Giá như đừng yêu quá nhiều thì sẽ không nuối tiếc khi mất đi.
Giá như người đừng nói yêu, thì em sẽ chẳng phải đau khổ.
Thà người đừng hứa hẹn có lẽ em sẽ không mộng mơ.
Thiên đường nơi ấy liệu có thể đẹp và ấm áp không?
Nếu như chỉ có mình em cô đơn, lẻ loi vắng bóng anh bên cạnh…
Ngày dài trôi qua, đêm về trái tim quặn thắt một nỗi nhớ mang tên anh…
Những yêu thương kia theo thời gian cũng sẽ dần nhạt nhoà.
Vậy mà hình bóng người em từng yêu lại chẳng thể nào phôi pha…
Trước cổng biệt thự rộng lớn và sang trọng của nhà họ Nguyễn với giàn hoa thiên lý màu vàng óng đẹp rực rỡ dưới ánh mặt trời, một cô gái dung nhan xinh đẹp, diễm lệ mặc một chiếc váy trắng công chúa dịu dàng. Đi đôi bốt cao màu đỏ, mái tóc màu vàng kim mượt mà, đang đi qua đi lại trước cổng vẻ mặt lo lắng xen lẫn thất vọng như đang phải chờ đợi điều gì đó quá lâu. Dẫu biết là không thể những vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật phũ phàng dù có nằm mơ cô cũng chẳng thể nào ngờ tới. Nếu không phải nhận được thông tin từ một người đàn ông vẫn luôn âm thầm theo đuổi cô điều tra giúp…
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, một chiếc xe ô tô màu đen đi tới gần cổng biệt thự thì cô gái liền xông tới chặn đường.
-Anh mau xuống xe đi em có việc muốn nói với anh – Hồng Nhung vội nói vọng vào trong xe qua tấm kính khi xe vừa dừng lại.
-Giữa tôi với cô chẳng có việc gì để nói hết, hơn nữa tôi chẳng muốn gặp cô chút nào. Cô mau biến đi cho khuất mắt tôi – Nhật Duy ngồi trong xe lạnh lùng nói.
-Sao anh lại có thể vô tình với em như thế chứ? Trước đây có bao giờ anh đối xử với em như thế đâu? – Hồng Nhung nói như muốn khóc
-Trước đây cũng vậy mà bây giờ cũng vậy, tôi đã nói rõ với cô rồi tôi không hề yêu cô, xin cô đừng làm phiền tôi nữa. – Nhật Duy có chút buồn bực.
-Anh thay đổi thật rồi, hoàn toàn thay đổi rồi, tại sao em gọi điện anh không chịu bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời. Trước đây anh đâu có thế - Hồng Nhung ấm ức, mắt đỏ hoe.
-Tôi không thích, vậy thôi.
-Không đúng, có phải vì con nhỏ Hoạ Mi kia không? Có phải anh thích nó nên mới chán ghét em đến vậy không? – Hồng Nhung tức giận.
-Đó là do cô tự nghĩ thế chứ không phải do tôi nói đâu nhé. – Nhật Duy lười chẳng buồn giải thích.
