Khi Hoạ Mi đang lo lắng sốt ruột như kiến bò chảo nóng, vừa tới cổng biệt thự có tán hoa giấy rậm rạp nhà Ngọc Huyền, đèn cổng chiếu sáng như ban ngày, không suy nghĩ gì nhiều nhỏ liền nhảy xuống khỏi taxi trong chớp mắt thậm chí còn quên trả tiền cho bác tài xế bị người ta nhắc nhở thì lại nhớ ra là mình quên không đem theo tiền mới chết dở chứ. Chẳng còn cách nào khác Hoạ Mi đành mặt dày bảo bác tài xế chờ chút để nhỏ gọi bạn ra trả tiền giúp, không biết có phải tình cờ hay không mà nhỏ vừa bấm chuông cổng thì cửa tự động liền mở ra và được đích thân Ngọc Huyền đại tiểu thư vốn rất ngạo mạn, chưa từng một lần xuống tận cổng đón nhỏ một cách nhiệt tình như thế này bao giờ mà toàn là bác giúp việc thui à. Có lẽ nào ngày mai mặt trời mọc đằng Tây nhi?
-Huyền xinh gái tao vội quá quên mang theo tiền để trả taxi rồi mày trả giúp tao nha, khi nào có tao trả lại mày sau. Ok – Vừa nhìn thấy Ngọc Huyền hai mắt Hoạ Mi sáng lấp lánh như nhặt được vàng, cười lấy lòng.
-Mày đúng là chuyên gia lười nhác, hậu đậu, đoảng vị di chứng thêm ngu ngốc nữa. Tao thật sự không thể hiểu nổi nữa tại sao tao có thể chơi với mày được lâu như thế được nhi? Mày có biết tao chờ đợi mày bao lâu không? – Ngọc Huyền cười nhạt, vẻ mặt thoáng buồn.
-Con ****** nữa, đừng có thấy mặt nhau là chửi nhau như thế chứ để tao điên lên “dìm hàng” thì mày hơi bị “nhục” đấy con ạ. Nói nhanh hiện giờ tình hình Nhật Duy sao rồi?
Đã lo lắng muốn chết gặp nhau không được câu an ủi thì thôi lại còn bị đá xoáy Hoạ Mi tức giận đến mức chỉ muốn đánh cho cô bạn thân trước mặt một trận tơi tả nhưng vì nghĩ đến tình trạng của Nhật Duy nên nhỏ mới cố nén giận thôi.
-Hắn chết rồi – Ngọc Huyền thở hắt ra, mặt buồn hiu, u ám, ảm đạm, mắt đỏ hoe vội lấy khăn giấy ra chấm chấm như nhà có tang thật.
-Chết rồi? Huyền xinh gái đừng có giỡn nhau nha, chuyện sống chết của một con người không thể đem ra làm trò đùa được đâu. Tao biết mày đang nói đùa để thử lòng tao thôi mà đúng không? Ha ha – Hoạ Mi cười héo hắt đến rơi nước mắt, tất cả chỉ là một trò đùa đúng không?
Vừa nghe Ngọc Huyền thông báo Nhật Duy đã chết, trái tim nhỏ nhói đau như bị ai đó cầm dao đâm mạnh một nhát, đau không thể nói thành lời. Vốn tin chắc rằng mình không hề thích hắn, xa không nhớ gần không thương, thậm chí còn từng ao ước hắn quỷ sa tăng đến bắt đi cho rảnh nợ. Trả lại một cuộc sống tự do, tự tại, thích ăn gì thì ăn, ngủ đến bao giờ thì ngủ, chơi game đến nửa đêm cũng chẳng bị ai khống chế.
