Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 113




Mười một giờ rưỡi khuya hôm đó, Quân vẫn còn… chưa ngủ được. Quái quỷ thật, nó nhớ nhóc hay nó đang lo cho nhóc, liệu con Quyên có giở trò gì với nhóc không nhỉ? Mà tại sao mình lại phải cứ tốt lành với cái ông già vốn dĩ đâu có ưa gì mình chứ? Tại sao không kêu nhóc cứ để mặc kệ ba nó đi. Biết đâu nhà nhóc nghèo xuống thì mọi chuyện sẽ dể thở hơn? Lúc đó nó sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để giàu ơi là giàu để có thể hất mặt khinh khỉnh nhìn ông già của thằng Tuấn để coi lúc đó bộ mặt ổng khinh thằng nghèo hay khinh thằng đồng tính. Nếu con Quyên là con trai dám ổng cũng ép thằng Tuấn cưới con Quyên luôn quá! Để gọi ghẹo coi hắn với con kia đang như thế nào, hy vọng hắn không vô duyên tới mức chửi con người ta. Cái thằng quỷ: thẳng như ruột ngựa….

Gọi mấy cuộc rồi mà sao nó không bắt máy nhỉ? Đây là cuốc thứ tám:

– Alô, nhóc đang làm gì nãy giờ mà không bắt máy vậy?

Bên kia đầu dây thằng Tuấn cười nham nhở:

– Đi khách sạn với em iu chứ làm gì cha nội! Lâu lâu phải tận hưởng một chút chứ!- Vậy àh?

Quân “Vậy àh?” một cách hờ hửng, chắc chắn là nhóc này đang chọc tức nó đây mà, không được giận, nếu giận là mắc bẩy nó đấy! Mà sao trái tim vẫn nhoi nhói thế này! Quân ơi, mày điều khiển cảm xúc tệ thật.

– Wey! Ông già, sao im re vậy? Ghen hả? Lâu có một lần mà ghen gì cha nội! Với lại ông nói ông cũng muốn nó rước tui đi luôn mà…- …- Eh! Giận thiệt hả cha? Tui tính hỏi nãy giờ làm gì gọi tôi mấy cú vậy? Người ta đang làm việc trong khách sạn mà ông gọi sao bắt máy được? Ha ha ha!

Quân nghiến răng:

– Có vậy nữa àh? Vậy vui vẻ nha!

Nó cúp máy, nước mắt muốn rớt ra dù đang từ trạng thái cho là nhóc đang đùa giỡn chuyển sang hoang mang cực độ là biết đâu điều đó có thiệt thì sao? Không có lửa làm sao có khói, trong đầu tên nhóc đó phải suy nghĩ gì hắn mới nói vậy chứ? Với lại… nó trước đây mê con gái mà, mình chỉ là thằng con trai thì làm sao so sánh được? Vú mình đâu có to, đít mình đâu có bự? Vừa nghĩ vừa muốn khóc lại phải chợt phì cười vì cái ví von quá ư tục tĩu và thô bỉ của mình. Thôi thì nhóc đối với mình như vậy là quá đủ rồi. Cho nhiêu hưởng nhiêu đi!

Nhưng mà nói gì nói vẫn tức anh ách không chịu được. Thà không phải là của mình, mình theo đuổi thì được một chút, mừng một chút, có miếng nào, xơi miếng ngay đó. Đằng này đã từng là của mình trọn vẹn mà đem đi chia sớt thì không có gì tức bằng.

Quân tức tối điện thoại lại lần nữa, thằng Tuấn vẫn đang cười nhạo báng nó, sao cái tiếng cười đó hôm nay thấy ghét dữ thần vầy nè trời:

– Gì nữa đó ông nội! Tự nhiên cúp máy cái điện lại là sao?

Quân hờ hững hỏi, tự nhiên thấy khoảng cách của hai đứa trở nên quá xa:

– Đang ở đâu đó!- Khách sạn chứ đâu cha! Chứ ông nghĩ con nhỏ đó bắt tui dẫn đi chơi thì có thể đi đâu được chứ?- Sao nói đi vô kén!- Về nãy giờ rồi! Không lẽ vô kén rồi cái xong phim sao? Phải có tiết mục gì đó hấp dẫn nữa chứ phải không em iu?

