậy nhóc?

Thằng Tài chạy chậm lại, song song với thằng Tuấn…

– Bơm bánh xe!

Lẽ ra nếu bình thường thì nó phải châm chọc hai thằng này cho tụi nó độn thổ luôn mới hả dạ, nhưng chả hiểu sao nó không còn một chút tâm trạng nào để làm chuyện đó nữa. Thay vào đó hình như là cái gì đó man mác buồn xen lẫn niềm thất vọng, có thể nó sợ nó thua cuộc trong trận cá độ với 2 đám kia chăng? Thằng Tuấn cố gắng hết mức để nở một nụ cười tươi nhất có thể và nhìn vào mắt thằng Quân chằm chằm. Quân lại đang tỏ ra như là hết sức bình tỉnh hỏi chuyện:

– Mốt nhậu nữa nha nhóc!- Ok! Về trước àh!

Tuấn sợ nó sẽ không giữ được nụ cười thật lâu và trọn vẹn nên vọt ga và chạy trước. Để lại hai thằng bạn kia đứa nào cũng ngại ngùng như những tên trộm bị bắt quả tang tại trận vậy.