Nhưng chẳng hiểu sao khi nghe tin hắn chết rồi, nhỏ chợt cảm thấy rất đau lòng dường như thế giới xung quanh trong mắt nhỏ sắp vỡ vụn tan thành mây khói không còn gì để mà níu kéo, để mà hi vọng nữa. Nếu hắn thực sự chết rồi sau này sẽ không còn ai cùng nấu những món ngon cho nhỏ ăn nữa, sẽ không còn ai để cãi nhau với nhỏ nữa…
-Tao thật sự cũng rất muốn tin đó là chỉ là một sự nhầm lẫn, chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng khi nhìn thấy thân xác đẫm máu tươi đầy vết thương của Nhật Duy ở bệnh viện lúc đưa ra khỏi phòng cấp cứu chuẩn bị chuyển đến nhà xác. Tao đã đau xót khóc nức nở không tin đó là sự thật, nhìn gương mặt trắng bệch không còn chút sinh khí, đôi mắt nhắm chặt như đang ngủ của hắn mà chân tao run run không đứng vững. Do sợ mày liều lĩnh điên loạn khi biết tin hắn đã chết lại không biết người thân hắn là ai để báo tin đưa về tận nhà, nên tao mới đưa hắn về nhà tao trong một căn nhà bí mật ở ngoài vườn hoa và gọi điện thông báo cho mày biết nhưng chỉ dám nói nhẹ đi. Bây giờ tất cả mọi người đều đang có mặt ở đó nên mới không ai nhắn tin hay gọi điện chúc mừng sinh nhật mày chỉ sợ mày sẽ đau đớn mà nghĩ quẩn…
Ngọc Huyền vừa nói vừa khóc nức nở, nước mắt tuôn rơi như mưa ướt hết cả khăn giấy. Người run rẩy, xúc động ôm chặt lấy Hoạ Mi.
-Không … tao không tin tất cả đều là một trò đùa đúng không mày? Mày mau nói đi Nhật Duy vẫn còn sống, anh ta chưa chết đúng không? Tao cầu xin mày đấy hãy mau nói là không phải đi…
Nghe Ngọc Huyền kể lại toàn bộ sự tình, sắc mặt buồn thảm, khóc nức nở mà tim nhỏ đau đớn như muốn ngừng đập. Đầu óc trỗng rỗng, môi cắn chặt đến mức chảy máu đỏ tươi trông đến nhức mắt, hai bàn tay nắm chắt vào nhau móng tay sắc nhọn đâm sâu vào da thịt mà nhỏ chẳng hề cảm thấy đau đớn chút nào. Ánh mắt ngây dại, vô hồn. Chỉ cảm thấy thế giới xung quanh tối sầm một màu đen tối, vỡ tan không sức sống. Vậy đấy có lẽ nào người thật lòng thích nhỏ, bất chấp tất cả để cứu nhỏ trong lúc nguy nan không màng sống chết đã thực sự rời ra nhỏ mãi mãi sao?
Nhỏ vẫn còn chưa kịp làm gì cho người đó mà, vẫn chưa từng nói lời cảm ơn, vẫn chưa từng nói lời xin lỗi về những lỗi lầm, rắc rối mà mình đã gây ra khiến người ấy phải tức giận mà. Luôn âm thầm ở bên cạnh bảo vệ nhỏ, để nhỏ được tự do được làm những gì mình thích nhưng phải có chừng mực để giữ sức khoẻ đã vĩnh viễn rời xa thật rồi sao? Không tin, không bao giờ…
-Không…đó không phải là sự thật…là mày cố tình lừa tao đúng không? Một người đẹp trai, đáng yêu như thế, tuổi đời còn quá trẻ làm sao mà có thể chết được chứ…
Hoạ Mi điên loạn la hét như một con thú điên, hai tay bám chặt vào vai Ngọc Huyền rung mạnh, nước mắt tuôn rơi trong đau xót.
-Tao xin lỗi, nhưng đó đúng là sự thật mày ơi, Hoạ Mi à, hãy tỉnh lại đi đừng xúc động quá mà làm hại đến bản thân. Chính tao tận mắt nhìn thấy anh ta đi xe máy định đón Lệ Hoa lúc giờ cao điểm trên cầu Vĩnh Tuy chẳng may va chạm với một chiếc xe tải đang mất phanh, ngã đập đầu xuống đất máu chảy rất nhiều đỏ thành vũng đến nhức mắt. Lúc đó tao sợ lắm, thực sự rất sợ … tao không biết mày có thích anh ta thật hay không mặc dù tao rất mong muốn mày sẽ thích anh ta. Nhưng bây giờ anh ta đã chẳng may chết rồi, mày cũng hãy hứa với tao không được phép gục ngã được không? Sống vui vẻ, lạc quan nên chứ đừng như thế này, nhìn bộ dạng này của mày tao đau đớn lắm mày biết không?
