“Kaito, như vậy có được không?” Hai người lần ngần ở trước cửa nhà Kaito, Conan lo lắng hỏi anh, trong lòng cứ trồi lên sụt xuống không yên
“Thì cũng đã tới cửa rồi, cặp đôi nào mà không muốn ra mắt mẹ chồng, huống chi, tiểu trinh thám của ta khả ái như vậy, mẹ ta nhất định sẽ thích mà”
Mẹ của anh mà thích tôi chắc cũng không tới mức đuổi anh ra khỏi nhà như lần trước đâu. Conan thầm lo lắng, người này cứ tự tin quá dễ dàng như vậy, bỏ đi, bây giờ quay đầu còn kịp…
Vừa quay đầu, thì thấy ánh mắt cầu xin vô cùng đáng thương của Kaito. Haizz, thôi được rồi, cùng lắm là chết chứ gì, dù sao cậu cũng từng mong có một ngày được nếm thử loại cảm giác ra mắt người thân của ái nhân
“Tiểu trinh thám, vào nhanh đi, tôi cũng bái phỏng qua nhạc phụ nhạc mẫu rồi, có chuyện gì đâu”
(Nhạc phụ nhạc mẫu: bố mẹ vợ =))))
“Cái gì, anh gặp ba mẹ tôi rồi à?” Xảy ra khi nào? Sao cậu không biết, “Bọn họ????” Có đối xử với anh quá đáng hay không? Câu hỏi này Conan tự nhiên nuốt vào họng, không dám hỏi ra
“Thì lần trước đó, tôi với mẹ cãi nhau, bị đuổi khỏi nhà, nên mới đi sang Mỹ một chuyến, muốn bái kiến Nhạc phụ nhạc mẫu…”
“Rồi sau đó?”
“Tiểu trinh thám, nhạc mẫu thực sự là một bà cô rất khả ái!!!!” Kaito nhớ lại một tháng trước, lúc nhìn thấy Yukiko
“Chị gái này thật xinh đẹp quá” Đây là câu đầu tiên mà Kaito nói khi gặp Yukiko
“Ha hả, tiểu quỷ, em thật là tinh mắt.” Yukiko lập tức cười khoái chí, khen ngợi còn vỗ vỗ vai Kaito, lôi hẳn cậu vào trong nhà mời ngồi mà không cần quan tâm cậu là ai, “Cậu giống con trai Shinichi của tôi thật đó”
“Cháu chính là vì tiểu trinh thám, a, Shinichi nên mới đến tìm hai người” Kaito ít khi có được câu nghiêm túc như vậy, dù sao đây cũng là chuyện…cả đời, cũng liên quan tới anh. Anh không dám hồ ngôn loạn ngữ, vạn nhất chọc giận ba mẹ tiểu trinh thám thì hai đứa lại càng trắc trở thêm
“Sao? Shinichi có chuyện gì sao?”
“Dạ….”
“Cháu ấp a ấp úng cái gì, đàn ông con trai, cứ việc nói thẳng”
“…………..”
“Nhanh đi…”
“Cháu đem lòng thương con trai của hai người, cho nên… hai người gả cậu ấy cho cháu, nhất định… sẽ bảo vệ Shinichi cả đời” Phù ~~ nói ra rồi thật thoải mái, bất quá, sự yên tĩnh đột ngột này là chuyện gì xảy ra?? Lẽ nào????? Tiêu rồi, nước Mỹ sắp có khung bố rồi
“À, cháu nói cháu thích Shinichi nhà chúng ta đấy à ”
“Dạ ”
“Chồng ơi, anh nghe không, cậu bé này nói thích Shinichi nhà chúng ta này”
“Nghe rồi” Yusaku quay đầu lại đáp lời, rồi lại quay về với công việc đang dở dang. Dù sao con cháu nó tự có cuộc sống riêng, hạnh phúc riêng của nó. Ban đầu để Shinichi ở lại Nhật Bản, thì cũng đã xác định trước cho nó sống theo đúng ý mình, dù sau này nó đưa ra quyết định gì, thì ông cũng sẽ ủng hộ nó. Bây giờ chỉ là… một thằng con trai tới cửa muốn ra mắt “ba mẹ vợ” thôi mà… Có-gì-ghê-gớm-đâu…
“Thật là, ổng bận rộn vậy đó, cháu đừng để ý, mà nói thật, cháu giống Shinichi ghê luôn”
Kaito ngoan ngoãn gật gật đầu. Anh biết chứ, nếu không làm gì có một khoảng thời gian anh giả thành Shinichi mà chẳng ai nhận ra
“Con chúng ta đúng là sức quyến rũ hơn người, y như chúng ta hồi đó. mà quan trọng, thái độ Shinichi với cháu thế nào?” Ba mẹ nói gì đều không quan trọng, quan trọng là ý của Shin-chan nhà họ
“Cậu ấy đồng ý rồi” Tiểu trinh thám tuy rằng vẫn chưa nói ra, nhưng anh thừa biết tiểu trinh thám trong lòng có anh
“Thật à, sao lại thế…” Yukiko vẫn luôn cho rằng Shinichi và cô bé Ran sẽ thành đôi, nhưng đây là quyết định của Shinichi, cô cũng thuận theo, thế nhưng “Cậu rốt cuộc là ai? Thật sự bảo vệ được Shinichi chứ”
“Xin lỗi, xin cho cháu tự giới thiệu.” Kaito hành lễ với Yukiko, nhưng trong đầu vẫn thấy bó tay với bà cô trước mặt, làm gì có người nào hàn huyên với người khác lâu như vậy xong mới hỏi tới tên của người ta, “Cháu là Kuroba Kaito, là học sinh cấp ba trường Ekoda, sau này sẽ chuyển tới trung cấp Dược, nghề phụ là ăn trộm….”
