Phần thi tiếp là Thi trang phục
Hoạ Mi chọn áo dài làm điểm nhấn, những người còn lại mỗi người một bộ váy áo thiết kế riêng nhưng không kém phần cá tính.
Phần thi Ứng xử
Hoạ Mi bốc trúng câu hỏi: Trong cuộc thi ngày hôm nay nếu em là người đoạt giải nhất giành danh hiệu “Hoa khôi học đường” thì em có nghĩ mình là người con gái đẹp nhất và tài năng nhất không?
Hoạ Mi mỉm cười thật tươi trả lời.
-Nếu em đoạt giải nhất cuộc thi ngày hôm nay và giành danh hiệu “Hoa khôi học đường” thì em nghĩ mình có quyền được nghĩ mình là người con gái đẹp nhất và tài năng nhất nhưng chỉ riêng trong cuộc thi đêm chung kết đêm nay thôi. Bởi để đạt được thành công đó em đã phải cố gắng và nỗ lực hết sức bằng chính khả năng của bản thân thì em mới đủ sức để vượt qua được các đối thủ còn lại để giành chiến thắng cao nhất trong cuộc thi đêm nay. Nhưng nếu nói rộng ra bao gồm tất cả các cô gái ở đất nước Việt Nam nói chung và nữ sinh trường Thục Khuê nói riêng thì còn có rất nhiều người xinh đẹp và giỏi giang hơn em, ai cũng đều xứng đáng giành danh hiệu “Hoa khôi học đường” chứ không chỉ riêng mình em.
Hồng Nhung bốc trúng câu hỏi: Bản chất của một người phụ nữ làm gì?
Hồng Nhung mỉm cười thật tươi tự tin trả lời:
-Chúng ta cần cảm kích bởi phụ nữ là một món quà của thượng đế. Nguồn gốc của một đứa trẻ là người mẹ và người mẹ là phụ nữ. Chúng tôi cho thế giới biết thế nào là chia sẻ, thế nào là quan tâm và yêu thương. Đó chính là bản chất của phụ nữ.
Tuyết Nga bốc trúng câu hỏi: Cuộc sống của ai dễ dàng hơn, đàn ông hay phụ nữ?
-Thượng đế tạo ra sự khác biệt giữa người nam và người nữ, nhưng khác biệt lớn nhất ư? Em không nghĩ thế. Khác biệt duy nhất là nằm ở suy nghĩ của mỗi người. Đàn ông nghĩ rằng cách nhanh hơn để đi tới một điểm là đường thẳng. Trong khi phụ nữ biết cách nhanh hơn để đi tới một điểm là đường cong.
Đồng Thị Huyền bốc trúng câu hỏi: Nếu bạn chỉ còn duy nhất một ngày để sống và không phải dựa vào những nguyên tắc, bạn có thể tự do thoải mái làm điều mình thích, bạn sẽ làm gì?
-Em sẽ ăn tất cả mọi thứ trên thế giới, ăn những thứ mà mình thích. Sau đó tôi sẽ đến nơi mà mình thích nhất từng ao ước nhưng chưa có cơ hội (nếu tài chính cho phép). Dành thời gian nói những lời yêu thương với những người thân của mình như “Con yêu ba mẹ nhiều lắm”, “Này chàng trai, em thích anh” nếu đó là người em yêu đơn phương,… mà không cần phải cảm thấy bối rối, ngại ngùng, suy nghĩ có nên nói ra hay không.
Kim Liên bốc trúng câu hỏi: Nếu cho bạn một triệu đô la và yêu cầu bạn phải rời xa người mình yêu mãi mãi thì bạn sẽ lựa chọn như thế nào?