Quái đản thật. Trong khi thằng Tuấn lòng vui phơi phới như mở hội thằng Quân lại chuyển sang điên tiết lên từ khi nào cũng chả hay nữa. Ban đầu tính điện thoại ghẹo hai đứa nó vì Quân biết tính khí thằng Tuấn rất cộc cằn, không ưa ai là nó chửi ra mặt, nhưng điện hoài không được nó đâm ra lo lắng, bây giờ điện được tự nhiên lại thấy thằng nhóc đó vui vẻ là sao? Quân nghĩ ít ra phải nghe nhóc đó lầm bầm quyền rủa con Quyên mới phải chứ. Mà thật ra Quân rất mong mình được nghe những tiếng như vậy, tự nhiên không được nghe nó lại đâm ra bực mình. Đã thế cách ăn nói của thằng nhóc càng khiến nó muốn xịt khói đầu.

Quân cúp máy, miên man suy nghĩ, cứ muốn cho là nhóc đang giỡn với mình nhưng mà sao suy nghĩ lại không đồng ý rằng nhóc đang giỡn vầy nè. Tự nhiên nghĩ tới cảnh hai đứa đó tung tăng nắm tay nhau vô khách sạn là nước mắt của Quân ứa ra. Nó leo lên giường úp đầu lên gối và tấm tức khóc. Khóc một cách vô lý hết sức. Khóc vì sợ rằng có khi nào nó mất nhóc không? Lẽ ra không nên tài khôn ra vẻ anh hùng kêu nhóc về nhà nhượng bộ với ông bà già một bước làm chi để bây giờ nằm khóc một mình như vầy nè. Ngu thật!…

Mười hai giờ đúng. Có tiếng lục đục ngoài sân? Hình như là tiếng bước chân của ai đó thì phải, hay do mình tưởng tượng? Nghĩ là nghĩ vậy nhưng Quân vẫn lười biếng lếch dậy. Mà nếu có gì thì chó đã sủa.

Tiếng động rõ dần, có cả tiếng thở và tiếng… dắt xe. Quân chưa cần ngồi dậy thì nhà bên kia mẹ đã bắt đèn sáng và lọ mọ bước ra, giọng mẹ cậu vọng ra như muốn lấn át màn đêm và nổi lo sợ… ăm trộm. Quái thật chó không sủa:

– Đứa nào đó bây?

Đáp lại là sự im lặng. Lạ lẫm hơn và mẹ nó cũng im bặt sau câu hỏi đó. Quân nằm im đó. Mắt nó bắt đầu mở thao láo. Tim đập nhanh hơn, não hoạt động nhiều hơn. Tự nhiên mấy bộ phim hành động… ám sát người ta dã man trong thầm lặng lại hiện diễn ra trong đầu nó. Có khi nào? Nó ngồi bật dậy, định chạy qua bên nhà kia xem có chuyện gì…

Một bóng đen nhào tới và chụp lấy nó: Thằng nhóc Tuấn. Nó cười ha hả. Trong bóng đêm nụ cười khoe răng trắng muốt của nó làm tim Quân như muốn ngừng đập một phần vì hết hồn một phần vì xúc động.

Nó bám riết lấy Quân, trong khi đó Quân giận dỗi nằm xuống quay lưng lại với nó, chui đầu vào gối, giọng cậu giận dỗi:

– Khùng hay sao mà giờ này còn mò xuống đây! Biết mấy giờ chưa?

Tuấn rúc đầu vào lưng của Quân hôn lấy hôn để. Nó cười rúc rích thật đáng ghét! Quân vẫn chưa chịu buông tha, còn muốn đay nghiến nó:

– Nói ở khách sạn với ai đó mà… về đây chi vậy?

Tuấn cười:

– Ở khách sạn ngàn sao với em này phê hơn!- Phê cái đầu nhóc áh! Về trển với con Quyên đi! Ai mà cần!

