Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 137




Quái đản thật! Giờ này lẽ ra thằng cha Quân đã đi học về và phải lên mạng gặp mình rồi chứ? Ổng có thể đi đâu được nhỉ? Bực thật! Tuấn muốn đập nát cái bàn phím cho hả tức khi mà cái nick của ông Quân vẫn còn đen thui mà chưa chịu sáng đèn. Nó đã Buzz không biết bao nhiêu chập rồi nữa…

– Anh Tuấn này sao đã tin lời em nói chưa? Ông Quân lúc này thân với thằng Kỳ Trương lắm!- Thì bạn bè học chung chơi thân với nhau thì có sao?- Ha ha ha, còn một chuyện nữa…- Chuyện gì chứ?- Thằng Quân sẽ không bao giờ online chat với anh nữa đâu!- Ha ha! Cô hù con nít hả? Đừng có mơ mà tui tin cô.- Tùy anh! Anh Kỳ Trương nói là không muốn thằng Quân chat với anh nữa, để coi thằng Quân nó nghe lời ai! Anh thật ngốc!

Tuấn cười le lưỡi chọc ghẹo cô ta:

– Ha ha, cái trò rẽ tiền này thằng Kỳ Trương bày cho cô nói đó hả? Đừng có mong mà gạt được thằng này!

Tuấn thấy thật buồn cười với con nhỏ Quyên này, chuyện như vậy mà cũng dám nói ra, bỉ ổi dễ sợ. Tại sao trên đời có những con người không từ chối bất cứ thủ đoạn nào để chà đạp lên người khác cho mục đích của mình thế nhỉ? Tuấn đang lo rằng ở nhà ông Quân mà nghe thằng Kỳ Trương to nhỏ kiểu này thế nào ổng cũng suy nghĩ tùm lum tà la cho mà coi, không chừng đó là lý do ổng không online tối nay. Ai chứ thằng Kỳ Trương và ông Quân thì nó quá rành. Đừng hòng nó tin vô mấy cái mẫu chuyện nói xấu sau lưng bẩn thỉu này. Mà cái thằng cha Quân đúng là… học cho quá rồi đâm ra… lú lẫn hay sao áh, đụng chuyện gì không đáng cũng suy nghĩ cho phức tạp lên còn trong khi những chuyện đáng quan tâm thì lại chả đề phòng. Bực ghê! Tới giờ này còn chưa online nữa. Tuấn vừa nói thì nick của thằng Quân sáng lên. Nó mừng như điên:

– Nhóc hả? Xin lỗi hôm nay anh online trễ, nhưng giờ anh bận công chuyện rồi không chat được với nhóc, mấy ngày sau có thể anh sẽ không online nữa, nhóc bên đó nhớ giữ gìn sức khỏe nha. Yêu nhóc nhiều lắm đó! Cho anh cắn lưỡi một cái coi nào! Mau về Việt Nam nha!

Nick Quân vừa sáng là nó nhắn cho nhóc một lèo tin nhắn rồi tắt nick ngay mà không kịp chờ thằng Tuấn hỏi han điều gì cả. Tuấn ngồi trong phòng tức muốn điên lên. Nó ước mình có thể bay về Việt Nam mà cho ông Quân biết tay cái tội đối xử với chuyện nó chờ đợi cả buổi trời để được gặp mặt ổng rồi vậy mà cuối cùng nhận được một tin nhắn không đâu ra đâu. Thà không online còn hơn.

Nó gõ cửa phòng con Quyên:

– Này cho tôi hỏi, làm sao liên lạc về Việt Nam được?- Em không biết!- Gọi điện thoại về Việt Nam có mắc tiền lắm không?- Đắt lắm đấy! Nếu cần thiết thì em đưa tiền cho anh nè…- Thôi khỏi cám ơn! Tui chỉ hỏi vậy thôi!

Tuấn buồn bã đi về phòng, cái ngày đi qua Sing nó đem theo chẳng có bao nhiêu tiền cả, tại vì có lẽ ba mẹ nó nghĩ bên con Quyên sẽ lo cho nó từ A tới Z, còn nó thì không muốn đụng tới tiền của con nhỏ đó một chút nào. Bởi thế nên đành phải chịu trận thôi. Nhiều lúc muốn điện thoại về hỏi thăm ba mẹ và tình hình gia đình như thế nào nhưng cũng đành bó tay. Mà chả hiểu sao hôm nay trong người nó lại cảm giác bần thần, bất an khó chịu dữ dằn vậy không biết nữa. Định bụng tối lên hỏi nhờ ông Quân thăm dò dùm mà ai dè cuối cùng lại như thế này nè. Chắc là có sự nhúng tay của thằng Kỳ Trương vô rồi! Thằng khốn đó! Nó về Việt Nam mà biết có chuyện gì dính dáng tới thằng đó là nó sẽ không bỏ qua đâu. Mà sao thằng cha Quân ngốc nghếch kia lại đi nghe lời thật đáng ghét quá đi thôi!…

– Đại đi, mày làm gì lâu quá vậy? Người đóng cửa bây giờ!

Thằng Kỳ Trương đậu xe ngoài lề đường hối thúc khi thấy Quân tự nhiên đang chạy bổng tấp vào quán nét dọc đường làm cái gì đó. Mà cái gì đó thì Kỳ Trương dư sức biết là cái gì rồi. Chả biết sao thằng khốn Tuấn du côn, du đãng như vậy mà thằng Quân có thể mê như điếu đỗ thế nhỉ? Nhưng mà dù sao đi nữa mọi chuyện vẫn đang trôi trong quỹ đạo kiểm soát của nó. Mà thằng Quân quỷ quái này đang thất nghiệp thì tiền ở đâu ra mà đi mua xe mới nhỉ? Nó hối thúc lần thứ hai mới thấy thằng Quân bò ra. Quân nhìn nó le lưỡi cười hì hì.. Ôi thì ra chính cái nụ cười và ánh mắt này chính là những nhân tố làm trái tim nó loạn nhịp điên cuồng. bây giờ nó mới phát hiện ra.

– Quân này, cho tao hỏi cái nha! Xe này mày mua ở đâu vậy?

Quân cười:

– Ý mày nói nhà tao nghèo mà sao có chiếc Xì Po chứ gì phải không?- Không phải, ý tao không phải vậy?

Quân lại cười, cái nụ cười mà dù ngồi phía sau lưng nhưng thằng Kỳ Trương vẫn biết mình sẽ choáng ngợp nếu nhìn thấy:

– Ha ha! Tao nói đúng mà có gì đâu! Hồi đó tao đi làm dư được chút đỉnh hùn vốn làm ăn với đứa bạn, nhưng mà nó làm ăn không có lời, gặp lúc đó gia đình nó chuyển qua nước ngoài sống nên nó sang đồ lại hết cho người ta và đưa tao chiếc xe này vốn dĩ là của nó!- Oh… thì ra là vậy, hèn chi tao thấy kỳ kỳ…- Mà giờ đi hỏi giá ở đâu?- Thì chạy đi, chỗ này tao quen mà! Mà mày tính chừng nào bán?- Vài bữa nữa, giờ lại hỏi giá trước cái đã!- Ok!…