Ngọc Huyền gạt nước mắt, cố giữ bình tĩnh, tay run rẩy lạnh toát nắm chặt lấy tay Hoạ Mi an ủi. Nhìn Hoạ Mi đứng bất động như một bức tượng, cắn chặt môi đến bật máu, ánh mắt vô hồn trống rỗng, gương mặt trắng bệch không chút máu. Mà Ngọc Huyền thấy rất chua xót, đắng cay trong lòng “Hoạ Mi à, có lẽ mày đã thật sự yêu Nhật Duy rồi chẳng qua mày không biết mà thôi…”. Thật sự muốn biết người đó có yêu ai hay không, chỉ cần đối mặt với sinh tử sống chết là sẽ biết ngay. Lúc có thì không biết trân trọng để đến lúc mất đi rồi mới hối hận, đau đớn – Thật đáng tiếc …
Thích một người chỉ mất vài phút và rất dễ dàng nhận ra, nhưng yêu một người thì đừng nói là 2 tháng sống chung buồn vui có nhau mà đến khi vài năm cũng chẳng thể nhận ra là mình có yêu người đó hay không. Chỉ đến khi người đó rời xa rồi mới biết, Hoạ Mi ngốc nghếch của tôi ơi, đừng khóc nữa được không … hãy xem tất cả như một giấc mơ đi, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi…
-Không đâu, anh ấy chưa chết đâu, chắc chắn anh ấy chưa chết đâu…Ngọc Huyền à, hình như vừa rồi tao nhìn thấy anh ấy cười với tao đấy, nụ cười của anh ấy rất đẹp, đẹp rực rỡ như những bông pháo hoa nở trên bầu trời ban đêm lúc giao thừa ấy…
Hoạ Mi không khóc nữa, mắt nhìn xa xăm về một khoảng không vô định rồi bật cười vu vơ. Miệng nói nhảm những lời khiến người ta cảm thấy đau đớn đến mức nước mắt phải tuôn rơi…
-Hoạ Mi à, đừng như thế nữa, hãy chấp nhận sự thật đi. Mày cứ như thế nếu anh ta trên thiên đường có linh thiêng sẽ thấy đau lòng lắm đó, những người yêu thương mày cũng sẽ đau lòng theo đấy…
Ngọc Huyền ánh mắt lo lắng nắm chặt tay Hoạ Mi, trong khoảng khắc này nhỏ chợt có cảm giác Hoạ Mi sẽ cứ như thế mà tan biến đi. Cảm giác ấy hiện hữu chân thật đến mức khiến nhỏ phải gọi tên Hoạ Mi liên tục nhiều lần, khi quá yêu say đắm một người nếu người đó chẳng may rời xa mình thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa…
-Kệ tao…tao không chết được đâu, mày mau buông tay tao ra tao muốn đi tìm anh ấy. Tao tuyệt đối không tin rằng anh ấy đã chết, tất cả đều là những lời bịa đặt xấu xa của mày. Tao ghét mày, tao hận mày…Ha ha
Vừa nói vừa cười, Hoạ Mi liền vùng mạnh tay ra khỏi tay Ngọc Huyền như người mất trí chạy nhanh đi tìm người. Ngọc Huyền sợ xanh cả mắt lại vội túm lấy tay Hoạ Mi lôi kéo, giằng co. Thôi chết, con nhỏ này phát điên thật rồi…
-Hoạ Mi mày muốn đi tìm Nhật Duy phải không…mau đi theo tao nhé, tao sẽ dẫn mày đi gặp anh ta thấy được không?
Ngọc Huyền nói nhẹ nhàng, nắm tay Hoạ Mi thật chặt như sợ nhỏ lại vùng ra bỏ chạy thì chết…
-Thật không? Mày sẽ dẫn tao đi tìm anh ấy thật chứ? Đúng là anh ấy chưa chết mà – Hoạ Mi cười ngọt ngào nhìn Ngọc Huyền cảm kích như một đứa trẻ được quà.
-Thật, nào mau đi thôi – Ngọc Huyền thở dài, không biết mọi chuyện sau này sẽ ra sao nữa.
Đi một đoạn đường dài qua hết một hồ nước thả cá, có cái đình nhỏ ở giữa hồ, hoa trà my, hoa đồng tiền cảnh, hoa thược dược trong đêm tối thoảng một mùi hương dịu êm. Gió thu thổi mát rượi nhưng sao trái tim Hoạ Mi lại thấy giá băng đến vậy? Vì sao lúc còn sống thì không hề biết mình đã yêu người đó từ lúc nào mất rồi, để đến khi người đó chết đi mới thấy đau thương, chua xót…
Tiếng gió thổi xào xạc, ngọn cây rung rung rơi rụng những chiếc lá khô héo trong đêm thu buồn cho cõi lòng ai thêm thật buồn. Bên tai nhỏ lại vang lên giai điệu một bài hát quen thuộc mà mình rất yêu thích…
Ánh mắt ấy quá thắm thiết ân tình,
Người ơi bao đêm em luôn thầm nhớ.
