Buổi tối Hoạ Mi cùng Nhật Duy đem hết số cá buổi chiều câu được vừa nướng xong đem xuống dưới thuyền nhỏ có mui dưới mặt hồ vừa ngắm trăng vừa ăn cá nướng, thật sự rất thú vị, nghĩ vậy khiến Hoạ Mi cười suốt làm một đôi vợ chồng sống an nhàn ở đây có gì là không tốt chứ.
- Ngồi cẩn thận kẻo ngã đấy – Con thuyền nhỏ bập bênh Nhật Duy vội nắm chặt tay Hoạ Mi đỡ nhỏ ngồi xuống.
- Woa, còn có cả cơm lam nữa này – Nhìn thấy mấy ống nứa để dưới đáy thuyền Hoạ Mi không khỏi suýt xoa.
- Vậy mình mau ăn thử đi, để anh tách vỏ giúp em – Nhật Duy thấy Hoạ Mi vui vẻ như vậy trong lòng cũng vui theo cầm lấy một ống nứa cẩn thận tách ra để lộ phần cơm trắng bên trong.
- Em ăn thử đi xem có ngon không? – Nhật Duy đưa một nửa ống nứa đã tách chứa cơm cho Hoạ Mi cầm.
- Cơm lam ăn với muối vừng ngon lắm đó, anh cũng mau ăn thử đi – Hoạ Mi nếm thử liền cười tươi như hoa đưa phần cơm lam mình vừa ăn tới trước mặt Nhật Duy.
- Công nhận ngon ghê, anh từng nghe nói em mơ ước được một lần ăn cơm lam nên đã cất công chuẩn bị đó. Em thấy vui không? – Nhật Duy nếm thử xong nhìn Hoạ Mi trìu mến hỏi.
- Em vui lắm, hi, thực ra chỉ cần có anh kề bên là em thấy vui rồi. – Hoạ Mi cười rạng rỡ, ánh trăng chiếu rọi vào khuôn mặt bừng sáng của nhỏ, càng nhìn càng thấy đẹp hút hồn.
- Nhưng tiếc là không có thịt gà nướng nhi? – Hoạ Mi ăn tiếp mới chợt nhớ ra còn thiếu món thịt gà nướng thầm nuối tiếc.
- He he, em thử nhìn cái túi màu đen nhỏ ở trong mui thuyền kìa xem nó ẩn giấu thứ gì? – Nhật Duy cười thần bí giơ ngón tay chỉ sâu vào trong mui thuyền đằng sau lưng Hoạ Mi .
- A, thịt gà nướng có tẩm gia vị sẵn – Sau khi chui vào trong mui thuyền sờ soạng một hồi cuối cùng Hoạ Mi cũng đã lôi ra được một cái túi màu đen, bên trong bọc một lớp giấy báo mở ra là một con gà nướng mùi vị rất thơm, ngửi thôi đã thấy muốn ăn ngay rồi.
- Cho anh ăn một cái đùi gà nè, em cũng một cái hai chúng ta cùng ăn với cơm lam luôn nhé – Hoạ Mi đưa cho Nhật Duy một cái đùi gà đã được chặt sẵn, chiếc đùi con lại đưa lên miệng nhai rất ngon lành.
- Tiếc là không có rượu nhỉ, cảnh trăng đẹp thế này mà có rượu em sẽ không từ chối đâu. Ha ha – Hoạ Mi ngước mắt nhìn mặt trăng toả ánh sáng dịu nhẹ khẽ mỉm cười.
- Không có rượu cồn loại nặng chỉ có rượu mơ thôi, em có uống không? Anh rót cho em một ly – Nghe Hoạ Mi than thở như vậy, Nhật Duy chui vào mui thuyền cầm một chai rượu mơ cùng hai cái cốc đem ra.
- Trời, người yêu ơi, sao anh có thể tâm lý đến mức đó hả. Anh không sợ càng lúc em càng yêu anh nhiều hơn à, như thế này mà bảo rời xa anh thì không bao giờ em chịu đâu. Hi hi – Hoạ Mi đang nhai thịt gà trong miệng nghe Nhật Duy nói có rượu mơ tý nghẹn luôn, may tay chân còn đang dính mỡ nếu không nhỏ thật sự muốn lao lên ôm chặt Nhật Duy quá, người đâu sao mà tâm lý và đáng yêu chết đi được thế hả.
- Làm ơn đi, xin đừng nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái kinh dị đó được không? Rượu mơ của em đây uống thử đi xem mùi vị thế nào? – Nhật Duy cầm chai rượu mơ rót ra hai cốc đưa cho Hoạ Mi một cốc, cảm thấy vẻ mặt đó của nhỏ rất đáng yêu lên bật cười rồi đưa tay véo má nhỏ một cái.