-Tiền và tình yêu là hai khái niệm nhìn có vẻ tách rời không liên quan đến nhau, nhưng để tình yêu đẹp và bền vững không có tiền liệu có thể hạnh phúc trọn vẹn được không? Còn tiền thì cũng sẽ chẳng thể mua được tình yêu nếu hai người không hề có tình cảm nhưng nhờ có tiền thì mới mua được những bông hoa hồng, những viên kẹo socola, những nguyên liệu để nấu một bữa ăn ngon dành cho người mình yêu, mới có thể đi du lịch những nơi người mình yêu thích, mua những món quà hợp ý thích của người yêu, đưa người yêu đi ăn quán nọ quán kia… Tiền giúp tình yêu trở lên thăng hoa và lãng mạn, giúp tình cảm hai người trở lên ngọt ngào và sâu sắc hơn.
- Nhưng tiền thì vẫn mãi chỉ là tiền, người yêu cũng mãi chỉ là người yêu bởi tiền còn có thể kiếm được nhưng người yêu mất rồi thì biết đến bao giờ mới tìm được một người khiến mình yêu sâu sắc hơn thế khi mà trái tim đã dành trọn cho một người duy nhất mất rồi – Tới lúc đó dù có tiền rồi liệu có thể sống hạnh phúc, vui vẻ được không khi tinh thần luôn buồn phiền, đau khổ. Thế nên nếu cho em chọn một triệu đôla và yêu cầu em phải rời xa người mình yêu mãi mãi, thì em sẽ chọn ở bên người mình yêu và từ chối nhận một triệu đô la. Thà sống một cuộc sống bình yên và hạnh phúc bên người mình yêu luôn đầy ắp những tiếng cười còn hơn có một triệu đo la nhưng không thể hạnh phúc nếu trót yêu “người ấy” quá nhiều, một triệu đola tiêu hết rồi và người yêu cũng mất thì liệu niềm vui có còn nữa không? Cho dù sau này hai người có chia tay đi nữa thì em cũng sẽ không hối hận vì đã lựa chọn như vậy.
Bích Phương bốc trúng câu hỏi: Bạn muốn thay đổi điểm gì ở ngoại hình? Nguyên tắc quan trọng mà bạn nắm giữ là gì?
-Em thực sự muốn cảm ơn Thượng đế vì đã tạo ra em, em hoàn toàn hài lòng với những gì chúa đã ban cho em, cơ thể này, khuôn mặt này. Em sẽ không thay đổi bất cứ thứ gì, em tự thấy mình là một người phụ nữ có vẻ đẹp tâm hồn từ bên trong. Em có rất nhiều nguyên tắc sống được thừa hưởng từ sự giáo dục của gia đình và em sẽ luôn giữ những nguyên tắc đó trong suốt cuộc đời mình.
“Sau một hồi tham khảo ý kiến cùng đánh giá nhận xét dựa trên nhiều tiêu chí thay mặt ban giám khảo, tôi xin tuyên bố giải nhất cuộc thi đêm chung kết ngày hôm nay cùng danh hiệu “Hoa khôi học đường” đã thuộc về thí sinh Nguyễn Tuyết Nga lớp 12A, giải Á khôi thuộc về thí sinh Phan Hoạ Mi, giải ba thuộc về thí sinh Phạm Hồng Nhung, đồng ba giải Khuyến khích thuộc về ba thí sinh còn lại là Đồng Thị Huyền, Vũ Thị Kim Liên và Trần Bích Phương”
-Chúc mừng em nhé cứ tưởng rinh giải nhất kiêm “Hoa Khôi học đường” cơ ai ngờ chơi hẳn giải Á khôi. Ha ha – Huy Hoàng tay cầm một bó hoa tươi tặng Hoạ Mi chúc mừng.
-Ha ha, ai bảo lần trước thua ở cuộc đua chạy 1000m, nên lần này mất cơ hội đạt giải nhất là điều dễ hiểu thôi – Ngọc Huyền cười trêu trọc
-Hi hi, cũng bình thường thôi, với em đoạt giải nhất hay Á khôi cũng không quan trọng, quan trọng là em đã cố gắng hết sức có thể rồi. Em không hề cảm thấy tiếc nuối tý nào, cảm thấy ban giám khảo rất công bằng – Hoạ Mi cười tươi nháy mắt.
-Nhật Duy anh không có lời nào muốn nói với em à? – Thấy Nhật Duy cầm hoa im lặng, Hoạ Mi ánh mắt nhìn hắn đầy hi vọng.
