Trong cuộc sống ai chẳng yêu thích chuyện cổ tích hoàng tử và công chúa, hai người yêu nhau và sẽ sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời nhi? Nhưng lại luôn nghĩ tất cả chỉ là một giấc mơ đẹp, hão huyền không bao giờ có thể thành hiện thực.
Hoạ Mi thì lại nghĩ khác chuyện cổ tích trên phim ảnh, sách vở là chuyện của người ta đâu có liên quan gì đến mình. Chỉ khi nào “Sống trong chăn mới biết chăn có rận”, rõ ràng nhìn thấy họ sống rất hạnh phúc, vui vẻ đứng ngoài ai cũng phải ngước mắt nhìn lên bằng ánh mắt ngưỡng mộ, sùng bái. Nhưng ai mà biết được ở sâu thẳm trong tâm hồn họ có thực sự hạnh phúc như những gì là ánh sáng hào quang rực rỡ đến chói mắt như đã thể hiện ở bên ngoài hay không? Hay chỉ là một vỏ bọc che giấu đi sự đau khổ, bế tắc, chán nản mà họ phải chịu đựng bấy lâu.
Ai cũng thích cái gì cũng đơn giản, nhẹ nhàng, hoàn toàn theo ý thích của mình. Nhưng cuộc sống thì không bao giờ có chuyện đơn giản, nhẹ nhàng như những gì mình mong đợi đâu. Nếu tất cả đều có thể biết trước, dự đoán được chính xác, sắp xếp một cách chu đáo, cẩn thận không hề có bất kỳ sai sót gì thì còn gì nữa gọi là thú vị nữa. Chẳng có con đường nào chỉ trải toàn hoa hồng mà không hề có chút chông gai, cũng chẳng có tâm hồn ai là phẳng lặng, êm đềm dễ hiểu như hồ nước trong suốt xuyên thấu được tới tận đáy cả.
Trong cuộc sống rất nhiều cặp đôi yêu nhau tha thiết, thề non hẹn biển đến chết không rời. Khi kết hôn thậm chí là có con rồi vẫn thay lòng đổi dạ, đi tìm kiếm cái gọi làm cảm giác mới mẻ bên một người hoàn toàn mới khác. Để rồi đánh mất đi cái gọi là “Hạnh phúc gia đình”, cái gọi là tình nghĩa bao năm vun vén khó khăn lắm mới có thể kết duyên vợ chồng ước mong bền vững suốt trăm năm. Đánh mất luôn cả đi tình yêu mà mình hằng nâng niu, trân trọng suốt bao ngày…
Để rồi …đến lúc thực sự tan vỡ, đến những giây phút cuối đời hấp hối sắp chết mới nhận ra … mình sai lầm như thế nào? Mình thật sự đánh mất đi những thứ quan trọng gì? Có lỗi với người ấy như thế nào? Dù có cầu xin người ấy cũng không bao giờ có thể mỉm cười mà tha thứ được. Như vậy có đáng không?
Nhiều người biện hộ tại nhu cầu sinh lý chăn gối không thể nào thoả mãn, hạnh phúc thì không thể nào bền vững nếu nhu cầu xác thịt không được hoà hợp. Vậy xin hỏi bạn thực sự yêu người mình yêu vì cái gì? Đến với nhau vì cái gì? Nếu ai yêu nhau cũng vì nhu cầu sinh lý không thoả mãn mà nhẫn tâm phản bội, lừa dối gây đau khổ cho người mình yêu rồi chia tay thì còn đâu những câu chuyện cảm động về tình yêu nữa? Xã hội có lẽ cũng loạn mất…
Trong tình yêu sợ nhất sự thiếu chung thuỷ, ăn ở hai lòng, lừa dối, phản bội. Nếu đã thật lòng yêu bằng cả trái tim chân thành thì sẽ không bao giờ có ý định muốn chung chạ chăn gối với người khác ngoài người mình yêu. Còn đâu tất cả mọi lời giải thích chỉ là lời nguỵ biện để che đậy ột trái tim đã hết yêu, trót mang sự đổi thay, ích kỷ, vô tâm mà thôi.
Rắc rối…nối tiếp rắc rối…bất ngờ…nối tiếp bất ngờ. Hoạ Mi có cảm giác suốt từ khi mình quen biết Nhật Duy, yêu và được yêu bản thân mình như thực sự được bước vào một thế giới mới lạ. Được ngồi trên con thuyền chông chênh, mong manh bằng nan tre đi phiêu lưu một cách mạo hiểm giữa đại dương mênh mông toàn sóng gió, bão tố liên tục xuất hiện muốn đoạt lấy tính mạng của mình chỉ để tìm kiếm cái gọi là “Hạnh phúc”.
