Nhóc To Gan Đấy!

Chương 47: Còn chờ gì chứ ?






Tôi nhảy lên cành cây, trốn vào trong lớp. Có lãnh đạo rồi có khác, ba ngày nay tôi bị vây đến nỗi chỉ có thể thoát bằng mái nhà. Tất cả cửa kính ở biệt thự đều thay bằng kính cứng cả, ba ngày nay Thiên có thể xây thêm một cái kho mới (gạch đầy hết). Tại tôi cả, nhiều khi cũng thấy tội nghiệp cho nó.
Vào ngay lớp từ cửa sổ, đúng ngay lúc đánh trống, ngay chóc. Tôi bị như thế này từ năm cấp hai kia, bao nhiêu kế hoạch của Tuấn, tôi đều đoán được hết. Giờ chỉ có con gái trong lớp, phải…một giây nữa đám con trai mới vào lớp đón thầy. Đúng! Đúng mười hai giờ bốn mươi bốn phút năm mươi giây, hơn hai mươi người con trai với mồ hôi nhễ nhại sầm sập vào lớp. Ai cứ lo về chỗ nấy, đâu có để ý con nhỏ Tạ Tiểu Mai đang đứng sờ sờ ở bàn đầu đâu. Tôi hô:
- Nghiêm! Chào!
- Lớp trưởng! - Tất cả hét lên kinh hoàng.
Ở với cái lớp thế này chắc tôi điên quá, chỉ mong về nhà sớm gặp nó cho khuây khoả. Dạo này tự dưng tôi thấy Thiên hơi lạ, có cái thái độ gì đấy nó rất là kỳ lạ. Thiên vẫn cười, vẫn nắm tay tôi vào nhà mỗi khi tôi về nhà nhưng tôi cảm thấy có cái gì đấy cứ kỳ lạ. Có cái gì đấy.
- Sao thế? - Tuấn ấn còi xe đạp điện đặc chế.
- Không có gì…
- Lo lắng cho số phận ngày mai đấy mà. – Vân chọc Tuấn.
- Số phận gì chứ? – Trân nói.
Một dòng điện lạ xuyên qua đại não tôi. Tôi xô vội Vân xuống dưới. Tôi cầm nguyên một chiếc xe đạp mới, ném lên trên không. Bùm! Bánh xe tôi bị nổ tạo âm thanh vang lên làm chấn động cả xóm. Tôi gượng cười:
- Xin lỗi các bác, xe con bị lủng lốp.
Chờ cho các bác đóng cửa lại, tôi xem xét lại bánh xe, có một lỗ thủng nhỏ, thon thon. Tôi xem xét thử cái thứ ở dưới.
- Hả? – Vân hét lên.
- Không thể…
- Mai, Tuấn không làm!
Một đầu đạn. Có người định bắn tôi bằng súng. May thật, nhờ ở với nó mà phản xạ tôi rất tốt, không thôi giờ đã là người thiên cổ. Ai tàn độc đến độ dùng súng thế này? Tôi nói:
- Giữ kín chuyện này hộ Mai, đừng cho ai biết hết.
- Nhưng…
- Nếu chuyện này lộ ra, đây xử trảm ba người. – Tôi nhấc chiếc xe đạp lên, đi thẳng về nhà.
Tuấn chỉ nhắm vào Thiên, Trân không tàn độc đến thế, vậy nguyên nhân không xuất phát từ tôi. Không biết là ai nhưng chắc chắn là có thù hằn với họ Dương, đặc biệt là Thiên (nếu là cha nó thì phải nhắm vào phu nhân mới đúng). Hy vọng là nó vẫn an toàn.
Tôi vác xe đạp bằng một tay, tay kia bấm chuông. Ông quản gia bước ra mở cửa cho tôi.
- Thiếu gia đâu ạ? – Tôi hỏi.
- À, người ra ngoài có chút việc. Xe của cô sao thế ạ?
- Không có gì ạ, cháu lái xe bị cán phải đinh. Mai vá cũng được.
Tôi vác chiếc xe vào nhà, mặc cho đôi mắt sững sờ của ông bác già. Dạo này Thiên đi ra ngoài hơi nhiều, hình như toàn là lúc tôi đi học. Có chuyện rồi. Chờ nó về hãy tính. Tôi cất xe đạp vào kho, lát nữa vá sau (tôi dở may nhưng vá xe thì biết). Tôi khoác cặp vào nhà, nằm xuống giường cho thong thả cái đã.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Tôi bước lững thửng vào nhà, ông quản gia liền mở cửa. Quản gia có mặt ngay ở đây tức khắc, Mai về rồi. Ông quản gia nói:
- Thưa, thiếu phu nhân về rồi ạ.
- Thế à? – Tôi hỏi bâng quơ.
- Xe cô ấy có vấn đề hay sao ấy, có cần sửa không ạ?
- Để tôi sửa.
Tôi vào kho xem thử, có chuyện gì mà xe lại có vấn đề nhỉ? Tôi nhìn chiếc xe từ trên xuống dưới. Bánh bị xẹp. Xem nào! Chắc hăng quá nên cán phải đinh chứ gì. Thật là. Tôi đưa tay vào vết thủng. Ơ, vết này… Đạn! Vết đạn! Chết tiệt! Hành động sớm quá!
(Lời kể của Tiểu Mai)
Tắm một cái đã thật! Tôi ngã xuống chiếc giường êm ái. Dễ chịu quá! Nhưng cái cảm giác không thể làm cho sự ám ảnh của tôi về viên đạn đó biến mất.
- Mai ơi! Xuống ăn cơm đi con!
- Vâng!
Tôi xuống lầu ăn cơm. Thiên cũng về rồi. Nó mỉm cười:
- Tôi thấy cửa đóng nên không gọi.