-Thì ra là thế, rốt cuộc em có gì không bằng con nhỏ đó chứ? Tại sao anh lại thích nó mà không thích em chứ? – Hồng Nhung tuyệt vọng
-Lòng lương thiện, sự ngây thơ và chân thành. Những cái đó cô có không? – Nhật Duy cười lạnh bảo bác tài xế tiếp tục lái xe
-Anh … Nếu anh thực sự thích con nhỏ đó nhất định em sẽ không để anh được toại nguyện đâu. Anh đừng có vội vui mừng quá sớm, muốn bỏ rơi em à, đâu có dễ thế -
Hồng Nhung điên cuồng la hét nhìn theo chiếc xe cho đến khi khuất bóng, rồi cô ngồi xổm xuống ôm mặt khóc nức nở. Quen nhau từ hồi học chung cấp 1, yêu Nhật Duy từ hồi mới hơn 10 tuổi. Từ đó đến nay tình yêu cô dành cho hắn vẫn không chút đổi thay, vậy mà chỉ vì một con nhỏ đáng ghét mà khiến cô phải chấp nhận mất Nhật Duy ư. Còn lâu, cô tuyệt đối không cam tâm, cứ chờ đấy…Nhật Duy à, em nói rồi, anh sẽ là của em, của riêng em mà thôi. Ngoài em ra em sẽ tuyệt đối không để bất kỳ ai có được anh…
Hồng Nhung bỗng thôi khóc, ánh mắt tức tối đầy phẫn nộ xen lẫn căm hận, đứng dậy cười lạnh trong đầu chứa đầy những ý nghĩ man rợ hiểm ác…
Khi quá yêu mà không được đáp lại, con người ta rất dễ sinh lòng hận thù, rồi đây lòng hận thù sẽ nhấn chìm tất cả cùng xuống địa ngục đau thương. Cái gì mới có thể hoá giải?
Tại một quán kem nhỏ gần cổng trường Hoạ Mi vừa ngồi ăn kem vừa nói chuyện với Thành Trung, cậu bạn lớp trưởng tốt bụng.
-Trung này mình muốn đi làm thêm nhưng không biết làm công việc gì cho phù hợp liệu cậu có thể giúp tớ không? – Hoạ Mi u sầu
-Gì? Cậu thiếu tiền à mà phải đi làm thêm. – Trung há hốc mồm kinh ngạc, vốn nghĩ Hoạ Mi hậu đậu, suy nghĩ cũng rất đơn thuần chỉ thích ăn với chơi bây giờ đột nhiên muốn đi làm thêm thử hỏi có thể khiến người ta giật mình ngạc nhiên không?
-Oh no, thực ra mình chỉ muốn nâng cao kinh nghiệm sống của bản thân để trưởng thành hơn một chút thôi, sau này thực sự bước vào đời rồi sẽ không bị bỡ ngỡ, chứ phụ thuộc vào kinh tế của bố mẹ mãi sao được. – Hoạ Mi vội xua tay. Thực ra từ cái vụ Nhật Duy uy hiếp nếu còn dám đi về khuya sẽ thông báo với cha nhỏ cắt tiền trợ cấp nhỏ mới quyết tâm đi làm thêm, tự kiếm tiền tiêu cho Nhật Duy biết tay…
-Nhưng mình chỉ sợ cậu cả thèm chóng chán thôi – Trung cười trêu trọc
-Yên tâm mình không làm thì thôi, đã làm thì nhất định không bao giờ thấy khó mà bỏ cuộc đâu. Cậu giúp mình nha, năn nỉ đó – Hoạ Mi nói tự tin
-He he, được rồi, mình có một người anh họ làm nhân viên pha chế rượu ở quán bar nếu cậu thích làm thêm như vậy để mình giới thiệu cậu với anh ấy xem sao.
-Oi, Trung à, tớ biết cậu luôn đối xử tốt với tớ nhất mà. Hi hi, thank you very much – Hoạ Mi cười sáng lạn, cảm ơn Trung rối rít…
-… Trung không nói gì chỉ mỉm cười tiếp tục ăn nốt phần kem của mình, chẳng hiểu sao chỉ cần nhìn thấy Hoạ Mi cười vui vẻ là cậu cũng cảm thấy vui vẻ theo… Có phải khi thích một người sẽ là như vậy không?
