Nhóc Vô Tâm, Yêu Anh Nhé?

Chương 27




Trong phòng thi, nó ngồi làm lia lịa. Không ngờ những bài mà hôm nay nó kiểm ta lại giống với những bài mà tên kia cho vậy. Chưa bao giờ nó lại cảm thấy sung sướng như lúc này.

Sau hai ngày thi dài đằng đẳng như thế kỉ cuối cùng cũng kết thúc. Nhỏ vui vẻ đi ra khỏi phòng thi, cười tươi rói, vừa nhìn thấy nó liền chạy đến hỏi.

- Thế nào, mày làm được không My?

- Ừm, cũng tạm!

- Sao mày không hỏi tao.

- Mày cần uống thuốc à, hỏi mày cũng bằng thừa!

Nhỏ cười hì hì, vừa đúng lúc gặp bọn hắn, khỏi nói hai tên này đi đến đâu thì loạn đến đấy, bọn mê trai bắn tim liên tục. Nhỏ vội chạy đến gần anh, khoác tay nũng nịu.


- Em đói rồi, chúng ta đi ăn được không!

Anh nở nụ cười tỏa nắng khiến cho bọn con gái xịt máu mũi, nhéo mũi nhỏ, dịu dàng.

- Vợ yêu muốn gì, anh đều đồng ý!

Nó đứng ngoài xem kịch chỉ cần xíu nữa thôi là nôn hết ra ngoài, da gà da vịt thi nhau nổi lên từng đợt.

- Nhìn kìa, đó không phải là Hạ Trâm Anh sao?

- Đúng rồi, nghe nói cô tập đoàn nhà cô ta đắc tội với tập đoàn Dương thị nên phá sản thì phải!

- Ừm, giờ thì hết ra oai rồi!

Những tiếng xì xào thu hút sự chú ý của nó, Hạ Trâm Anh, nhà cô ta phá sản sao. Nó đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn bọn hắn.

- Chỉ là phá sản thôi mà!- hắn lạnh lùng nói rồi đi mất như một cơn gió.

Nó không thèm đôi co với mấy người kia, chen lên. Trâm Anh vừa nhìn thấy nó liền chạy đến nắm chặt vai nó, nhìn nó với ánh mắt hận thù, hét lên.

- Cô đến đây để xem tôi thảm hại đến mức nào đúng không? Giờ cô vừa lòng chưa? Cô là ai chứ, một con nhỏ không có địa vị, không có gia thế tại sao lại được mọi người yêu quý? Chỉ vì cô mà cả gia đình tôi phải khổ sở như thế nào cô có biết không? Tất cả là tại cô, tại cô…?

Nó khó chịu, bỏ tay của Trâm Anh xuống, nói như tát nước vào mặt cô ta.

- Lúc cô làm chuyện đó sao không chịu nghĩ đến kết quả rồi lại đổ lỗi lung tung. Cô không nghĩ rằng gia đình cô có kết cục như ngày hôm nay cũng chỉ vì cô mà thôi.

Trâm Anh nhìn nó với đôi mắt tuyệt vọng, khuôn mặt bàng hoàng, đôi tay run run khụy xuống, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt kiều diễm kia.

- Tất cả là tại tôi…? Vì sao… vì sao chứ? Chỉ vì yêu anh ta mà tôi chịu kết cục như vậy?

Nó quay người bỏ đi, đám đông vì thế mà cũng tản ra chỉ còn lại mình Trâm Anh vẫn bất động ở giữa sân trường. Nó vừa đi vừa nghĩ ngợi.

“ Vì yêu mà khiến cho con người ta bất chấp làm tất cả như vậy sao? Liệu nó có đáng không? My ơi, liệu sau này mày yêu không biết có mù quáng như vậy không?

Khuôn mặ lạnh lùng đầy nam tính của tên Phong tự dưng lại hiện ra trước mặt nó. Trong bỗng chốc, khuôn mặt nhỏ nhắn kia có vài vệt hồng rất ư là dễ thương, nó lắc đầu.

- Không thể nào! Không thể nào…!

- Ê My làm gì mà cứ lẩm nhẩm như tụng kinh thế kia? Hay là phải lòng tên Phong kia rùi!- nhỏ từ đằng sau đập vào vai nó, tiên đoán như thần.

- Vớ… vớ vẩn! Làm… làm gì cố chuyện đó!- nó nói to để cố che giấu trái tim đang đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của mình vội chuyển chủ đề. – Mà tên Minh đâu?

- À, bọn họ đang đi mua đồ uống. Hình như kia rồi.

Nhỏ vẫy tay ra hiệu cho bọn hắn, xung quanh tỏa ra hào quang chói lóa đi đâu cũng có người phải nhìn lại. Mà hôm nay hai đại thiếu gia hẹn nhau bảo dưỡng xe hay sao mà đêu đi bộ rồi “thả thính” linh tinh.

Nó cúi đầu không muốn nhìn vào mắt hắn, không hiểu sao dạo gần đây cứ nhìn thấy hắn là tim nó đập thình thịch, lúc này như nhớ ra điều gì đó mới ngẩng lên hỏi bọn hắn.

