Cốc… cốc…
Nó lịch sự gõ cửa phòng hắn, giọng nói trầm lạnh vang lên từ trong.
- Vào đi.
Nó đẩy cửa, đây là lần đầu tiên nó vào phòng hắn, cả căn phong được bao bọc một màu đen u ám, thi thoảng có vài thứ sáng lên làm cho căn phòng khá quỷ dị. Hắn gõ vào bàn, ra hiệu cho nó ngồi vào. Đặt một chồng sách lên bàn, nó chả biết nên ôn gì nên mang tất sách đến phòng hắn. Hắn đưa cho nó đề toán, ra lệnh.
- Cô làm được đề này thì có khả năng qua kì thi.
Nó nhìn vào đề mà hoa hết cả mắt, mấy dãy số cứa quanh quẩn trong đầu nó.
Sau 20’ cắn bút, nó cũng bó tay bỏ trắng, khều hắn ngồi cạnh đang nhàn nhã xem laptop.
- Tôi chịu thôi, nhìn mấy con số này tôi chả hiểu gì cả, tôi không học nữa đâu.
Hằn lườm nó với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, giọng nói đầy nguy hiểm.
- Cô nghĩ tôi thừa thời gian để giảng cho cô sao!? Thế thì cô cứ chấp nhận cháy túi đi.
Câu nói của hắn như tiêm thuốc kích thích vào đầu nó, ý chí học hành sôi lên sùng sục, nhìn hắn với ánh mắt quyết tâm.
- Được rồi, anh giảng hộ tôi câu này!
Hắn nhìn một lúc rồi lấy quyển sách đập vào đầu nó khiến nó la oai oái.
- Nè, anh mà đập vào đầu tôi là tôi ngu đi đấy.
- Ngu đi còn hơn không biết động não. Đến câu cơ bản như thế này mà cô cũng không làm được. Nghe đây….
Dưới ánh đèn phòng, nó mơ màng nhìn hắn chăm chú. Lúc này hắn không khác gì một vị thần, đôi mắt xanh khẽ lóe sáng, mái tóc đen bóng rủ xuống trán càng tăng thêm vẻ lạnh lùng của hắn.
Cốc…
Hắn cốc đầu nó khó chịu.
- Tôi bỏ thời gian quý giá của mình ra để giảng cho cô, cô mơ màng cái gì!
Nó xoa đầu, lườm hắn.
- Vâng.
- Rồi, cô tự làm đi.- hắn nói xong lại cắm đầu vào chiếc laptop.
Nó ngồi gạch gạch xóa xóa cuối cùng cũng làm xong một bài trong 20’ phút và cũng là kỷ lục đầu tiên trong đời nó.
- Hú..!! Cuối cùng cũng xong.
- Chưa xong đâu!- hắn làm nó vỡ mộng. – Còn 9 câu nữa, cô cứ làm từ từ, câu tiếp theo…
Nó chăm chú nghe hắn giảng bài, không hiểu sao khi hắn giảng nó lại có cảm giác những bài đó không hề khó. Đồng hồ chỉ 12 giờ, hai mí mắt nó đánh nhau chan chát, giọng nói của hắn nhỏ dần cuối cùng nó cũng chìm sâu vào giấc ngủ.
Hắn nhìn nó, đôi mắt khẽ cong lên gỡ chiếc kính to đùng trên mặt nó. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn nó bỏ kính, lông mi dài cong vút, chiếc mũi dọc dừa, đôi môi hồng phớt như cánh sen, da trắng không tì vết nhìn nó không khác gì con búp bê đang ngủ say.
- Rõ ràng cô ta xinh như thế này mà lại che đi, thật không hiểu nổi.
Hắn lắc đầu nhìn nó, sau một hồi lưỡng lự cũng bế nó lên giường hắn. Nó khẽ mỉm cười lộ chiếc má lúm tròn xoe, hắn đỏ mặt khi nhìn thấy nó như thế.
“Điên thật rồi.”
o=o=o=o=o=o=o=o=o=o=o=o=o=o=o=o=
- Dậy!- hắn lay người nó kêu nó dậy.
- Ưm! Linh để tao ngủ thêm một tẹo.- nó càu nhàu tiện thể vớ luôn chiếc gối bên cạnh ném thẳng vào hắn.
Chiếc gối xinh đẹp kia đáp thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của hắn, chiếc gối rơi xuống đất cái bộp. Khỏi cần nói lúc này mặt hắn đen như thế nào, giở giọng nguy hiểm thì thầm vào tai nó.
- Tôi đếm đến ba cô mà không ngóc đầu dậy thì đừng trách tôi.
Nó quay đầu lại, chuyện gì đến rồi sẽ đến, môi nó chạm vào môi hắn. Lúc này nó bắt đầu tỉnh ngủ, đôi mắt mở to, hắn cũng không ngờ lúc đấy nó lại quay đầu lại. Hai người cứ nhìn nhau như thế trong 10 giây, mặt nó bắt đầu ửng đỏ, vội nhảy khỏi giường chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Vừa ra ngoài nó đâm thẳng vào quản gia, ông nhẹ nhàng đỡ nó dậy giọng cung kính.
- Tiểu thư dậy rồi ạ! Tôi đang định lên gọi hai người.
- Dạ!- nói xong nó chạy vội về phòng, mặt đỏ không khác gì quả cà chua.
Rầm…
Nó đóng chặt cửa, vào nhà tắm hất nước lên mặt.
- Không thể nào, first kiss của mình!!
Bàn tay vô thức chạm vào môi tim nó bậy giờ vẫn đập mạnh: “Chẳng lẽ mình thích hắn?! Không thể nào.” Nó vội bác bỏ ý kiến của mình bắt đầu VSCN. Còn hắn thì sao, hắn thẫn thờ khi lần đầu tiên bị con gái cưỡng hôn (nói hơi quá =.+). Không hiểu sao tim hắn lại đập mạnh khi nó hôn hắn, cảm giác như tất cả không còn tồn tại trong mắt hắn chỉ có nó. “ Mình thích nhỏ đó sao?!”