“Ăn trộm?? Ha hả, ăn trộm cư nhiên thích thám tử, thanh niên các người vui thật đấy”
“Nó là Kaitou KID mà” Yusaku Kudo giờ mới rời được cái máy vi tính. Bây giờ ông mới thảo xong chương cuối, có thời gian cũng muốn bước qua xem thử người con trai kia…. Con dâu hay con rể đây…
“Dạ” không hổ là ba của tiểu trinh thám, thoáng cái là có thể chọc thủng thân phận anh rồi. Đối với ba của Conan, Kaito luôn có thêm vài phần tôn kính, quả nhiên là nhà văn trinh thám nổi tiếng của thế giới
“Kaitou KID? Trời ơi tốt quá, có Kaitou KID nói yêu con mình thì còn gì bằng, chuyện này mà đem khoe ra, người khác chẳng ao ước đến chết đi ~~ ”
“Yukiko, đây là một bí mật, không thể nói ra ngoài”
“Không khoe được à T_T??”
“Trừ phi em muốn hai đứa nó cùng đi tù??”
“………..”
“………..”
“À quên chưa nói, con rể ngoan qua đây, chúng ta nói chuyện một chút. Con làm sao biết Shin-chan nhà chúng ta, rồi làm sao lại thích nó. Nói thật thằng nhóc Shin nó thông minh trong vụ án thôi chứ chuyện tình cảm ngốc lắm, chẳng có gì tình thú…”
“………”
“Kaito, bác nói với con một câu thôi” Yusaku đột nhiên hạ giọng, “Shinichi bây giờ vẫn còn trong hình dáng con nít, con phải nhịn xuống…”
Một câu nói đã làm hai người còn lại lập tức cứng đờ. Kaito mặt đỏ bừng lên… Anh là rất muốn nhịn a, nhưng bây giờ hình như sắp nhịn không được rồi…
Những lời này, anh nên nói như thế nào??
Kaitou KID lần đầu tiên rơi vào trạng thái á khẩu, tiến thoái lưỡng nan, vô vàn câu hỏi xoay quanh trong đầu…
“Kaito, Kaito, làm gì đơ như cây cơ vậy?” Conan hiếu kỳ nhìn sắc mặt Kaito thay đổi như chong chóng nãy giờ
“Tiểu trinh thám, ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Cái gì là làm cái gì? Thôi mệt quá đừng nghĩ nữa, tôi là người của anh mà, sẽ ở trước mặt mẹ anh biểu hiện tốt một chút để cho bà ấy có cảm tình, sẽ không quá làm khó chúng ta” Conan thì rất tự tin độ khả ái của bản thân, nhưng vẫn lo phía mẹ Kaito, lỡ bà chỉ cần vừa nhìn thấy Conan là con trai, lại là một đứa bé thì nổi nóng đuổi ra khỏi nhà ngay lập tức thì sao
“Người của tôi??” Nghe câu đó, khoé miệng Kaito giật giật, sao nghe phục tùng thế nhờ…
“Vào đi thôi.” Conan hít sâu một hơi, ấn chuông cửa của Kaito
Trung Hoa cổ đại có Kinh Kha tráng sĩ với tinh thần một đi không trở lại, còn Nhật bản hiện nay có Kudo Shinichi con dâu với tinh thần liễu lĩnh bấm chuông cửa nhà bố mẹ chồng… Thật đáng nể….
