Edit: Ryal
Khi mùa xuân sắp qua, hoa đào sắp rụng, Sở Hà Quân vẫn được ăn món bánh hoa đào do nhóc trai thẳng làm.
Những chiếc bánh tinh xảo màu hồng nhạt được đựng trong hộp gỗ đen, được nhóc trai thẳng xách tới ngự thư phòng, nhân lúc nghỉ ngơi giữa giờ học mà tặng tiểu Hoàng đế một phần, còn lại cho Sở Hà Quân hết.
Nhưng Sở Hà Quân vẫn không quá vừa lòng. Hắn chẳng có chút tự giác nào của một tiên sinh, ỷ tiểu Hoàng đế đang vùi đầu gặm bánh mà ôm eo nhóc trai thẳng, thấp giọng: “Sao bệ hạ cũng có, chẳng phải thứ này chỉ là của mình ta thôi ư?”.
Nhóc trai thẳng đúng là không chịu được.
Cậu và Sở Hà Quân đã yêu nhau được một tháng. Người ta có câu nói rất hay, nam thần có lạnh lùng kiêu ngạo đến đâu thì khi sa vào tình yêu nồng nhiệt cũng sẽ trở nên ngang ngược không màng lí lẽ. Một người lúc thường lạnh nhạt và nhã nhặn, thế mà lại keo kiệt tới mức này.
“Sao người lại so đo với trẻ con”. Nhóc trai thẳng cũng thấp giọng. “Bệ hạ là học trò của người cơ mà, với lại em làm nhiều lắm, người ăn không hết được đâu”.
Sở Hà Quân hừ nhẹ một tiếng, mạnh miệng: “Ai bảo ta không ăn hết được, học trò thì lại càng phải biết tôn sư trọng đạo chứ”.
Nhóc trai thẳng gan to bằng trời mà lườm hắn một cái, tiện tay cầm bánh hoa đào lên nhét vào miệng Sở Hà Quân: “Người ăn phần người đi, đừng có nói linh tinh”.
Sở Hà Quân cắn một miếng bánh nhưng không ăn, chỉ ngậm bằng môi, nhẹ nhàng đưa tới bên miệng nhóc trai thẳng.
Ngày xưa có cắt tay áo, chia đào.
Nay có tần phi chia bánh.
Nhóc trai thẳng xấu hổ tới mức đỏ bừng cả mặt, nghĩ thầm: thế thì không hay cho lắm nhỉ.
Hai người trốn sau rèm một hồi lâu, giờ nghỉ của tiểu Hoàng đế cũng dài hơn hẳn.
Đến khi nhóc trai thẳng và Sở Hà Quân bước ra, cậu không chỉ đỏ mặt mà môi cũng đỏ bừng.
Sở Hà Quân lại có vẻ rất chỉnh tề, chỉ là mái tóc hơi rối như đã bị ai nắm lấy thật chặt.
Tiểu Hoàng đế nghi ngờ, chớp chớp mắt nhìn nhóc trai thẳng.
Thừa dịp Sở Hà Quân cúi đầu chọn sách, nhóc lén lút hỏi cậu: “Sở Hà Quân bắt nạt ngươi đúng không?”.
Nhóc trai thẳng lắc đầu: “Không, không có đâu”.
Tiểu Hoàng đế ngây thơ chớp mắt: “Vậy tại sao người lại cắn miệng ngươi? Ta thấy hết rồi, người cắn ngươi, nếu ngươi sợ thì để ta xử lí”.
Nhóc trai thẳng: “…”.
Từ khi xuyên không tới đây, cậu không ngờ sẽ có ngày này.
Advertisements
REPORT THIS ADPRIVACY
Cậu nhìn gương mặt ngây ngô của tiểu Hoàng đế, chỉ thấy mình đã phạm phải tội ác tày trời, làm ô nhiễm trái tim thuần khiết của một bé con.
Nhưng cậu còn chưa nghĩ ra lời giải thích đã thấy Sở Hà Quân bước tới.
“Bệ hạ”. Sở Hà Quân đặt cuốn sách đã chọn xuống trước mặt tiểu Hoàng đế, mặt không đổi sắc, giọng điệu thong dong. “Thần không bắt nạt tiểu Chiêu nghi, thần thích em ấy”.
Nhóc trai thẳng hít một hơi lạnh.
Không ngờ Sở Hà Quân lại mặt dày đến thế, dám công khai chuyện yêu đương cho Hoàng đế nghe.
Người hiện đại như cậu cũng phải kinh hãi.
Tiểu Hoàng đế trợn mắt nhìn.
Là một Hoàng đế bảy tuổi có cả đám nam phi, dù ngây thơ, nhưng nhóc cũng đã lờ mờ hiểu được đoạn tụ là gì.
“Thì ra là thế”. Tiểu Hoàng đế bỗng tỉnh ngộ, lại quay sang hỏi tiểu Chiêu nghi. “Hai người yêu nhau à, thế ngươi có muốn được gả cho Sở Hoàng quý phi không?”.
Nhóc trai thẳng: “… Hoàng thượng, những chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi làm gì”.
Sở Hà Quân lại bật cười.
“Đúng, bệ hạ, em ấy muốn được gả cho thần. Mong bệ hạ khai ân để chúng thần được xuất cung”.
Tiểu Hoàng đế phấn chấn hẳn.
Nhóc đã bị Sở Hà Quân bắt chép phạt nhiều đến thế, bây giờ phải nhân cơ hội làm khó dễ một chút.
Nhưng khi nhóc ngước lên, nhìn đôi mắt như cười như không của Sở Hà Quân, chút dũng khí khó khăn lắm mới tích góp được đều bay sạch.
“Trẫm, trẫm biết rồi”.
Khi sợ thì người ta phản ứng rất nhanh.
Chẳng bao lâu sau, nhờ cái loa nhỏ tên tiểu Hoàng đế loan tin, tất cả phi tần trong cung đều biết Sở Hà Quân lạnh lùng và tiểu Chiêu nghi đã ở bên nhau rồi.
Năm năm sau, tiểu Hoàng đế tròn mười hai tuổi, lần đầu lo chuyện triều chính, đặc cách cho một nhóm phi tần xuất cung để thể hiện lòng khoan dung.
Trong đó có Sở Hà Quân và tiểu Chiêu nghi.
Tháng tư năm ấy khi hoa đào nở, trong một căn nhà ở ngoại ô kinh thành, một bữa yến tiệc thành hôn nho nhỏ diễn ra.
Tại địa điểm kín đáo ấy có Hoàng đế đương triều, những người đã từng làm phi, và cả các quan viên có giao hảo với Sở Hà Quân.
Mọi người tay bắt mặt mừng.
Kể từ khoảnh khắc nhóc trai thẳng nảy sinh tình yêu sét đánh với Sở Hà Quân trong vườn mai ngày ấy, sáu năm đã trôi qua.
Nhưng suốt quãng đời còn lại, hai người sẽ còn ở bên nhau trong rất nhiều lần sáu năm khác nữa.