-Nếu còn có lần sau cố gắng hơn nữa là được, em tài năng thế mà không được giải nhất thì tôi thấy tiếc cho em lắm – Nhật Duy cười dịu dàng cổ vũ.
-Oh my god! Nhờ có lời động viên của anh sau này nếu có cơ hội nhất định em sẽ đoạt giải nhất cho anh xem. Ka ka – Hoạ Mi cười đắc ý.
-Chào người đẹp, chúc mừng cưng đã đoạt giải Á khôi một cách xuất sắc nhá – Thanh Tùng xuất hiện kèm theo một bó hoa hồng đỏ thắm.
-Hừ…tôi đã nói với anh bao lần tôi không phải là người đẹp rồi mà, sao anh cứ muốn cố tình chọc giận tôi thế nhi? – Hoạ Mi khó chịu.
-Mà thôi mặc kệ anh ta đi, chúng ta mau đi hát karaoke chúc mừng chiến thắng của Hoạ Mi đi – Thấy tình hình căng thẳng, Nhật Duy nhìn Thanh Tùng bằng ánh mắt toé lửa, Hoạ Mi thì tức tối muốn đập cho anh ta một trận. Tuấn Anh khéo léo giải vây.
Đợi đám người của Hoạ Mi đi xa rồi, Thanh Tùng cười nhạt “Em có vẻ coi thường tôi quá nhi? Nhưng không sao sẽ có một ngày em phải đứng trước mặt tôi mà kính nể, nghe lời tôi thôi”
Vào một đêm khuya tiết trời se lạnh Hoạ Mi nằm trong chăn đang ngủ say giật mình tỉnh giấc khi gặp phải cơn ác mộng kinh hoàng. Trong giấc mộng Hoạ Mi nhìn thấy mình đang đứng trong một đám lửa rất to toàn thân bốc cháy dữ dội như một ngọn đuốc sống, Hoạ Mi la hét vùng vẫy mà không thể nào thoát được khỏi đám lửa ma quái đó. Còn Nhật Duy thì đứng bên ngoài nhìn mình bằng ánh mắt đau thương, bất lực nước mắt nhỏ ra từng giọt từng giọt rơi tí tách nhưng không phải là nước mắt bình thường mà là máu, máu tươi đỏ đến nhức mắt…
Hoạ Mi tỉnh giấc mà toàn thân toát mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch đầy sợ hãi tại sao lại thế? Tất cả chỉ là một cơn ác mộng phải không? Nhưng sao nhỏ lại như có cảm giác cái giây phút mình gặp bất hạnh như trong cơn ác mộng lại càng lúc càng gần kề và rõ nét hơn vậy? Hoạ Mi chẳng sợ trời cũng chẳng sợ chết chỉ sợ cái gọi là “Định mệnh” mà thôi. “Định mệnh” giống như một mũi tên đã giương cung sẵn không bắn thì thôi một khi đã bắn thì chỉ có trúng đích tuyệt đối đến mức hoàn hảo một cách đang sợ.
Cho dù có là thần tiên đi chăng nữa, hay chỉ là một người bình thường dẫu có khóc hết nước mắt cũng vô dụng chẳng thể nào thay đổi được những gì mà “Định mệnh” sắp đặt. Hoạ Mi cảm thấy rất sợ thật sự rất sợ dẫu có không muốn tin nhưng có quá nhiều sự tình cờ xảy ra một cách đáng kinh ngạc…
Nhìn đồng hồ đã 2h sáng Hoạ Mi liền nhớ tới Nhật Duy lòng càng thêm sợ hãi vội lật chăn bước xuống giường chạy thẳng đến trước cửa phòng Nhật Duy gõ cửa để chia sẻ về cơn ác mộng đáng sợ đó. Nhưng gõ cữa mãi suốt 15 phút mà chẳng hề thấy Nhật Duy ra mở cửa phòng tý nào, nhìn bóng tối xung quanh căn nhà lúc nửa đêm, chân trần chạm nền đá hoa lạnh như đá càng khiến Hoạ Mi thêm căng thẳng, sợ hãi.