- Có phải anh làm cho gia đình Trâm Anh phá sản phải không?

- Có gì to tát đâu!- hắn nhún vai lạnh lùng coi như không có gì.

- Không to tát, anh có biết đó là sự nghiệp mà gia đình của họ mất bao nhiêu mồ hôi và nước mắt mới xây dựng lên không? Tôi không biết mấy người nhà giàu bọn anh nghĩ gì nhưng như thế thì không khác nào cá lớn nuốt cá bé.

Nó nói một tràng dài, chưa bao giờ nó lại nói nhiều như vậy mà không để ý khuôn mặt lạnh băng của hắn, bàn tay nắm chặt.

Rầm…

Hắn đấm vào gốc cây bên đường khiến cho bàn tay bắt đầu rớm máu, lạnh giọng.

- Cô nói đủ chưa!

Nó sợ hãi chưa bao giờ nó cảm thấy lạnh người như vậy, cái cảm giác sợ hãi này đã chết trong nó từ rất lâu, tai sao…

Hắn vứt bỏ túi nước mới mau vào thùng rác gần đấy đi thẳng, bóng dáng cô độc lạnh lùng hòa vào dòng người đông đúc. Anh nhìn nó lại nhìn hắn khẽ lắc đầu.

- Tôi chưa bao giờ thấy tên đó nổi nóng như thế này đâu, cũng chưa ai dám lên tiếng dạy bảo hắn đâu.

Nói xong anh đuổi theo hắn, nhỏ đứng cạnh vỗ vai nó an ủi.

- Mày không cần nặng lời như thế đâu.

- Nhưng…

- Không nhưng nhị gì cả! Phong cũng chỉ vì lo cho mày thôi, My mày không biết chứ hôm mày bị bắt cóc tên đó chỉ thiếu chút nữa là giết Trâm Anh rồi. Cô ta vẫn giữ được mạng là may lắm rồi.

Hai người vừa đi vừa tâm sự, lần này là nó sai sao tên đó chỉ vì lo lắng cho nó vậy mà nó lại nặng lời như vậy. Đúng là cái miệng hại thân!!

Bữa ăn tối thật ảm đảm không ai nới với ai câu nào, chị hắn cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra rõ rang đang tốt đẹp cơ mà sao lại…

Hắn đứng dậy lên phong trước, nó cũng theo sau. Lúc này chị hắn mới lên tiếng.

- Hai bọn này, cứ nhưg quả bom nổ chậm vậy, có cảm giác sắp nghẹt thở đến nơi rồi!

- Ngoài My ra chắc không còn kẻ nào có phong thái giống cái tên khác người đó đâu!- anh gắp thức ăn vào bát nhỏ lên tiếng.

- Mà này, hai đứa tiến triển nhanh thật chẳng bù cho hai đứa mất cảm giác kia.- chị hắn xoa cằm nhìn nhỏ.

Nhỏ ngại ngùng, trên khuôn mặt trằng không tì vết kia có thêm vài vệt hồng.

Nó lăn qua lăn lại trên giường, vò đầu bứt tai không khác gì con trốn trại.

- Assshhhh….!!!! Có nên đi không ta…! Chịu hết nổi rồi!!

Nó bật dậy, phi thẳng vào nhà vệ sinh, sau khi đi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Vừa ra tới cửa thì gặp hắn, hắn không thèm nhìn nó định lướt qua, nó cầm lấy tay hắn nhìn vào vết thương.

- Anh không băng bó vết thương?

- Không liên quan tới cô!

Đau lòng thật, có lòng tốt hỏi thăm mà bị xua đuổi một cách lạnh nhạt. Nó kéo hắn ra chỗ ghế ngồi ngoài phòng chờ, dí hắn ngồi xuống. đi tìm hộp cứu thương. Nó nâng tay hắn lên, tỉ mỉ băng bó, hắn chăm chú nhìn nó tay còn lại vô thức vuốt tóc mai của nó. Nó tròn nhìn hành động của hắn, hắn đỏ mặt quay đầu, nhẹ giọng.

- Ừm… Tôi thấy cô nói cũng có lí, thế nên sẽ không truy cứu…!!- hắn nhìn vào vết thương đã được băng bó gọn gàng. – Cả… cảm ơn.

Nó cười, một nụ cười chân thật từ đáy lòng, chiếc răng khểnh lộ ra, đôi mắt cong lên, không ngờ một đại thiếu gia bảo thủ như hắn lại nghe lời của nó, thật là tin động trời nha. Hắn quay ra nhìn nó, sững người trước nụ cười đó. Nó cười trông thật đẹp!!!!

- Tôi cũng không nên nói nặng lời với anh như thế, tôi biết là anh lo lắng cho tôi nhưng lúc đấy...

- Thôi, chuyện qua rồi, cúng không còn sớm, cô mau đi nghỉ đi!

Nó gật đàu đi thẳng vào phòng ngủ của mình, cuối cũng cũng bỏ được gánh nặng, không biết hắn nghĩ thế nào về nó ta.