“Reng reng reng…” Sau một hồi chuông, cửa từ từ mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp bước ra đón
“A, là Kaito à, con trở về rồi ~~ Chỉ là cãi vã một trận, giận dỗi ái gì, nhanh nhanh, đi vô nhà” Kuroba Chikage vui vẻ ra mặt, nồng hậu tiếp đón
“Tiểu trinh thám, tình huống có chút không đúng, mẹ ta đột nhiên cười tươi vậy, khẳng định có âm mưu, hay là…mình bỏ chạy mau =_=”
“Không, đã tới rồi, cửa cũng mở ra cho vào rồi, sao lại làm quyết tâm nãy giờ đổ sống đổ biển được”
“Thượng đế nói, nếu ngài đóng của con cánh cửa này, sẽ mở cánh cửa khác cho con. Tôi cũng là từ cửa sổ mà ra vào thôi mà”
“…….” Đó là bởi vì anh là ăn trộm, cho dù có thêm danh tiếng mỹ miều nào thì anh tóm lại cũng là ăn trộm. Làm gì có ăn trộm nào đi vào bằng cửa chính?
“Tiểu trinh thám, em lại đang suy nghĩ cái gì?” Nhìn ánh mắt khinh bỉ của Conan, Kaito lập tức hiểu ra nhóc này chắc lại đang niệm ba bốn lần “ăn trộm ăn trộm” ở trong đầu rồi chứ gì
“Kaito, nhanh chút đi con…A…nhóc này là??” Vừa nhìn thấy nhóc con giống hệt Kaito hồi nhỏ, Chikage đã khoái chí ôm ôm nựng nựng, “Nhóc con này giống hệt Kaito hồi đó luôn nè trời ~~~”
Conan trái lại hơi lo, mẹ Kaito đâu bao giờ nghĩ đến anh sẽ đem một nhóc con về nhà nói là người yêu, bây giờ thích thú như vậy, một lát càng nổi trận lôi đình thì sao…. Thật là…làm sao bây giờ
“Kaito ”
“Dạ?”
“Con không phải nói sẽ dẫn bạn trai về cho mẹ coi sao?” Nhớ lần trước Kaito nói với bà là thích một thằng nhóc con, bà tức giận tới nỗi cầm chổi lên tính cho nó ăn đòn nhưng chưa chi nó đã chạy mất. Lần này lại bảo muốn đem người về cho mẹ xem, còn nói mẹ nhất định sẽ thích, nhưng lúc này, người đâu?
“………” Kaito không biết nói làm sao, chỉ dám liếc Conan, người ở đây nè, còn đang bị mẹ ôm đó
“Không lẽ là… thằng nhóc này??”
Dạ, không sai, chính là thằng nhóc này…
“Nhóc này…là của con à, con đẻ nó hồi nào vậy, con từ hồi học cấp ba rất ít khi ở nhà, đi đâu lung tung rất khuya mới về. Nói mẹ biết, mẹ đứa bé này là ai?? Gần đây Aoko có tới tìm con, sắc mặt rất không tốt, không lẽ… Kaito! Con đã bại lộ rồi, còn không mau đi chịu trách nhiệm….”
“Mẹ??”
“Con từng nói con thích nam nhân là vì sợ mẹ cản con yêu sớm phải không, dám lừa mẹ, bây giờ làm người ta có con rồi, con thật….”
“Mẹ à, thằng nhóc này 7 tuổi rồi, trừ phi con đẻ nó lúc 10 tuổi, bằng không làm sao lớn được như vầy….” Trí tưởng tượng của mẹ thật là….
“Vậy thằng nhóc này?”
“Nó là….”
“Cháu là đàn em học lớp dưới của anh Kaito, là Edogawa Conan, chào bác ạ”
“Thì ra là vậy, Conan, vào trong đi, hôm nay bác biết Conan với bạn…. của nó về, nên chuẩn bị nhiều thứ hay lắm, muốn cho nó kinh hỉ một lần…”
“Tiểu trinh thám, sao lại?”
“Kaito, anh không thấy có gì kỳ lạ sao? Thái độ của mẹ anh rất khác thường, chào đón sởi lởi cũng không tính là gì, hay nghiêm mặt lúc con mình bỏ nhà đi rồi trở về cũng không sao, nhưng lúc này….” Quan trọng là câu nào của mẹ Kaito cũng cố ngầm nhắc nhở anh phải tìm yêu một cô gái
“Ừ đúng, nhưng…..”
“Cho nên, chúng ta ngồi yên xem biến động trước đã, địch không động, ta không động, từ từ rồi sẽ tính thế tiến công”