Tuấn vẫn chưa hết cười, nó càng cười càng làm Quân điên hơn:

– Về thiệt là đừng có khóc nha! Tui thấy có thằng đang khóc vì ghen kìa… lêu lêu! Cái miệng nói hay lắm!- Xí… ai mà thèm khóc!

Tuấn vẫn chưa thôi chọc tức:

– Giống con gái quá ba ơi! Vậy làm vợ tui được rồi đó!

Quân tức khí quay qua:

– Cái gì! Ai thèm làm vợ… mày!

Tuấn nghiêm mặt lại:

– Êh! Êh.. xưng hô với chồng như vậy hả? Hổn hả?

Tuấn tát yêu vô mặt thằng Quân một cái muốn nổi đom đóm. Thằng Quân quê độ chống chế:

– Ai làm chồng hả? Đừng có mơ!

Tuấn xiết Quân thật chặt vào lòng, nó cắn thật mạnh sau ót thằng Quân và trách móc:

– Mẹ bà ở nhà nằm không rồi đi nghĩ bậy bạ còn nói nữa hả? Sao ông không giỏi mà đứng ra đi chơi với con quỷ đó đi! Chính miệng ông kêu giờ quay qua giận ngược là sao? May là sợ ông ghen tui có điện về báo trước đó nha! Lúc nào cũng chỉ có cái miệng!

Quân chống đối yếu ớt, nó quê độ quá xá:

– Cái gì? Mặt anh mà thèm ghen hả?

Nghe thằng Tuấn kêu con Quyên là “con quỷ” thì niềm vui của Quân tự nhiên mới chịu vỡ òa ra, nói thẹn thùng tự cười một mình nên…. đầu óc nhẹ hẫng. Tay chân thư thái.

– Á.. cái gì vậy nhóc?- Còn hỏi cái gì nữa hả? Ông nghĩ sao tui từ nhà trển chở con kia xuống kén rồi chở nó về trển lại sau đó mới quành ngược xuống đây! Đâu có cái gì khơi khơi vậy chứ bạn!

Tên nhóc ấy trở mặt rồi. Giọng cười hắn sao mà gian manh quá. Quân im lặng, hic hic bao giờ tên nhóc này cũng như một con hổ đói tham lam cả. Hắn bắt đầu… chiến dịch khám phá cơ thể Quân. Không biết đây là lần thứ mấy trong những lần hiếm hoi mà chúng ta không nghe tiếng phản đối của thằng Quân (phản đối miệng thôi hà!). Chưa bao giờ nhóc làm Quân hạnh phúc đến như thế cả! Có lẽ nhóc vẫn là làm vậy thôi, nhưng khác đi là do tâm trạng của Quân ấy. Niềm vui tìm lại được điều mà mình tưởng như đánh mất, kèm theo niềm vui cơ thể được thoát ra khiến Quân mình như yêu nhóc nhiều hơn, nhiều hơn thật nhiều, dù rắng vốn dĩ nó đã rất nhiều. Lần đầu tiên Quân bắt đầu thấy kích thích, tò mò và hưng phấn cực độ, đêm nay cậu muốn chính mình khám cơ thể nhóc. Vì nhóc là của mình mà, nhóc phải là của mình và chỉ có thể là của mình mà thôi nhóc yêu ơi!

Tuấn quằn người lên hạnh phúc khi thấy Quân hôm nay tự giác, nó mỉm cười:

– Hôm nay ông làm sao vậy?

Đáp lại Quân nhẹ nhàng khóa môi nhóc, đó là món mà Quân thích nhất! Vì cậu luôn mù quáng tin rằng: “Một ai đó đồng ý cho bạn hôn môi thì người đó mới thật lòng yêu bạn!” Nhiều lần nó muốn mở mắt ra xem mỗi lần nhóc hôn nó có mở mắt không vì cũng nghe là người ta nói rằng khi hôn nhau mà mở mắt sẽ không thật lòng. Nhưng hôn nhau chưa quá mười giấy thì Quân đã tối tăm mặt mũi vì phê rồi, nó quên mất là mình phải canh xem nhóc có mở mắt hay không. Có lẽ vì khi hôn nhau: nó đã hôn thật lòng bằng cả trái tim của mình.