Muốn hét thật to nhưng lại sợ làm kinh động đến Lệ Hoa đang say ngủ, nhìn cánh cửa khoá ngoài chứng tỏ Nhật Duy đã đi ra ngoài, nhưng rốt cuộc anh ta đi đâu mới được? Tại sao lại đi lúc nửa đêm? Bao nhiêu câu hỏi cứ xoáy trong đầu nhỏ khiến nhỏ run lạnh, giờ mới biết Nhật Duy còn có rất nhiều điều bí mật giấu diếm nhỏ mà nhỏ không hề hay biết…
Đúng lúc này ở cửa ra vào nhà có tiếng động mạnh, nghe kỹ rõ ràng là tiếng mở cửa. Đứng trên tầng hai ngó xuống dưới trong ánh sáng đèn ngủ màu vàng le lói thấy rõ bóng cao lớn của Nhật Duy cùng Tuấn Anh đang chuẩn bị đi lên đây. Hoạ Mi giật mình hoảng sợ vội lấp vào một góc tường gần cửa phòng Nhật Duy, tự hỏi “Nhật Duy đi đâu nửa đêm mới về? Tuấn Anh tại sao nửa đêm xuất hiện đưa anh ta về nhà vậy? Hai người này rốt cuộc định giở trò gì bí mật đây?”
Đợi hai người vào phòng đóng chăt cửa lại Hoạ Mi mới rón rén đi ra úp tai vào cánh cửa phòng để nghe ngóng nhưng có một thứ khiến Hoạ Mi sợ hãi thét lên kinh hoàng “AAA” đó là “Máu tươi” nó chảy nhỏ giọt ở khắp hành lang từ bậc cầu thang cũng có, lúc đầu trong bóng tối Hoạ Mi chỉ nhìn thấy đó là thứ chất lỏng gì đó như nước chẳng hạn, đưa tay quệt thử thấy mùi máu tươi tanh nồng đến mức muốn nôn luôn. Nói thật, Hoạ Mi rất sợ máu, mỗi lần nhìn thấy máu là nhỏ lại nhắm chặt mắt lại chính vì vậy ở lâu đài mà trong công viên vui chơi Hải Hà thấy có máu rơi trên má ngửi thấy mùi tanh nhỏ đã suýt ngất xỉu để lạc luôn cả Nhật Duy.
-Ai đang ở ngoài? – Tuấn Anh thấy có tiếng la hét sợ hãi vội hỏi
-Là em, Hoạ Mi. Rốt cuộc hai anh ở trong đấy làm cái trò gì thế hả? Có biết ở ngoài này chảy rất nhiều máu tươi không? Mau mở cửa nhanh lên, chắc chắn một trong hai người ai đó bị thương nên mới dây máu ra nền nhà trên đường đi như vậy. Mở nhanh lên không em phá cửa bây giờ? – Hoạ Mi hét to khiến Lệ Hoa cũng sợ hãi giật mình tỉnh dậy chạy lên xem động tĩnh.
Biết là không thể giấu được Hoạ Mi, Tuấn Anh đành ra mở cửa phòng, cửa phòng vừa mở Hoạ Mi lẫn Lệ Hoa đều sợ hãi hồn vía bay lên mây khi thấy ở bả vai Nhật Duy đang bị trúng đạn máu chảy ướt đấm những vải bông băng trắng mà Tuấn Anh vừa định lau chùi để lấy viên đạn ra, còn có một ngọn nến, một con dao găm sắc nhọn sáng loáng dưới ánh đèn.
-Chẳng có gì hay đáng để xem đâu, hai người mau về phòng đi ngủ đi – Nhật Duy nhăn mặt chịu đau, giọng lạnh như băng xua đuổi.
-Thôi đi, anh bị thương thế này còn không mau giữ sức còn ở đó mà quát tháo cái gì? Để máu chảy thêm nhiêu muốn chết càng sớm càng tốt phải không? – Hoạ Mi ánh mắt long lanh như muốn khóc, nhưng cố kiềm chế. Giờ phút này không phải là lúc để khóc mà phải nghĩ cách làm sao lấy được viên đạn ra khỏi bả vai Nhật Duy đã càng để lâu càng nguy hiểm.