- À, trời hơi nóng nên tôi tắm rửa ấy mà. – Tôi cũng mỉm cười.
- Ngồi xuống ăn cơm đi con. – Phu nhân nhẹ nhàng bảo tôi.
Tôi kéo ghế ngồi xuống dùng bữa cùng gia đình. Bữa ăn hôm nay hơi nhạt thì phải, hay là do tôi lo lắng quá. Nếu có lo, tôi lo cho tôi một còn lo cho Thiên mười, tôi chịu một thì chắc chắn Thiên sẽ chịu mười. Không biết có sao không. Chẳng có tâm trạng ăn uống nữa. Tôi buông đũa:
- Con no rồi. Cho con xin phép.
Tôi đẩy ghế, bước ra ngoài. Cứ thấy nôn nao trong dạ. Tôi ra vườn hoa cho khuây khoả chút ít.
Hoa hồng, hoa cẩm chướng, hoa hướng dương đua nhau khoe sắc, chẳng ai nhường ai. Cũng nhờ thế mà nó có thể tạo nên một bức tranh tuyệt vời với đủ màu. Đỏ, vàng, cam, lục, lam, tím… Ơ, thiếu màu trắng. Tôi chạy đến chỗ “màu trắng”. Bụi huệ tây đã bị cắt mất một phần. Lạ nhỉ, hồi đám tang cha Thiên nó được cắt mới có một phần, nay lại cắt gần phân nửa. Nó đi viếng mộ ai à?
- Sao buông đũa sớm thế?
Tôi thản nhiên đáp lại:
- No rồi.
- Dạo này tiến bộ đấy!
Sống với nó gần một năm trời, bị hù biết bao nhiêu lần riết rồi quen, mỗi lần nó đến đằng sau là tôi biết ngay cứ như một phản xạ có điều kiện. Tôi quay sang, cằn nhằn:
- Cậu không bỏ cái tật mỗi lần tôi suy nghĩ là thình lình gọi hay sao?
- Đó là tại cô, có phải là tại tôi đâu. Suy nghĩ đến độ quên cả chung quanh.
Thiên mỉm cười. Cái mặt coi gai chưa kìa. Lỗi của nó rành rành mà trông nó như là lỗi của tôi vậy.
- Kệ cậu, tôi đi!
- À, chiếc xe của cô, tôi vá lại rồi đó. Lần sau tìm ngõ khác mà đi kẻo cán phải đinh. – Thiên mân mê cánh hoa huệ trắng.
Chiếc xe…vậy là Thiên biết rồi? Tôi liền hỏi:
- Cậu có chuyện giấu tôi phải không? Hơn cả chuyện cậu sợ ma.
- Không có!
- Cậu dám thề với tôi không? – Tôi gằn mạnh.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Nguy! Mai dùng cả câu này là cô nàng nghiêm túc lắm. Nghe chị Vân kể đây là câu nói hữu hiệu nhất Mai dùng cho “đám tội phạm” mặt lạnh trong trường đặc biệt là bạn của cô ấy. Ai thấy khuôn mặt ấy là bao nhiêu bí mật xì ra hết. Mặt Mai nghiêm lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt tôi.
Làm sao bây giờ? Tôi không thể nói dối. Thôi thì…
- Ừ, thì có chuyện.
(Lời kể của Tiểu Mai)
- Chuyện gì? – Tôi hồi hộp chờ đợi.
Thiên ậm ừ một chút rồi cũng nói:
- Các chú bảo mẹ tôi chỉ là dâu, không đủ tư cách quản lý tập đoàn, phải là người thừa kế thật sự, nếu không các chú sẽ rút vốn đầu tư.
- Cậu tính sao?
- Tôi đành phải chính thức ngồi ghế chủ tịch.
- Vô lý! Quá vô lý!
Quá vô lý. Dù Thiên đã có những suy nghĩ rất chín chắn, sẵn sàng đương đầu với đối thủ trên thương trường nhưng vẫn là trẻ con cơ mà, làm sao mà đủ sức để có thể gánh vác việc nhà được chứ? Làm vậy họ được lợi gì? Hết doạ ma giờ lại đối xử với Thiên như thế. Tôi siết chặt hai tay:
- Sống trong một ngôi nhà như thế cậu vẫn chịu được sao?
- Tôi đã nói rồi, đó là nhiệm vụ của tôi, sinh làm con trưởng.
- Tôi phải đưa cậu ra khỏi cái nghĩa vụ chưa vừa sức này.
Thiên mở mắt tròn xoe. Tôi nói:
- Tôi sẽ gặp các chú của cậu mà nói. Chắc chắn là cậu sẽ được ngồi ghế chủ tịch vào đúng mười tám tuổi, không phải lúc này.
Thiên phẩy tay:
- Thôi đi! Cô chưa có đủ “tư cách” để nói chuyện với mấy ông chú của tôi. Cô là người ngoài.
- Tôi sẽ là người trong cuộc ngay.
- Cô…
- Tôi không cho phép họ hành hạ cậu hết ngày này đến ngày khác.
Tôi chạy thẳng về phía biệt thự. Tôi đã quyết định rồi.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Là người trong cuộc? Sao mà có thể… Lẽ nào…
Tôi liền chạy đến chỗ mẹ. Mẹ tôi ngồi trong thư phòng, hai tay run rẩy, trước mặt mẹ là bản hôn ước. Tôi đến xem. Bản hôn ước vẫn thế, chẳng có gì thay đổi về nội dung cả, chỉ có vết mực được uốn lượn cái tên “Tạ Tiểu Mai” chưa khô. Mai nhìn tôi đầy cương quyết:
- Từ giờ trở đi, tôi là vợ của cậu, dâu thứ 32 của chi thứ nhất