- Vị ngọt thanh khiết của đường nguyên chất, có một chút chua chua của mơ, thêm một chút men rượu được ủ lâu ngày. Chà, uống xong cảm giác trên cả tuyệt vời luôn– Hoạ Mi vừa uống vừa nhận xét.
- Nào, bây giờ hai chúng ta cùng cạn ly nhé, anh chúc em sẽ mãi luôn xinh đẹp, luôn sống vui vẻ, mỉm cười thật hạnh phúc. – Nhật Duy đưa cốc ra cạn ly với Hoạ Mi, sau đó cả hai cùng nhìn nhau mỉm cười ngửa cổ uống hết sạch.
- Ly này em chúc anh sẽ luôn đạt được thành công trong sự nghiệp, vạn sự như ý, gặp nhiều may mắn. Hạnh phúc mãi luôn mỉm cười – Nụ cười rạng rỡ nở hoài trên môi – Hoạ Mi nhìn sâu vào mắt Nhật Duy cười ấm áp chân thành cầu chúc.
- Còn ly này anh hi vọng sau này em sẽ luôn sống một cuộc sống bình an, không gặp phải thêm bất kỳ tai hoạ, rắc rồi nào nữa. Chúc ước mơ trở thành một nghệ sĩ Violon của em sẽ sớm thành hiện thực – Nhật Duy lấy khăn giấy lau khoé mép dính mỡ của Hoạ Mi, sau đó mới mỉm cười chúc tiếp.
- Còn ly cuối cùng này, em hi vọng sau này dù cho hai chúng ta thật sự không thể đến được với nhau, không thể trở thành một đôi vợ chồng sống vui vẻ, hạnh phúc, an nhàn nơi trần gian. Thì em cũng mong anh hãy nhớ đến những giây phút chúng ta đã từng sống hạnh phúc bên nhau, nhớ đến những lời chúc tốt đẹp mà chúng ta dành cho nhau để bắt đầu một cuộc sống mới thật suôn sẻ, tốt đẹp. Dù không có em bên cạnh, thì anh cũng nhất định phải mở lòng mình để đón nhận tình cảm chân thành của một cô gái khác yêu anh nhiều hơn em đã từng yêu và nhất định phải sống hạnh phúc đấy. Xin đừng nhớ đến phút giây chúng ta chia ly, xin đừng nhớ đến những gì không tốt đẹp đã thuộc về quá khứ mà tự làm khổ mình, như vậy em sẽ đau lòng lắm.
Hoạ Mi nghẹn ngào nói, đường đời lắm chông gai, nếu một mai phải chia xa sợ rằng anh sẽ chìm đắm trong đau khổ cả đời nên em nhất định phải bắt anh hứa với em điều này.
Nhật Duy chần chừ nhìn vẻ mặt đầy mong chờ, hi vọng của Hoạ Mi không dám nâng cốc nên cạn, bởi làm như vậy khác nào đã hứa với Hoạ Mi. Mà đã hứa thì nhất định phải làm được, thế nếu không thể làm được thì hắn biết ăn nói với Hoạ Mi kiểu gì đây? Còn mặt mũi nào nhìn Hoạ Mi nữa.
- Chỉ là một lời chúc tốt đẹp em muốn dành tặng cho anh thôi, em tin hai chúng ta nhất định sẽ sớm tương phùng thôi. Nên anh không cần phải quá lo lắng vì những điều đó đâu, anh mà không đồng ý em sẽ buồn và thất vọng lắm đó – Hoạ Mi cười khổ nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Nhật Duy không khỏi thấy đau lòng.
Dù muốn hay không Hoạ Mi cũng sẽ ép buộc hắn uống cạn ly rượu đắng chát này, chẳng còn cách nào Nhật Duy đành nhắm mắt cụng li rồi uống sạch, cảm giác không phải uống rượu mà như đang uống máu trong tim hắn vậy, tanh nồng, đắng chát, lạnh lẽo buốt giá tận tâm can. Đau…thật sự rất đau, lúc uống xong hắn có thế nhìn thấy vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của Hoạ Mi.
- Vậy ly cuối cùng này, anh mong em sau này dù có anh kề bên hay không cũng phải sống thật kiên cường, mạnh mẽ. Sẽ không nghĩ đến cái chết mỗi khi bế tắc, tuyệt vọng nữa. Sẽ luôn mỉm cười rạng rỡ như lúc ở bên anh, đừng từ bỏ ước mơ trở thành một nghệ sĩ Violon nổi tiếng bởi dù không còn ở bên nhau nữa, anh cũng sẽ luôn đứng ở một nơi thật xa dõi nhìn theo em. Đừng bao giờ rơi nước mắt khi không có anh kề bên bởi sẽ không có ai lau nước mắt cho em đâu, như vậy anh sẽ lo lắng lắm. Chỉ được phép khóc khi cảm thấy hạnh phúc và đạt được thành công như em mong đợi, đặc biệt khi có người nào đó thật lòng yêu em muốn lau nước mắt cho em. Phải tự biết chăm sóc bản thân mình và nhất định phải sống thật vui vẻ, hạnh phúc đấy.