-Tuấn Anh anh mau nói cho em biết tại sao anh ấy lại bị thương? Bị thương thế này sao không đưa đến bệnh viện? – Hoạ Mi nhìn xoáy thẳng vào mắt Tuấn Anh lạnh lẽo hỏi.
-Cái này không phải việc của em? Nếu như em không muốn nhìn thấy cậu ta bị chết vì để viên đạn trong người quá lâu thì mau tránh ra đi, - Tuấn Anh liếc mắt nhìn Nhật Duy thấy ánh mắt cảnh cáo của hắn liền lắc đầu từ chối sau đó cầm con dao găm hơ qua trên ngọn nến để sát trùng.
-Sẽ đau lắm đó, cố ráng chịu một chút – Tuấn Anh cầm con dao trên tay chuẩn bị lấy viên đạn trên bả vai Nhật Duy, bông băng, cồn,… Nhật Duy nhắm mắt chịu đựng.
Nhìn con dao vừa cắm sâu vào da thịt của Nhật Duy mà tim Hoạ Mi không khỏi nhói đau, Lệ Hoa đưa tay che miệng để không bật khóc nức nở chưa bao giờ thấy anh trai mình bị thương nặng như vậy cả? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
Dao càng khoét sâu vào da thịt thì máu chảy càng nhiều, Nhật Duy càng thêm đau đớn nhắm mắt cắn chặt răng mà vẫn không khỏi rùng mình. Hoạ Mi vội nắm chặt tay Nhật Duy trấn an
-Không sao đâu, có em ở đây rồi nhất định anh sẽ không sao đâu. Hãy tin ở em – Hoạ Mi vừa nắm chặt tay Nhật Duy vừa nói nhẹ như thì thầm. Nhật Duy thoáng mở mắt nhìn vẻ mặt đau lòng của Hoạ Mi khẽ gật đầu.
Cuối cùng thì viên đạn cũng đã được lấy ra may mà không sâu lắm chưa gần vào xương nhưng cũng đủ để máu nhuộm đỏ một đống bông băng. Tuấn Anh khéo léo cầm băng quấn chặt bả vai bị thương của Nhật Duy cố hết sức để hắn không bị đau, cuối cùng thì cũng đã xong. Hoạ Mi thở phào một cái, sau khi hoàn thành trách nhiệm cũng không muốn ở lại để Hoạ Mi hỏi vong vo sơ suất để lộ thì mệt lắm. Tuấn Anh chuồn lẹ ra về. Lệ Hoa thấy anh đã qua cơn nguy hiểm yên tâm có Hoạ Mi ở lại chăm sóc nên cũng nhanh hiểu ý về phòng mình mặc dù mắt vẫn còn đỏ hoe.
-Rốt cuộc là anh đang có chuyện gì giấu diếm em? Tại sao lại để bị thương thế này? – Hoạ Mi lo lắng nhìn Nhật Duy hỏi,
-Tôi không sao đâu, em về phòng đi, tôi chỉ muốn được yên tĩnh một mình thôi – Nhật Duy nằm ra giường nhắm mắt nói khẽ thì thào.
-Anh…được rồi, em biết dù có hỏi thế chứ nữa thì anh cũng chẳng chịu nói. Đã vậy em về phòng trước đây, anh nghỉ ngơi đi – Hoạ Mi thở dài bất lực ra ngoài, anh không nói nhưng anh tưởng em ngốc đến mức không biết tìm cách khác để điều tra sao?
Cánh cửa vừa khép lại, Nhật Duy mở mắt nhìn lên trần nhà “Nếu em biết thì chắc chắn em sẽ gặp nguy hiểm, xin lỗi có vẻ càng ngày tôi càng mất đi khả năng bảo vệ em rồi bởi chính bản thân tôi còn không thể tự bảo vệ được, giờ tôi phải làm sao đây?”