Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 127




Vị khách thứ ba viếng thăm họ hôm đó là thằng Quân và người mở cửa là… ông Tấn:

– Thằng khốn, mày nghĩ sao mà dám đặt chân vô cái nhà này vậy hả? Chờ tao chết đi rồi hãy nghĩ tới điều đó! Cút khỏi đây ngay tức khắc!

Quân cúi đầu im lặng, nó không nói gì cả:

– Mày còn chưa biến đi nữa hả thằng kia? Hay là muốn tao kêu công an phường!- Dạ, bác làm ơn cho con gặp nhóc Tuấn!

Ông Tấn hét lên, phun một bãi nước bọt xuống đất rồi lấy chân mình chà chà như đang cố gắng giẫm nát cái thằng đang đứng trước mặt:

– “Nhóc Tuấn” trời ơi! Mày kêu con tao là cái gì vậy hả? Mày điếc àh? Nhấn nút tàng hình ngay!

Quân le lưỡi:

– Í.. con kêu lộn!- Tao ở đây mà đi “í í” với mày hả thằng kia? X..é..o!

Mẹ Tuấn nghe ồn ào vội đi ra, bà thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy Quân:

– Quân, là con àh? Ông vô trong nhà đi, để tôi nói chuyện!

Bà Tấn đẩy chồng vào nhà rồi quay qua nhìn Quân lo lắng:

– Có chuyện gì hả Quân?

Quân gãi đầu:

– Dạ… không có gì ạh, con tính hỏi cô là tình hình thế nào rồi ạh! Nhóc… í lộn, Tuấn khỏe không cô?

Bà Tấn mỉm cười một cái rồi lại chợt buồn mời Quân vào nhà…

Nghe tiếng nổ Su-xì-po dừng trước nhà và tiếng cãi cọ um sùm với ba là thằng Tuấn đủ biết là ai đến rồi! Có vậy chứ! Nó nhảy cẩng lên, bò vào nhà tắm tút lại vẻ đẹp trai rồi… cố gắng tạo một gương mặt hết sức hình sự, thấp thỏm ngồi trên giường chờ được kêu xuống. Ông Tấn đang khua nồi nêu xoong chảo ầm ầm dưới nhà bếp để chào mừng vị khách không mời mà tới, bà Tấn kể lại cho Quân nghe những chuyện xãy ra lại trong tâm trạng không còn lối thoát.

– Dạ… cô đừng quá lo lắng, thật ra con tin Tuấn là đứa suy nghĩ mà cô, nó sẽ biết quyết định điều gì tốt nhất cho gia đình. Cô tin con đi!

Bà Tấn nhìn Quân thắc mắc:

– Vậy chuyện của hai con, con tính sao?

Quân ngó lơ mà không dám nhìn vào mắt bà Tấn, nó nuốt không khí cái ực để lấy thêm chút can đảm rồi nói:

– Dạ con cũng không biết nữa…- Con ngồi đây chơi! Để cô kêu Tuấn xuống nói chuyện với con! Haizzz phải chi hai đứa là bạn thân thì… hay biết mấy! Thôi thì mọi chuyện cô tin ở con vậy!

Bà Tấn ra sau bếp nói gì đó với chồng mà tiếng động bổng nhiên im bặt, thằng Tuấn nghe mẹ kêu nó giả bộ làm lơ đi xuống nhà, miệng cứ lẩm bẩm: “Không được mỉm cười, mày làm ơn không được cười cho tao nha Tuấn!” Nó hỏi thòng xuống làm giật mình đối phương chơi:

– Có gì không mà kêu con xuống vậy mẹ? Con đang bận…

Quân nghe trống ngực mình đập thình thịch, còn trái tim thì lại đang nhảy múa loạn xạ, má ơi! Nhóc Tuấn chứ có phải ai xa lạ đâu mà sao kỳ vậy nè. Nó hít thở liên hồi hòng tìm lại bình tĩnh nhưng hình như là cảm giác ấy đi đâu chơi mất rồi. Tuấn từ từ đi xuống, nó chỉ muốn cái cầu thang cứ kéo dài ra mãi mãi cho nó cứ đi đi hoài để khỏi phải chạm xuống đất. Nó đang rất cố gắng để giả vờ như cái sự ngạc nhiên của mình đang cực kỳ tự nhiên:

– Anh Quân tới chơi àh?