Nhật Duy đưa cốc rượu mơ ra phía trước đợi Hoạ Mi cụng li, cũng chẳng biết tương lai sẽ xảy ra những biến cố gì. Anh chỉ sợ không có anh ở bên cạnh chăm sóc nữa em sẽ gục ngã thôi, như vậy sẽ khiến anh đau lòng lắm nên anh nhất định bắt em phải hứa có như vậy anh mới có thể yên tâm đôi chút. Với anh hạnh phúc là được trông thấy em mỉm cười.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nhật Duy, ánh trăng chiếu hắt lên khuôn mặt đẹp trai, quyến rũ đầy nam tính ấy sao khiến trái tim Hoạ Mi chợt thấy buốt giá. Lúc này mới biết lời chúc phúc, dặn dò của người mình yêu dành tặng mình nó nặng nề như thế nào. Dẫu có hứa thật đi chăng nữa liệu có thể thực hiện được không? Khi mà em chợt phát hiện ra bản thân em đã yêu anh quá nhiều mất rồi, nhiều hơn cả chính bản thân em…
Hoạ Mi cầm cốc rượu mơ run rẩy đưa về phía trước, tay còn lại đưa lên bịp miệng sợ mình sẽ bật khóc vì quá sợ hãi nếu một ngày nào đó thực sự anh không còn ở bên cạnh em nữa. Trái tim như ngừng đập trong giây phút hai chiếc cốc chạm vào nhau phát ra tiếng kêu khiến tâm hồn Hoạ Mi dần trở lên lạnh giá, nếu có thể xin anh đừng bao giờ rời xa em…
- Em đừng buồn, chỉ cần hai trái tim chúng ta luôn hướng về nhau thì sớm muộn chúng ta cũng sẽ được trùng phùng thôi. In you darkest hour, when you fell scare some things, just remember this: I’ll always be here for you. I’m not an angle and I can’t change your fate but I’d do anything for you because you are my mate!
*Trong thời khắc u ám nhất, khi mà em sợ hãi điều gì đó, hãy nhớ rằng anh luôn ở bên em. Anh không phải là thiên thần và không thể thay đổi được số mệnh của em nhưng anh sẽ làm mọi điều cho em bởi em là một phần của đời anh!*
- Thank you very much! – Hoạ Mi cười nhẹ nhõm gật đầu.
- Em thử nhìn lên trên mặt trăng kia đi em có thấy cây đa cùng với chú cuội không? – Nhật Duy ngước mắt nhìn vầng trăng sáng rồi nhìn Hoạ Mi còn đang thất thần cười khổ.
- Có thấy, anh biết vì sao chú cuội phải lên trên đó không. Ha ha, vì chú cuội rất hay nói dối, còn em cũng nói dối không ít lần vậy mà chẳng được lên đó dạo chơi gì – Hoạ Mi bật cười nhìn xuống mặt hồ bóng ánh trăng chiếu xuống nước ảo ảo thật thật do sóng nước nhấp nhô.
- Nếu lên trên đó rồi, em sẽ không có cơ hội quay lại đây nữa đâu. Ngốc ạ - Nhật Duy khẽ cốc đầu Hoạ Mi một cái.
- Thực ra thì em cũng chẳng hứng thú nơi trần gian này đâu, tình cảm con người bạc bẽo hơn cả nước ốc, đấu đá tranh giành nhau đủ thứ để mà tồn tại ngay từ khi bắt đầu nhận thức em đã thấy chán lắm rồi. Nếu mà không có anh thì ở lại cũng chẳng để làm gì, mà thôi cá nướng nguội hết rồi này, chúng ta mau ăn nốt rồi đi ngủ thôi – Hoạ Mi thoáng buồn nhưng vẫn mỉm cười cầm con cá nướng trên đĩa gỡ thịt ra.
Đến nàng tiên cá bất chấp tất cả để trở thành con người để được yêu và ở bên cạnh Hoàng tử, đánh đổi đuôi cá xinh đẹp của mình thành đôi chân con người để mỗi bước đi là ngàn kim nhói đau thậm chí chấp nhận câm lặng không nói được dù chỉ một lời.