Trên đường về nhà do mải suy nghĩ vu vơ về công việc làm thêm sắp tới, không biết mình có thể làm tốt công việc được giao không? Liệu mình có thể kiên trì được bao lâu nhi? Mà nhỏ đã không để ý xe cộ lúc sang đường, chỉ đến khi nghe thấy tiếng còi xe kêu vang như tiếng sét bên tai nhỏ mới giật mình tỉnh mộng phát hiện ra mình đang đứng giữa đường, có một chiếc xe tải đang lao rất nhanh về phía nhỏ. Nhỏ sợ hãi mở to mắt, toàn thân bất động, không nhúc nhích muốn chạy nhưng lại không thể chạy. Nhỏ kinh hãi đầu óc trống rỗng khi chiếc xe lao đến gần mình chỉ còn cách vài mét, lúc đó nhỏ tưởng mình đã cầm chắc cái chết trong tay…
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, thì hình như có ai đó cầm chặt lấy tay nhỏ kéo thật nhanh sang bên lề đường chưa kịp định thần thì chiếc xe tải đã vụt qua chỗ nhỏ vừa đứng. Thoát chết trong gang tấc, nhỏ mới thở phào một cái thật nhẹ nhõm, tim vẫn còn đập thình thịch, người lạnh toát.
Chỉ thiếu chút nữa thôi nhỏ đã là cái xác chết bẹp dí máu me be bét dưới bánh xe tải nặng cả mấy nghìn tấn rồi, sợ thật. Như chợt nhớ ra điều gì nhỏ vội nhìn ngó xung quanh thì thấy một chàng trai cao lớn trông rất quen đang đứng bên cạnh nhỏ, chính người này vừa nãy đã không ngại nguy hiểm kịp thời cứu nhỏ thoát chết…
-Ơ…sao anh lại ở đây? – Hoạ Mi mở to mắt kinh ngạc nhìn Nhật Duy, miệng lắp bắp hỏi.
-Không ở đây thì làm sao biết cô không chỉ lười nhác, hậu đậu, cứng đầu, ngu ngốc hết thuốc chữa mà còn có vẻ rất thích theo thần chết đi dạo chơi nữa – Nhật Duy vẻ mặt không chút cảm xúc, chả biết vui hay buồn nữa, nói giễu cợt.
-Hừ…anh có cần đá xoáy nhau thế không ha? – Hoạ Mi thấy hắn ta nêu một loạt các nhược điểm của mình ra, đã vậy còn nói rõ to, để mấy người đi đường đều ngoái cổ lại nhìn nhỏ bằng ánh mắt kỳ quái. Cứ như nhỏ là sinh vật lạ mới từ sao hoả rơi xuống ấy. Hoạ Mi tức nổ đom đóm mắt, nghiến răng, nghiến lợi đáp trả.
-Đồ ngốc, tôi đá thật chứ rảnh đâu đá xoáy cô làm chi. – Thấy vẻ mặt tức giận bặm môi, trừng mắt vẻ mặt rất thú vị, Nhật Duy bật cười
-Anh là đồ khốn, đồ chết bằm, đã ngu còn cứ thích tỏ ra nguy hiểm lên mặt dạy đời người khác…- Hoạ Mi tức run người điên tiết mắng chửi
-Chán nhi? Rõ ràng người cứu cô thoát khỏi lưỡi hái của tử thần là tôi mà. Cô không cảm ơn thì chớ còn hung bạo chửi mắng cái gì. – Nhật Duy liếc nhìn nhỏ bằng ánh mắt lạnh lùng.
-Hừ…thôi được rồi, nể tình anh đã cứu tôi một mạng tôi sẽ không thèm đứng đây đôi co với anh nữa. – Nói rồi Hoạ Mi tức tối quay người định đi thẳng thì lại bị Nhật Duy bất ngờ nắm tay kéo lại.
-Cô tưởng thế là xong sao?
-Thế anh muốn gì? Mau buông tay tôi ra – Hoạ Mi bực bội
-Chẳng gì hết chỉ cần cô cứ im lặng đi theo tôi là đủ. – Nhật Duy bình tĩnh nói vẫn chưa chịu buông tay
-Anh điên à? Tại sao tôi phải đi theo anh, anh thích thì tự đi một mình đi. – Hoạ Mi giẫy dụa cỗ thoát khỏi bàn tay cứng như thép của Nhật Duy mà không được, nổi máu điên cúi xuống cắn thật mạnh vào tay hắn đến mức rỉ máu in dấu cả hàm răng trên làn da thịt trắng ngần mịn màng (Hoạ Mi thật là dã man, có phải kiếp trước nhỏ là chó đầu thai làm người không nhi ^~^ tội nghiệp Nhật Duy).