Quân nghe tiếng bước chân của nhóc tiến tới gần, nó cắn môi để không bật một nụ cười đang chực chờ để nở ra, chưa kịp quay lưng qua cầu hòa thì đã nghe thằng Tuấn kêu mình là “anh” nó thấy mọi hứng thú bổng nhiên bay đi mất! Bình thường nó luôn bắt thằng nhóc kêu nó bằng “anh” mà có bao giờ nhóc chịu đâu! Vậy mà hôm nay trong hoàn cảnh này tự nhiên lại bị gọi là “anh” thì thiệt tình nó không mong muốn chút nào. Chẳng những thế lại còn cảm thấy bực bội trong lòng nữa. Thằng nhóc đang muốn ba gai với mình đây mà.

Hai đứa bẽn lẽn thậm chí là không dám nhìn nhau nữa cứ như là đôi tình nhân quen nhau trên mạng mới hẹn gặp mặt lần đầu vậy. Chứ ai có biết rằng giữa hai thằng đã… từng xảy ra biết bao nhiêu chuyện động trời chứ. Khi ánh mắt gặp nhau trong những lần lén lút nhìn thì không ai tránh khỏi chuyện nở một nụ cười bối rối, nhưng họ vẫn chỉ có thể im lặng. Nhưng chỉ được một lát thôi thì thằng Tuấn đã nhào qua đá thằng Quân một cái:

– Má ơi! Tui ghét cái cảm giác này quá! Y như lũ con gái với nhau! Giờ ông muốn gì? Ông nói đại đi, đừng có ngồi đó mà thẹn thùng thấy gớm quá!- Còn giận anh không? Nhóc yêu, cho xin lỗi nha!

Quân liếc nhìn nhóc thăm dò. Tuấn cười giận dỗi:

– Làm gì mà giờ này mới chịu lếch lên đây hả? Tui tưởng ổng chết ở dưới luôn rồi chứ?- Có nhớ anh không vậy?

Tuấn im lặng, ước gì không có ông bà già ở nhà thì thằng Quân sẽ biết là nó có nhớ hay là không ngay thôi. Sau những bỡ ngỡ ban đầu, mọi hờn giận bay đi hết, hai đứa ngồi sáp lại gần nhau nói chuyện như chưa từng có gì xãy ra. Tuấn nắm tay thằng Quân kéo đi:

– Lên phòng tui nói chuyện đi!

Quân ái ngại nhìn ra sau bếp:

– Thôi! Kỳ lắm, có ba mẹ nhóc! Không lên đâu! Nghe nói ở nhà đang gặp rắc rối hả?

Tuấn gật đầu:

– Phen này chắc tụi mình banh ta lông thiệt rồi quá, tui phải ra đường ở rồi đấy! Nghèo rớt mồng tơi, sao dám nhìn mặt ông đây!

Đang buồn mà cái mặt nó tươi rói rói. Thấy ghét thiệt. Quân nhéo lỗ mũi hắn:

– Nói bậy! Bây giờ tới nhóc hù dọa anh hả?

Tuấn cười, nó trả đũa thằng Quân cái câu đã từng “bị nói”:

– Hay là mình tạm thời không gặp nhau một thời gian để cho cả hai có thời gian suy nghĩ đi “anh yêu”!

Quân nhào qua ôm cổ hắn:

– Không bao giờ!- È hèm…!