Vậy mà cuối cùng Hoàng tử vẫn yêu và cưới công chúa, còn nàng tiên cá thì hoá thành bọt biển nhưng nàng chưa từng hối hận vì đã gặp và yêu Hoàng tử, mặc dù biết khoảng cách giữa cá và người là không bao giờ có thể thay đổi. Tuyệt đối không có khả năng đến được với nhau kết duyên vợ chồng cho dù nàng có đánh đổi bằng bất kỳ giá nào đi chăng nữa. Nhưng nàng vẫn cố gắng hết mình đến giây phút cuối cùng và thầm mỉm cười chúc người mình yêu luôn hạnh phúc.
Điều đó khiến em vô cùng cảm động và ngưỡng mộ không như nhiều người thời đại ngày nay chỉ vì chút giận dỗi, chút thử thách, sóng gió trong tình yêu, trong cuộc sống mà dễ dàng buông tay để rồi mất nhau đến khi nhớ lại thì vô cùng hối hận, nuối tiếc thầm ước thời gian sẽ quay trở lại thật đúng là ngu ngốc và ấu trĩ.
Sau đó quay sang hận thù nhau, con gái thì vội vàng lên xe hoa với người mới để trả thù tình cũ làm khổ cả mình lẫn người chồng là bia chắn của mình. Con trai không cầm dao giết người yêu rồi cùng tự sát thì cũng tẩm xăng đốt chết người mình yêu chỉ vì không thể có được tình yêu của cô gái đó. Nhiều người trở nên điên rồ và mù quáng đến mức đi vào con đường tội lỗi, để bản thân sa nga trong vũng bùn lầy tăm tối rồi làm lỡ dở cả cuộc đời tươi đẹp, khiến bố mẹ phải đau lòng chỉ vì hận người yêu.
Yêu nhau nhiều chàng trai đại gia, nhiều tiền thì luôn tặng cho người yêu những món quà hàng hiệu đắt tiền, dẫn đi ăn ở những nhà hàng sang trọng đến khi hết yêu thì đến tận nhà đòi lại quà? Yêu một lúc vài cô coi thành tích chinh phục của mình rất đáng để người ta ngưỡng mộ, nể nang làm khổ nhiều cô gái nhẹ dạ cả tin. Thử hỏi tình nghĩa còn đâu, lòng tự trọng của đàn ông đáng giá mấy xu?
Nhiều cô gái cũng thực dụng không kém chỉ yêu người nào có xe đẹp, nhiều tiền, chịu chi, dám tặng mình nhiều món quà đắt tiền thì mới coi là ga lăng, tốt bụng có cô gái còn chơi kiểu bắt cá hai tay xem ai sáng giá hơn thì mới chọn. Thậm chí còn gài bẫy cố gắng dùng “tình một đêm” để có thai, sau đó uy hiếp người đàn ông bắt anh ta phải cưới mình làm vợ. Con gái mà không có lòng tự trọng, không biết tự yêu quý bản thân thì chẳng có người đàn ông nào yêu nổi đâu. Có lừa được thì cũng chẳng thể hạnh phúc, gặp phải kẻ cao tay kiên quyết không chịu trách nhiệm bỏ đi mất tích thì cuối cùng ai chết thảm nhất. Rốt cuộc thì họ yêu nhau vì tình nghĩa hay vì tiền? Cái thể loại tình yêu đấy là thuộc cái kiểu nào?
Không cố gắng hết mình, không biết nâng niu, trân trọng những gì mình đang có đến lúc mất đi thì hối hận làm gì, nuối tiếc thì được ích gì. Em thì không đủ bản lĩnh như nàng tiên cá, nhưng em có thể làm tất cả chỉ cần người em yêu luôn được hạnh phúc…
- Anh ăn thử đi xem thịt con cá do em nướng ăn ngon hơn anh nướng không? – Hoạ Mi lấy đũa gắp cá đưa đến trước mặt Nhật Duy.
- Ngon lắm, công nhận tay nghề của em ngày càng giỏi nha. Nướng cá ăn ngon hơn anh gấp mấy lần liền, sắp tới có lẽ anh nên bái em làm sư phụ để học hỏi mất. Ha ha – Nhật Duy nuốt xong miếng cá do Hoạ Mi tự tay đút thấy hương vị vô cùng tuyệt vời thật lòng khen, không phải tại tay nghề Hoạ Mi quá giỏi mà chẳng qua ăn thức ăn do chính tay người mình yêu nấu lúc nào cũng tuyệt vời cả.
- Anh không cần phải tâng bốc em lên tận thiên đường vậy đâu, nhỡ ngã xuống không chết thì cũng bị thương. Em sợ lắm không dám nhận đâu – Hoạ Mi lè lưỡi bĩu môi bật lại.