Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 104




Cái con nhỏ đậu xe đầu hẻm nhìn sao quen quen nhỉ? Và hình nó cũng lườm lườm nhìn mình nữa, hình như có gặp nhau ở đâu rồi thì phải? Mà trong hẻm này đâu có mấy nhà đâu ta? Nó bà con với ai trong khu này àh? Hèn chi thấy quen quen! Quân cảm thấy thật nhẹ nhàng, thoải mái mọi khi về tới nhà. Quái ai to tiếng trước nhà mình thế nhỉ? Cậu dựng xe vô nhà kho rồi chạy nhanh về nhà. Trước mặt cậu là một người đàn ông nhìn rất quen thuộc. Phải nói là cực kỳ quen thuộc. Hắn ta đang nói lớn tiếng trong khi mẹ mình lại vừa khóc, vừa chấp tay là sao? Quân nhảy xổ vào giữa hai người, cậu hỏi:

– Xin lỗi, chú là ai vậy?

Người đàng ông trợn mắt nhìn Quân chằm chằm, còn cậu quay qua mẹ mình, nhìn bà một cách khó chịu:

– Mẹ… có chuyện gì mà khóc vậy?

Ông ta sẳn miệng nẹt luôn cậu một hơi:

– Mày là thằng Quân àh?

Ông này là ai mà sao xưng hô với mình thiếu lịch sự vậy? Đã thế sao mẹ mình lại khóc nhỉ? Ngặt một nỗi là sao gương mặt ông ta nhìn phảng phất một nét gì đó rất quen thuộc, cả sự xuất hiện của con nhỏ ngoài kia nữa là sao ta? Quân trợn mắt, hất hàm nhìn ông ta:

– Có chuyện gì không chú? Con là Quân!- Tối qua tới giờ mày đi đâu?

Có lẽ với loại người lớn này mình không cần phải lễ phép quá! Nhìn cảnh mẹ khóc lóc Quân rất bực mình:

– Mẹ có chuyện gì mà khóc hoài vậy?- Quân ơi, con đừng làm khổ mẹ nữa… hic hic!- Con làm gì đâu mà khổ? Mệt mẹ quá! Nín đi!

Quân hất mặt lên nhìn ông ta:

– Ông là ai vậy? Tới nhà này có chuyện gì không?- Tao là ai hả cái thằng bệnh hoạn kia? Tao chờ mày về nhà nãy giờ nè! Xuất hiện đúng lúc lắm!

Quân khoanh tay nhìn ông ta chăm chằm, cậu cố nhớ xem cái ông nội mắc dịch này là ai mà sao quen dữ vậy nè. Trí nhớ của mình kém thật.

– Tao xuống đây để nói cho mày biết liệu mà chấm dứt mối quan hệ bệnh hoạn và bẩn thỉu của mày với con trai tao!

“Con trai tao”? Trời không lẽ ông này là ba của Tuấn sao? Ba của Tuấn mà như vậy sao?

– Chú là… ba của Tuấn àh?- Phải! Bây giờ mày mới biết hả? Giờ mày nói đi, mày muốn gì? Mày cần bao nhiêu để có thể chịu buông tha cho con trai tao?

Quân cười khẩy nhìn ông ta:

– Khả năng ông có được bao nhiêu mà lớn tiếng trong cái nhà này? Tui nể ông là “ba vợ” tui nên tui cho ông đứng đây đó!- Thằng mất dạy, mày dám ăn nói với tao như vậy hả?- Quân! Mày câm đi! Không được hổn! Đi vô nhà!

Mẹ Quân kéo tay nó lại. Nó gạt ra:

– Mẹ đi dzô nhà đi, “ba dzợ” con để con nói chuyện!- Ai là ba vợ mày hả thằng bệnh hoạn kia?- Tui bệnh. Con ông cũng bệnh hà!- Mày dám nói với tao bằng cái giọng đó hả?- Ông chả nuôi tui ngày nào, việc quái gì tui không dám dùng giọng này giọng nọ nói với ông hả?- Mày… khốn nạn…

Mẹ Quân hét lên:

– Quân! Mày thôi đi! Làm như vậy đẹp mặt mày lắm hả?

Cậu cũng mất bình tỉnh, quay qua nói với mẹ, giọng nó hơi run và lớn một tí:

– Mẹ cũng thôi đi! Việc gì phải khóc như vậy? Chẳng lẽ sau này đụng cái chuyện cỏn con như vậy cũng khóc hả? Không đáng chút nào hết! mẹ vô nhà đi!- Bà là cô giáo mà sao không biết dạy con để nó ăn nói như vậy đó hả?

Quân quay phắt qua trừng mắt nhìn ông ta:

– Xin lỗi, tui chưa bao giờ thích nóng tính và cãi nhau, ông khôn hồn thì đi về liền bây giờ đi nha, tui nóng lên là tui không nhịn đâu đó! Ông để mẹ tui khóc mà tui còn nói năng lịch sự với ông như vậy thì ông liệu mà về cảm ơn trời đất vì mình đã là ba của thằng Tuấn đi nha!

Ông Tấn cười, lần đầu tiên ông thấy có một thằng nhãi ranh mất dạy đến như thế:

– Nghe nói mày không có cha phải không? Hèn chi!

Quân cười:

– Ha ha, thà không có còn hơn là đi có một người cha giống như ba đó “ba dzợ” ơi!- Khá lắm! Tao không hiểu hạng như mày làm sao mà có thể dụ được thằng Tuấn nữa!

