Nhóc To Gan Đấy!

Chương 37




- --***-----

(Lời kể của Tiểu Mai)

- Đẹp lắm cháu gái! – Bà cố xuýt xoa.

- Thật ạ? – Tôi ngượng ngùng.

Phải nói là đẹp thật đấy chứ, cái tướng võ biền thô kệch của tôi mặc cái áo dài này trông cũng thuỳ mị, dịu dàng ra phết. Nhìn mình trong gương mà tôi cứ tưởng là ai đó chứ không phải là tôi. Cũng có thể là nhờ bộ áo dài màu hồng nên tôi mới giữ được khuôn mặt thuỳ mị, dịu dàng bẩm sinh của con gái. Giờ tôi mới tin cái câu “Người đẹp nhờ lụa”.

- Cháu cám ơn hai bà! – Tôi sung sướng. – Cám ơn vì món quà tuyệt vời này.

- Không có gì, đây là món quà mừng gặp mặt của hai bà cho cháu thôi mà. – Bà nội nghiêng đầu nói. - Thật may mắn là nó hợp với cháu.

- Vâng!

Tôi cầm tà áo, xoay một vòng trước gương. Thật là dễ chịu. Tôi học trường cấp III đã hơn mấy tháng vậy mà chưa từng mặc áo dài trắng, nhìn mấy nữ sinh trường công lập bên cạnh trong tà áo dài tung bay trong gió mà luôn ước ao được mặc một lần cho ra dáng con gái Việt Nam. Giờ thì ước mơ đã thành sự thật rồi.

- Đẹp quá con gái! – Cha tôi vỗ tay.

- Đẹp không cha? – Tôi hỏi lại lần nữa.

- Cha cứ tưởng là tiên. – Cha xoa đầu tôi.

- Nội, đã bảo là khỏi mà mời ca sĩ đến nhà mình chi vậy? - Thằng nhóc đến. - Hả?

Thằng nhóc nhìn tôi, hình như nó chưa bao giờ thấy tôi trong hình ảnh này. Đúng rồi, từ trước tới giờ nó toàn thấy tôi mặc váy, đầm phương Tây, hay bộ võ phục thôi, còn áo dài thì chưa bao giờ. Nó dụi mắt liên tục, hỏi:

- Phải cô không đấy hả?

- Cậu nghĩ là ai? – Tôi tức giận.

- Tôi tưởng… tôi đang nằm mơ.

Nằm mơ? Chẳng lẽ trong giấc mơ nó luôn thấy tôi như thế này hay sao?

- Đẹp lắm! – Nó quay đi.

Tốt rồi. Thế là có thể nói chuyện lại với nhau.

- Tiểu Mai này! Tối nay là giao thừa, cháu có chơi đốt pháo với ta không? – Bà cố rút ra một bịch que pháo hoa.

- Đốt pháo? – Tôi ngạc nhiên.

Hai bà già rồi vẫn thích chơi đốt pháo sao?

- Đốt pháo ở một khách sạn dòng họ Dương ở ngoài bãi biển. Cháu đi không?

- Vâng! – Tôi mỉm cười.

- Nhớ mặc áo dài đi luôn nhé!

- Vâng!

- ----***-----

Từng chùm pháo sáng lên trong đêm. Dường như tất cả các thành viên trong dòng họ Dương ai cũng bỏ công việc đến đây vui chơi, khách sạn tuy đông nhưng vẫn dành riêng một phòng đặc biệt cho cả dòng họ ăn tiệc. Nụ cười lúc nào cũng hiện lên trên khuôn mặt họ.

- Vui chứ? – Phu nhân đưa một cây pháo đã châm lửa cho tôi.

- Vâng! Chưa bao giờ cháu vui thế này! – Tôi đón lấy cây pháo.

- Năm ngoái, ta không đón giao thừa ở ngoài này nhưng ta cùng đón giao thừa với anh ấy trong bệnh viện, cũng vui lắm. – Phu nhân nói đến đó thì thở dài.

Tôi hiểu. Mất một người thân cảm giác rất đau đớn. Hồi đó, khi mẹ qua đời tôi đã không thiết gì đến ăn uống, giao thừa nữa.

- Thiên đâu ạ? – Tôi không thấy thằng nhóc đâu cả.

- Hình như ở trên sân thượng khách sạn. – Một con bé họ Dương khoảng bảy tuổi chỉ lên trên sân thượng.

Tôi vội vàng bỏ đám đông vào bên trong xem thử. Lúc tìm thằng nhóc hình như tôi có nghe tiếng gọi:

- Xích thố!

Nó thoảng qua bên tai thôi nên tôi không chú ý, lên sân thượng.

Bóng nó ngồi trên phần cao nhất của sân thượng. Chăm chú nhìn vầng trăng sáng trên trời. Tôi biết nó chỉ nhìn thế chứ tâm trí nó chỉ nghĩ về việc khác.

Tôi cố hít một hơi thật sâu để có thể bật thành tiếng:

- Sao cậu không xuống dưới đốt pháo?

- Tôi không thích! – Nó nói thẳng thừng.

- Ở dưới có mẹ cậu, nội và cố, cả cha tôi nữa mà.

Nó nhảy xuống. Bước đến trước, đưa hai tay đón gió.

- Thế này thích hơn.

- Thật không?

Nó biết không thể giả vờ nữa nên thở dài nói:

- Cố, nội, mẹ, cha cô đều ở đó, đúng! Nhưng tôi không có quyền chung vui đâu.

