Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 145




Quân gục đầu trên bàn phím tuyệt vọng, nó không hề nắm bắt được bất cứ tin tức nào về nhóc yêu của mình nữa, điều đó thực sự khó chịu. Nó chỉ nhắn tin là ít lên mạng thường xuyên thôi mà tại sao nhóc lại bặt vô âm tín như vậy chứ? Nó có làm gì cho nhóc giận không? Mà có giận nhau chả lẽ nhóc không nhớ tới nó sao?

Kỳ Trương đậu xe trước tiệm, nó cũng đang trong tâm trạng ngổn ngang hết sức, không biết những lời nói của nó như vậy có làm cho thằng Tuấn tự ái mà bỏ về hay là vẫn lì lợm ở lại, thằng Quân mà bước ra khỏi phòng net thì hai đứa nó lại có cơ hội gặp nhau, gần hai tuần rồi nhưng hình như Kỳ Trương thấy tình hình có vẻ tiến triển không thuận lợi như mong muốn của nó gì hết cả. Bực thật! Nó kêu lớn:

– Quân! Có chuyện quan trọng tao muốn nói với mày nè! Về đi!

Quân chán nản kêu tính tiền và thất thểu bước lên xe với thằng Kỳ Trương:

– Thôi chở tao về nhà đi! Chán quá!- Đi uống nước đi tao có chuyện muốn nói với mày!

Quân ngạc nhiên:

– Chuyện gì? Về nhà tao nói không được sao?- Thì cứ đi đi, tao nói cho mà nghe!

Quân xụi lơ:

– Ừh, tùy ý mày, muốn đi đâu thì đi!…

Vừa ngồi yên vị trên bàn nước, giọng thằng Kỳ Trương ngập ngừng, nó đang không biết nên lựa chọn lời nào để nói theo chiều hướng có lợi cho mình nhất trong một mớ bùi nhùi âm mưu và toan tính, đây quả thật là một bài toán nan giải:

– Quân nè! Sáng này ba thằng Tuấn xuống nhà tìm mẹ mày ở ngoài chợ đó!

Quân ngồi nhổm dậy:

– Thật không? Sao mày biết? Mà… ổng xuống có chuyện gì?- Ổng quăng tiền vô mặt mẹ mày giữa chợ luôn!

Quân nghe tới nhắc mẹ mình nó bèn nóng máu lên ngay:

– Rồi có sao không? Rồi ổng đâu rồi? Mẹ tao đâu? Sao mày biết? Tại sao ổng làm vậy? Tiền đâu mà ổng…- Tao lạy mày! Nói từ từ, mày hỏi tùm lum làm sao tao trả lời được… Ổng dựa vô thế lực nhà con Quyên nên có tiền chứ có gì lạ đâu! Chỉ tội mẹ mày… bị ổng…- Vậy lúc đó mày ở đâu? Tại sao không chạy lại bênh vực mà bây giờ nói tội này tội nọ?

Kỳ Trương cự lại:

– Cái thằng… tao nghe mẹ mày kể lại chứ bộ, tao mà có ở đó là tao xử đẹp ổng rồi!

Quân đứng dậy nói:

– Chuyện như vậy mà mày không nói cho tao biết liền. Về nhanh lên, coi có chuyện gì với mẹ tao không? Nhưng sao mà ba nó biết tiền đó là của tao, trừ khi là…

Quân đang rất hy vọng là thằng Tuấn đã về nước, nhưng mà hy vọng đó cũng nhanh chóng dập tắt ngay thôi, nếu nhóc về thì thế nào nhóc cũng tìm nó cho mà coi! Nhưng tại sao ba nhóc biết được nhỉ?

– Nói gì nói, về nhanh lên đi, tao nôn nóng quá hà, vậy mà mày còn bày đặt dẫn tao đi uống nước!

Kỳ Trương cảm thấy có lẽ không thể giấu được nữa, nó ngập ngừng:

– Thằng Tuấn… nó…

Nghe tới tên thắng Tuấn, Quân càng hối thúc:

– Nó sao? Mày nói nhanh coi! Thằng Tuấn nó sao?- Nó.. nó đang ở nhà mày!

Quân như không tin vào tai mình nữa:

– Mày nói sao? Thằng Tuấn đang ở nhà tao àh? Thằng khốn! Sao không nói sớm!

Quân chạy nhanh ra cửa nói với lại:

– Tính tiền giùm tao rồi mày về nhà mày luôn đi!