-A..!! – quả là hiệu nghiệm, ngay lập tức Nhật Duy liền buông tay nhỏ ra nhăn mặt đau khổ…
-Haiz, tôi thực sự thua cô rồi… - Nhật Duy nhìn Hoạ Mi thở dài lắc đầu, quay người bỏ đi một mình.
Nhìn bóng dáng cô đơn của Nhật Duy lặng lẽ đi một mình trên con đường dài không điểm dừng, giữa dòng xe cộ, người đi qua lại tấp nập. Hoạ Mi không khỏi cảm thấy thương cảm, một người đẹp trai, tài năng như vậy sao lại có thể lạnh giá đến mức cô độc khiến người ta sợ hãi không dám tới gần như thế chứ?
Và rồi như ma xui quỷ khiến nhỏ lại lặng lẽ bám đuôi theo đằng sau, trong khi chẳng biết Nhật Duy sẽ đi tới đâu, bao giờ mới dừng lại…
Khi đi qua một cửa hàng hoa, nhỏ thấy hắn dừng lại mua một bó hoa hồng trắng rất đẹp. Cô bán hàng nhìn hắn cười tươi như hoa, dịu dàng, đon đả khiến nhỏ có cảm giác rất khó chịu, chẳng biết tại sao nữa. Chỉ biết là không thích có cô gái nào đó cười tươi thân mật với hắn thôi…
Rồi hắn lại đi tiếp, và cứ đi tiếp trong khi nhỏ cảm thấy mỏi rã rời chân chỉ muốn ngồi nghỉ thôi, hic. Bất ngờ hắn quay lại nhìn nhỏ bằng ánh mắt phức tạp, chẳng biết hắn đang nghĩ gì nữa.
-Tưởng cô về nhà rồi chứ, đi theo tôi làm gì? - Giọng thoáng lạnh lùng
-Ai thèm theo anh chứ, tôi có chân tôi thích đi đâu là quyền của tôi. – Hoạ Mi bướng bỉnh.
-Cô chỉ được cái cãi nhanh là giỏi, người ta còn chưa nói xong đã cãi xong rồi – Nhật Duy nhún vai, cười rực rỡ như ngàn vạn ánh sao li ti đang tung nở, không quá chói loá, không quá ấm áp. Nụ cười ấy đẹp dịu nhẹ như một cơn gió mát lành khiến người ta có cảm giác rất dễ chịu.
Vẫn biết hắn rất đẹp trai nhưng chưa bao giờ nhỏ lại thấy hắn cười đẹp đến mê hồn như vậy, ngay cả nụ cười của Tuấn Anh một người đẹp trai không kém hắn là bao cũng chưa từng khiến nhỏ phải ngẩn ngơ đắm say đến vậy. Bởi nhỏ luôn cảm thấy nụ cười của Tuấn Anh rất gượng gạo, giả tạo sao sao ấy. Gặp ai cũng có thể cười, một nụ cười ngàn năm không đổi nhìn nhạt đến mức chẳng có gì thấy thú vị…
Thế rồi Nhật Duy bỗng chìa tay ra trước mặt nhỏ, nhỏ ngơ ngác nắm lấy rồi để hắn dẫn đi đâu thì đi. Cảm giác thật bình yên, tim nhỏ đập nhanh chẳng thể xua tan cảm giác hồi hộp, bối rối khi lần đầu tiên nắm tay người khác giới.
Rất lâu về sau nhỏ vẫn mãi không thể hiểu vì sao lúc đó mình lại có thể tin tưởng nắm chặt tay hắn và đi theo hắn một cách an tâm đến như vậy?