Quân nhếch môi:

– Chắc tại nó ngu!- Không biết nó biết mày ăn nói kiểu như vậy với ba nó thì nó sẽ ra sao nữa, thật là nhục mặt!- Thì nó sẽ xin lỗi và đi theo năn nỉ tui, ông cứ tin là vậy đi!- Mày.. mày… đúng là cái thứ chết cha, không được dạy dỗ tới nơi tới chốn mà!

Quân khoanh tay:

– Thôi đi ông ơi! Còn câu nào hay hơn để nói không vậy? Có mấy câu xài hoài. Học cách để lăng mạ người khác có nhiêu đó mà bày đặt ra đường hả, nực cười!- Mày ăn nói với người lớn như vậy hả?- Người lớn hãy coi tại sao mình lớn mà bị ăn nói như vậy đi!- Khá lắm! Từ nay tao cấm tiệt mày gặp mặt con tao nữa!- Ha ha! Mắc cười quá, về mà cấm con ông đừng có bám theo tui nữa thì có!- Chứ không phải mày dụ dỗ nó hả?- Ông nói nhiều quá rồi đó, về có giỏi thì cấm cản nó đi! Còn không tui xúi nó bỏ nhà theo tui àh? Quản lý con không được thì để thằng này quản lý dùm cho nha “cha dzợ”!- Mày ăn nói ngang ngược lắm! Kêu mẹ mày ra đây!- Khỏi đi ông! Thằng này nói chuyện với ông đủ rồi! Ông kêu mẹ tui ra là có chuyện lớn đó!- Được rồi, tao sẽ báo công an còng đầu cái thứ bố láo như mày!

Quân mỉm cười:

– Nhớ trình bày sự việc cho nó đầy đủ nha! Còn tui sẽ lên ủy ban phường của ông giúp ông một tay phản ánh về cái chuyện bệnh hoạn này của hai thằng con trai! Ha ha ha! Cần tui cho số điện thoại công an xã ở đây hôn? Hay là xuống tới tỉnh kiện đi bố dzợ?- Mày chờ đó đi!- Còn ông cũng chờ đi! Bữa nay ông về nhà, con ông không quậy ông một trận tui không phải là thằng Quân nữa! Con nhỏ đứng ngoài đầu ngõ là con Quyên chứ gì? Ha ha ha! Được rồi! Có phim hay coi đây!

Ông Tấn run run nhìn thằng Tuấn với cặp mắt căn hờn nhất, chưa bao giờ ông nghĩ là trên đời lại có một đứa như nó:

– Mày.. mày… muốn gì?

Quân chống nạnh cười:

– Nói cho ông biết! Con ông tui có thể sai khiến nó bất cứ khi nào đó! Liệu mà về giữ nó kìa. Còn ham tiền muốn gã ép con, muốn thằng này buông ra chứ gì! Chỉ cần ông bước vô nhà, quỳ gối xuống xin lỗi mẹ tôi về thái độ kém văn minh của ông khi nãy và lựa lời năn nỉ tui thì tui sẽ suy nghĩ lại, còn mà cương với tui là chỉ có thể biết sầu mà thôi nha tía dzợ! Ha ha ha…

Ông Tấn không thể chịu đựng được nữa, ông xỏ đôi giày vào chân và chạy biến ra khỏi căn nhà đó, vừa đi vừa quay lại chỉ tay vào mặt thằng Quân:

– Thằng khốn mày chờ đó!

Quân le lưỡi nhìn ông ta:

– Ông tưởng ông đang diễn cải lương hả? Năm nay hai ngàn mười mấy rồi nha ba vợ! Quản con không xong thì đừng có mà đi tới nhà người khác ăn vạ nha! Nhà thằng này nghèo vậy chứ nó không có tè ai đâu nha! Ỷ giàu hả?

Vừa nói Quân vừa phun một bãi nước bọt vào bước đi vô nhà, không quên nói câu tiển khách:

– Ở đó một hồi tui xịt chó ra cắn ráng chịu!

Tệ thật, đang nhức đầu, bực bội ở đâu ba thằng Tuấn nhảy vô cho mình trút thiệt là đúng lúc. Dám chọc điên mình chắc! Dám lấy mẹ mình ra để nặng nhẹ hả? Khá lắm ông kia! Ông tưởng trong phim chia cắt tình cảm đôi trẻ nó dễ dàng bằng hình thức tới nhà sĩ nhục như vậy lắm hả? Được rồi, mẹ của Tuấn mình nễ bao nhiêu còn thằng cha này nhúng tay vô mình ghét òi, quậy cho banh chành luôn cho bỏ ghét! Cái mặt ổng đã nằm kèo dưới rồi mà còn không biết thân biết phận ở đó mà dám tới đây đụng chạm tới mẹ mình. Không biết năn nỉ mình, mình đã chịu suy nghĩ chưa chứ ở đó mà làm cái kiểu đó! Kỳ này chắc có lẽ đứt đuôi còn nòng nọc với nhóc thật rồi, mình quậy ông già nó như vậy dễ gì ổng để nó yên! Đó cũng là cái cớ tốt để hai thằng dứt khoát. Dù sao chắc ổng cũng có nổi khổ riêng nên mới như vậy, kể cũng tội! Hình như mình hơi quá đáng thì phải? Chắc mất hết hình tượng rồi! Nghĩ tới chuyện thằng cha đó làm mẹ mình khóc là tức không chịu được! Mà cái bà đó nữa… hở cái ra là khóc. Bực ghê! Ấy chết mẹ ơi! Con lỡ lời! Hì hì! Mà cũng tại thằng quỷ nhỏ đó ra chứ ai? Được rồi!