Dẫu có sóng gió lòng em vẫn yêu người
Tình yêu em trao anh luôn đắm say
Tình hồng như mơ, tình hồng như thơ…
Bình thường Nhật Duy luôn nhìn nhỏ bằng ánh mặt lạnh như băng tuyết ngàn năm cũng không thay đổi, nhưng khi nhớ đến ánh mắt dịu dàng, ấm áp, đem lại cho người ta cảm giác dễ chịu, an tâm và đầy tin tưởng có thể dựa dẫm. Lúc nhỏ vừa mới tỉnh lại ở bệnh viện sau vụ cháy quán bar, người dám liều lĩnh cứu nhỏ thoát khỏi cái chết trong gang tất không một chút do dự, một chút hối hận.
Mà trái tim nhỏ càng cảm thấy đau đớn như ai cào ai xé, vốn cứ nghĩ mình đọc tiểu thuyết nhiều, có nhiều kinh nghiệm cuộc sống lẫn hiểu biết về tình yêu trai gái. Vậy mà khi đối diện với vấn đề tình cảm trai gái ngoài đời thực sự thì nhỏ lại rất mơ hồ, ngốc nghếch đến mức không biết mình có thích hay yêu người ta không nữa, lúc này nhỏ thật sự rất muốn cười cái sự ngây thơ đến mức đáng hận đó của mình.
Đứng trước cửa một căn phòng gọi là căn phòng “bí mật” nơi chưa xác Nhật Duy mà Ngọc Huyền vừa nói, Hoạ Mi ngước mắt nhìn xung quanh. Vốn luôn tin Nhật Duy chưa chết, nhưng bây giờ mà mở cửa nhỏ lại thật sự rất sợ sẽ phải trông thấy cái xác đầy máu me, gương mặt trắng bệch như ngủ say của hắn lắm. Nếu đúng là sự thật là thế, thì nhỏ phải làm sao đây? Biết sống tiếp thế nào đây? Khi mà chính hắn tự nhiên bất ngờ xuất hiện trong cuộc đời nhỏ, phá tan đi cuộc sống yên bình, tự do vốn có của nhỏ. Bây giờ thì lại bất ngờ ra đi không lời từ biết thử hỏi có khiến lòng người căm hận không?
-Hoạ Mi có mở cửa vào gặp hắn lần cuối không? Mọi người đã có mặt đầy đủ rồi chỉ còn thiếu vắng mình mày nữa thôi – Ngọc Huyền đứng bên cạnh sắc mặt ảm đạm, thúc giục.
Hoạ Mi ngơ ngác như người trên mây tay cầm chặt nắm tay cửa mà run rẩy, cầm chặt đến mức nổi cả gân xanh. Có lẽ nào Nhật Duy chết thật rồi sao? Vừa mới hôm qua còn cười, còn cãi nhau, cùng nấu nướng với nhỏ mà hôm nay người đã ra đi chỉ còn lại một thân xác trống rỗng, vô hồn sao?
Hít một hơi lạnh, cố kìm nén để nước mắt không tuôn rơi trong chua xót, thầm hạ quyết tâm. Nhật Duy à nếu anh thật sự không chết thì bắt đầu từ hôm này em sẽ học cách yêu thương anh một cách trân trọng, sẽ không bướng bỉnh, ngang ngược, hay cãi lời, chọc giận khiến anh phải buồn nữa. Sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh để sau này dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì sẽ không bao giờ phải nuối tiếc hay hối hận.
Còn nếu anh thực sự nhẫn tâm rời bỏ em để lên nơi thiên đường hoá thành thiên sứ, nhìn xuống nhân gian mỉm cười thầm chúc em hạnh phúc như người ta vẫn từng hay nói thì cả đời này em cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho anh đâu…
Sắc mặt trắng bệch, ánh mắt mơ màng, trống rỗng, trái tim trong khoảnh khắc ngừng đập khi sắp phải đối mặt với một sự thật phũ phàng và quá đắng cay không thể nào chấp nhận được. Tình yêu đầu đời của một cô gái vừa mới 16 tuổi vừa nảy nở lại đúng vào ngày sinh nhật tuổi 16, thì đã phải chấp nhận từ bỏ dù muốn hay không thử hỏi trên đời này còn có nỗi đau nào đau hơn thế. Tay run run nắm chặt cái nắm cửa xoay thật mạnh, dù biết là sẽ sẽ rất đau nhưng vẫn phải dũng cảm đối mặt thôi…