Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 136




Bà Tấn khẽ trách chồng:

– Ông! Ăn nói gì kỳ cục vậy?- Kỳ cục hả? Giờ tao không còn gì để mất cả, mày cút đi, cút ngay đi! Từ nay đừng hòng gặp mặt con trai tao nữa, không là tao liều mạng với mày!

Quân cúi đầu chào thưa hai người lớn rồi xin phép ra về. Thật lòng thấy gia đình nhóc như thế nó cũng đau buồn lắm, dù cho ba Tuấn có ghét bỏ nó như thế nào đi nữa thì nó vẫn luôn dành cho ông ấy một tình thương rất lớn chỉ vì một lẽ đơn giản: ông ấy là ba của nhóc. Tuy đã từng ăn nói không lễ độ với ông nhưng bây giờ thấy hoàn cảnh ông như vậy nó lại thương ông nhiều hơn. Không biết bản thân nó có ích kỷ hay độc ác không khi nó lại mong rằng ba con Quyên bỏ lơ nhà nhóc luôn để nhóc khỏi bị phụ thuộc và chịu sự ràng buộc với họ nữa. Ước gì nó có khả năng lo cho họ nhỉ?…

Trong lớp thằng Kỳ Trương hôm nay chạy lại ngồi gần Quân và hỏi:

– Ủa? Cái laptop của mày đâu rồi Quân?

Quân bối rối, ậm à, ậm ực:

– Ờ… tao đem sửa rồi!- Sửa? Mày nói chơi hay nói giỡn vậy? Mày là thợ mà đem máy đi sửa là sao?- Hư phần cứng! Đem đi đóng chíp lại!- Sao sáng này mới thấy mày chat mà?- Mới… hư! Mà làm gì mày hỏi nhiều quá vậy?- Thì tao không thấy nên hỏi thăm thôi, mày làm gì dữ vậy?

Kỳ Trương buồn buồn bỏ đi. Quân ngồi thừ ra đó một lúc rồi nói:

– Kỳ Trương này, cho tao hỏi nhờ một chuyện được không?

Thằng Kỳ Trương nghe Quân gọi bèn lếch lại tiếp, trông nó mừng rỡ ra hẳn:

– Uhm.. mày hứa là không nói với ai nha!- Ừh! Hứa! Chuyện gì mà mày làm ra vẻ nghiêm trọng vậy Quân?- Ủa mà sao mày biết nhà thằng Tuấn gặp chuyện vậy?

Đang căng mắt ra chờ điều bí mật gì mà thằng Quân bắt nó phải hứa để được nghe tự nhiên Quân đâm một câu hỏi ngang hông khiến nó cục hứng:

– Gì? Mày kêu tao hứa chuyện này đó hả?- Không phải, thì mày trả lời câu đó cho tao trước đi tao mới nói!- Thì… ba mẹ tao cũng làm ăn chung ngành nghề với ba nó mà. Ông Phương trong công ty của ba nó với bà thủ quỷ ôm một số tiền đầu tư rất lớn trốn mất tiêu rồi, trong khi tình hình công ty đang khủng hoảng nên ba nói phải lãnh quả thôi. Không chừng phải đi tù nữa đấy!

Quân im lặng, mồ hôi mồ kê nó chảy ra nhễ nhải. Tình hình chẳng lẽ lại căng thẳng đến thế sao? Sao mà tự nhiên mọi chuyện lại trở nên rắc rối đến như thế nhỉ? Rồi cuộc sống của nhóc sẽ ra sao? Nhóc đã biết chuyện gì xãy ra chưa? Liệu nó có thể làm gì để giúp cho gia đình nhóc không?

– Quân!

Kỳ Trương gọi lớn làm nó giật mình:

– Gì?- Mày làm gì mà ngồi thừ ra vậy? Tính hỏi tao cái gì thì hỏi đi!- Êh, mày quen biết với mấy chỗ mua bán xe không?

Kỳ Trương chau mày:

– Ừh thì… biết. Mà mày hỏi tao làm gì?- Tao tính mua xe!- Hả mày có xe rồi mà mua chi nữa?- Ừh! Xe này tao bán, mua xe khác chạy chơi!- Chi vậy?- Thì chán xe này rồi! Mà mày giúp tao nha!- Trời, tiền ở đâu ra mà mua xe vậy? Tính đổi SH 300i hả mậy?

Quân cười:

– Ừh! Cũng tính vậy! Mà xe tao bán được khoảng nhiêu mậy?- Chắc cũng cở hai ba chục gì đó! Tao cũng không rành lắm! Để hỏi lại cái đã.- Mày kêu bán dùm tao nha! Gấp lắm đó! Tao thích xe chiếc mới kia ghê!- Bữa nay bày đặt bon chen mua xe nữa, mày khó hiểu ghê!- Ừh kệ tao!…