Tiếng tằng hắng của ông Tấn làm Quân giật bắn người, nó bối rối nhảy qua chỗ khác ngồi ngay ngắn lại như thể hắn ta là một tên con trai… nết na nhứt trên đời từ đó tới giờ. Ông Tấn gầm gừ:

– Ở nhà tao chứ có phải cái ổ chứa đâu mà…

Tuấn cằn nhằn:

– Ba… tụi con giỡn mà!

Quân thấy như vậy là đã đủ, chuyến đi gặp nhóc đã thành công tốt đẹp, nó đứng dậy thưa ba mẹ thằng Tuấn về. Trong khi ông Tấn chả thèm nhìn thì bà Tấn lại mỉm cười với nó. Kệ, nhiêu đó là gom đủ cả vốn lẫn lời rồi! Quan trọng là nhóc và nó đã trở lại như xưa, nhóc vẫn còn là nhóc yêu của nó. Tuấn đưa Quân ra cửa:

– Rồi giờ ông đi đâu?- Về quê chứ đi đâu!- Lên khi nào?- Mới lên nè!- Vậy cái về hả? Siêng quá vậy?

Quân mỉm cười:

– Nhớ quá gặp một cái đủ rồi thì về thôi chứ ở đây làm gì nữa!

Tuấn kéo tay Quân lại nũng nịu:

– Hay là ông qua nhà mợ Tám chơi đi, chút tui qua với ông! Bữa này ngủ lại đây một bữa đi!

Quân giật tay ra le lưỡi:

– Đừng có dụ khị tui nha chú! Tui biết chú âm mưu cái gì rồi! Mơ đi kưng!- À.. cha già Quân này tính làm giá nha! Nên nhớ là ông vác mặt qua đây năn nỉ tui mới tha lỗi cho ông đó nha! Ông mà không chuộc lỗi là… là…- Là sao? Làm gì hả?

Quân đỏng đảnh nhìn nó, hất mặt lên thách thức. Nó cười tươi roi rói:

– Là… tối nay tui cũng chạy xuống dưới quê hà!

Chợt nhớ ra điều gì đó Quân lại trách nó:

– Khùng hay sao mà mấy ngày nay tắt điện thoại hả? Làm mẹ ở nhà lo lắng muốn khùng luôn kìa, bả kêu anh chạy lên coi nhóc ra sao rồi đó!

Tuấn nhìn cái mặt gian gian nó cười hỏi:

– Mẹ lo, mẹ kêu lên chứ ông không có lo àh? Vậy về đi!

Lại có một tiếng tằng hắng nữa trong nhà vang lên. Hình như họ chia tay… quá giờ quy định. Quân giơ tay ra hiệu tạm biệt nhóc:

– Vậy anh qua nhà mợ Tám nha!

Tuấn huýt sáo đi vào nhà, ghê thật, thằng cha đó là cái gì mà sao giống như ma túy liều cao thế nhỉ? Gặp nhau có chút xíu mà bao nhiêu phiền lo, khó nghĩ nó cứ thông suốt và biến đi đâu mất tiêu hết áh. Ông Tấn đập thêm một cái gạt tàn thuốc xuống đất cái xoãng, vỡ tan tành:

– Mày coi cha mẹ trong nhà này chết hết rồi hả? Mày làm cái trò bệnh hoạn gì với thằng đó vậy!

Nó chả thèm để ý lời ba nó nói nữa, nó chỉ mỉm cười híp mắt:

– Có gì đâu ba, bạn bè không hà, con Quyên nói tối nay nó qua đó! Ba làm sao thì làm!

Nó cũng khôn lõi khi lấy con Quyên ra hù ba nó. Nói chung là nó không màng ba nó đang chửi cái gì nữa? Kệ, ba có chửi mình như thế nào đi nữa thì nhìn cái mặt của ba sao mà cũng đáng yêu quá chừng quá đất! Mẹ mình hôm nay cũng đẹp lạ lùng ra vậy nữa! Ha ha ha thằng cha già Quân nói gì nói cũng chịu ở lại nhà mợ Tám. Bày đặt làm giá hả Bưởi! Tối nay mình sẽ qua cho thằng chả biết tay!