Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 139




Ông Tấn đang ho sù sụ trong nhà và rất đổi ngạc nhiên khi thấy vợ mang một mớ thức ăn về:

– Ủa, tui quên hỏi nữa, tiền ở đâu ra mà bà mua đồ ăn nữa vậy?

Bà Tấn thở dài:

– Thằng Tuấn nó gửi về đó! Cái thằng cũng tệ! Sao đi không liên lạc về hỏi thăm ba mẹ tiếng nào!

Lời giải thích của vợ càng làm ông ngạc nhiên thêm:

– Làm sao mà nó gửi về được? Mà tiền ở đâu nó có mà gửi về? Bà giấu tôi chuyện gì phải không?

Bà Tấn thở ra:

– Nó gửi thằng Quân đưa cho mình! Nghe thằng Quân nói là thằng Quân giả vờ mượn nó dùm để đem về đưa lại cho mình. Quân không muốn cho nó biết chuyện của mình để mắc công nó lo lắng!

Ông Tấn la lên:

– Thế cha mẹ ở nhà chết hết hay sao mà nó chỉ biết mỗi một mình thằng Quân thế? Tại sao lại không cho nó biết? Cứ báo cho nó biết bây giờ cái nhà này như thế nào để cho nó vừa lòng đi!- Ông sao tối ngày cứ cái câu: “Cha mẹ ở nhà chết hết” mà lôi ra hoài vậy? Bộ ông muốn như vậy lắm hả?- Thằng khốn đó cho bà cái gì mà sao bà cứ bênh vực nó hoài thế?- Ông riết rồi đi ăn nói như vậy đó hả?…

Quân nói cho mẹ nghe chuyện nó bán chiếc xe, mẹ bảo đó là do quyết định của nó mẹ không can dự vào. Ban đầu nó định chừa ra một ít tiền để mua một chiếc xe cà tàng chạy nhưng suy đi nghĩ lại có lẽ gia đình nhóc trong lúc này có lẽ cần tiền nhiều hơn. Thằng Kỳ Trương cứ chạy qua nhà dọ hỏi xem nó đã mua xe mới chưa làm nó cứ cười trừ để trả lời hoài. Tuy nhiên Kỳ Trương chẳng phải là một thằng ngốc, nó lôi Quân ra vườn và tra khảo:

– Quân! Mày khai thiệt đi! Có phải mày bán cái laptop với chiếc xe để đưa tiền cho nhà thằng Tuấn không?- Có chuyện gì không? Có liên quan tới mày không?

Kỳ Trương tức tối:

– Nhưng mà thằng cha của nó đâu có ưa mày, mày làm như vậy chả có lợi lộc gì cả người ta còn nói mày dại trai nữa!- Kệ! Tao không quan tâm!- Rồi máy tính, xe đâu mày đi học?- Tao đi xe buýt! Xài máy bàn!

Kỳ Trương nhìn nó bằng con mắt dành cho người ngoài hành tinh:

– Mày điên thật rồi!

Quân cười thật tươi:

– Một khi thật sự yêu ai đó đi rồi mày sẽ biết!….

Tuấn cứ nằm lăn lộn mấy bận trên giường cuối cùng chịu không nổi nên nó đành bước qua gõ cửa phòng con Quyên:

– Này! Tui muốn gọi về nhà hỏi thăm!

Quyên cười:

– Không cần đâu anh! Sáng mai thức dậy chúng ta sẽ về Việt Nam. Em nghĩ em qua đây như vậy là đủ rồi!

Tuấn nhìn nó hoài nghi:

– Thật không?- Thì ba mẹ em qua rước em về nè!

Tuấn quay đi về phòng, tự nhiên nước mắt nó lại rớt ra. Rớt vì mừng rỡ. Đêm đó nó chẳng thể nào chợp mắt được. Vậy là mọi chuyện đã kết thúc một cách tốt đẹp. Nó sẽ chẳng đòi hỏi gì ở ông Hùng cả, nó đã suy nghĩ rồi, nếu có thể trong trường hợp tệ nhất nó sẽ nhờ ông Hùng cho ba nó vay một số tiền để giải quyết khó khăn. Tức nhiên sau đó nó sẽ kêu ba nó cố gắng đi làm để trả nợ và không nên mạo hiểm trong công việc nữa. Còn nó, nó sẽ tìm việc làm để chuẩn bị cho cuộc sống về sau của nó ông Quân. Nó sẽ dọn về ở chung nhà với ông Quân ở dưới quê luôn. Chết thật cái đó người ta kêu là đi làm dâu rồi… à mà không trường hợp của nó thì phải nên gọi đi ở rễ mới đúng chứ!…