- Tại sao?

Nó nói:

- Theo quy tắc, các thành viên trong dòng họ phải có những cử chỉ “kính trọng” với người thừa kế, và người thừa kế phải theo khuôn phép, giữ bộ mặt cho dòng họ.

- Sao vậy? Chẳng phải phu nhân và hai bà vẫn đang vui chơi đấy sao? Cả tôi nữa.

- Tôi không biết, theo quy tắc thì đúng là có cả cô, mẹ và hai bà nữa nhưng mấy người kia chỉ áp dụng cho tôi thôi. – Nó mỉm cười cay đắng. – Tôi đành phải chấp nhận, quy tắc mà.

Quy tắc gì chứ? Chỉ là cái cớ để xa lánh, cô lập nó một mình trong bóng tối. Sự ganh ghét thật đáng khinh, chỉ vì không may mắn như người ta mà xa lánh, làm chiến tranh lạnh như thế này. Cũng như tôi, lúc tôi được thành tích cao, ngoài Vân thì tất cả đều xa lánh tôi, cả nhỏ Trân cũng xa tôi một thời gian, chúng bảo: “Thành tích của mình không xứng để nói chuyện với lớp trưởng.” Ai bảo ở địa vị cao là sung sướng đâu? Ai nói có nhiều tài là hạnh phúc đâu?

- Cậu chịu được chuyện này ư? – Tôi bất bình.

- Chịu được chứ! Đây là quy luật, là cái giá mà tôi phải trả cho bản thân. – Nó thản nhiên nói.

Cái gì cũng phải trả một cái giá tương ứng. Cái gì nó cũng giỏi võ thuật, nấu ăn, ăn nói… nhưng cái giá thật đắt: sự cô độc.

- Khác nào một cuộc mua bán ép giá chứ. – Tôi nói.

- Không! Đây là cuộc trao đổi không thành công của Thượng đế với tôi nhưng đúng giá, Thượng đế cho tôi quá mức người thường nên cũng lấy lại hạnh phúc quá mức người thường. Tôi chấp nhận!

- Nhưng tôi thì không chấp nhận! Dù đó là cái giá cân bằng tôi cũng không chấp nhận!

Nó mỉm cười:

- Tại sao?

- Tôi … tôi…

Đây có phải là lúc thích hợp để trả lời cho lời thổ lộ của nó hồi bữa không? Lúc này tôi tự hỏi mình như vậy. Liệu có quá đường đột không? Dù sao với nó cũng chỉ quen nhau mới có vài tháng.

- Tôi…

Nó bật cười. Tiếng cười ấy át đi suy nghĩ của tôi. Tôi đỏ mặt.

- Cười gì chứ? – Tôi hét lên.

- Cô lúc nào cũng là người có suy nghĩ chống đối số phận. Thật là cứng đầu! – Nó ôm bụng cười.

- Số phận không có thật! Có thật thì nó do chúng ta tạo nên và chỉ được thấy ở tương lai thôi. – Tôi nói.

- Triết lý hay đấy! Toàn là loại chống đối thánh thần. – Nó nhìn tôi.

- Thần thánh không có thật! Không phải cậu đã nói vậy sao?

Nó lặng người một chút rồi phẩy tay.

- Thôi, tôi thua rồi! Cãi không lại cô.

- Cậu không thua, cậu chỉ không nói thật những lời cậu nghĩ thôi.

Nó nhìn tôi. Rồi nó tiến gần, nắm lấy tay tôi, siết nhẹ.

- Cô rất mạnh mẽ, mẹ tôi cũng không có cái tính như thế này. – Nó mỉm cười.

- Vậy sao? Nhưng… có nhiều chuyện tôi không mạnh mẽ như cậu nghĩ đâu. – Tôi ngượng nghịu.

Nó nói khẽ nhưng không hiểu sao tôi nghe câu nói ấy rất rõ.

- Tôi yêu cô!

Pháo hoa ở đâu bắn lên trời, vậy là đã đúng 12: 00, giao thừa đã đến.

Đây là lần thứ ba nó nói câu đó với tôi rồi. Tôi không thể chạy, cũng không thể trả lời. Nó như có một ma lực gì đó làm tôi khuỵu xuống.

- Không cần trả lời bây giờ! Tôi có thể chờ. - Nó ôm nhẹ lấy vai tôi.

Có động lực nào làm hai tay tôi cũng ôm lấy nó. Tôi thì thầm:

- Vậy cậu có thể chờ bao lâu? Hả Dương Nhất Thiên?

- Năm năm, mười năm, hai mươi năm, cả đời cũng được.

Thiên buông một tay ra, dùng bàn tay ấy nâng khuôn mặt của tôi lên.

- Thậm chí là Mai yêu người khác.

Thiên cúi xuống, hôn lên má tôi. Gò má của tôi đang lạnh, tái nhợt vì gió biển về đêm bỗng nóng lên, tôi có thể cảm nhận được nhịp đập của mạch máu nhỏ.

- Cô có thể hát cho tôi nghe một bài hát về xuân không? Hả giọng ca vàng?

- Ừ.

Tôi đứng lên, hít thật sâu. Hoà với tiếng gió, tôi hát bài hát tôi thích nhất.

Thoảng trong lời ca, tôi có nghe tiếng Thiên tự nói với mình:

- Xem ra đây mới thật sự là tất cả những gì số phận cho tôi.