Hòn ngọc đẹp rực rỡ và quý giá hơn bất kỳ mọi thứ trên thế gian, muốn tìm kiếm được nó nhất định phải tìm được một hòn đảo mang tên “Tình yêu chân thành, chung thuỷ, nguyện hi sinh vì nhau quyết không bao giờ thay lòng đổi dạ dù có ra sao. Mãi nắm chặt tay nhau không buông cùng vượt qua mọi thử thách, khó khăn của cuộc sống chia sẻ mọi buồn vui đến tận khi đầu bạc răng long…”
Thử thách để có thể cập bến được hòn đảo này cũng rất khắt khe, yêu cầu “Hai người phải thực sự yêu nhau bằng cả trái tim chân thành. Sẵn sàng bất chấp hi sinh tất cả thậm chí là cả mạng sống của mình chỉ cần người mình yêu luôn được hạnh phúc không một chút toan tính, vụ lợi. Và nếu đã thực sự yêu thì khi cùng nắm chặt tay nhau đứng song song không phải là đưa mắt nhìn nhau mỉm cười, mà hãy cùng nhau nhìn về một hướng cảm nhận được nhịp đập của cả hai trái tim. Chỉ cần như vậy thôi mà đã thực sự hiểu đối phương cần gì, muốn gì …thì hòn ngọc *Hạnh phúc* sẽ xuất hiện”.
Đây là viên ngọc vô cùng quý giá và tuyệt đẹp nhất trên thế gian ai ai cũng mong muốn mình được sở hữu thậm chí là được trông thấy một lần thôi cũng đã mãn nguyện rồi. Họ tìm kiếm suốt nhiều năm, thậm chí cả cuộc đời, bỏ ra biết bao nhiêu vàng bạc châu báu để săn lùng…nhưng cũng chưa từng được nhìn thấy dù chỉ một lần. Mà cho dù có nhìn thấy cũng chẳng thể chạm tay tới, cảm giác như một quả bong bóng xà phòng lung linh, đẹp đẽ…chạm tay rồi bỗng chốc lại vỡ tan.
Tại sao lại như vậy nhi? Có lẽ câu hỏi này đành phải tự mỗi người trải nghiệm rồi đưa ra câu trả lời sẽ thú vị và ý nghĩa hơn.
Chẳng ai trên đời này thực sự tin rằng có câu chuyện cổ tích nếu thực sự yêu nhau sẽ đến được với nhau và sống hạnh phúc bên nhau tới chọn đời. Tất cả chỉ là câu chuyện hoang đường không bao giờ có thể xảy ra trong thực tế, chẳng có cơ sở nào để chứng minh những điều đó là có thật cả khi mà bản thân chưa từng được trải qua.
Và Hoạ Mi không nghĩ là như vậy, cứ ngồi đó mơ mộng, hão huyền rồi nghe truyền miệng thì tin làm sao được. Giấc mơ sẽ mãi chỉ là giấc mơ mà thôi, điều ước cũng mãi chỉ là điều ước thôi. Thay vì ngồi im lặng suy nghĩ xem chuyện cổ tích là có thật hay không? Nếu có thật thì ví dụ thực tế đâu? Ai đã từng trải nghiệm qua thực sự rồi ngồi trước mặt mình chia sẻ với mình thì mình mới tin? Còn không thì cho dù mặt trời có mọc đằng Tây mình cũng sẽ không tin đâu.
Thật nực cười tất cả chỉ là tình yêu đẹp như một câu chuyện cổ tích của người ta chứ có phải của mình đâu? Vậy nên thay vì ngồi im đó mơ mộng, ngưỡng mộ, ao ước mình được như nhân vật chính trong chuyện cổ tích. Thì Hoạ Mi sẽ lập tức hành động, theo đuổi, tìm kiếm tự tạo nên một tình yêu đẹp, lãng mạn, cảm động còn hơn cả chuyện cổ tích Lọ Lem hay Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn – Dành riêng ình và chỉ thuộc về duy nhất một mình mình mà thôi.
Ai cũng có những câu chuyện tình yêu đẹp, lãng mạn, cảm động hơn cả chuyện cổ tích Hoàng tử và Công chúa trên sách vở, phim ảnh. Sao cứ phải ngồi im lặng say đắm, mơ mộng, ngưỡng mộ rồi tự than thân trách phận, hận số mệnh bạc bẽo “Ước gì mình được như cô ấy/anh ấy…” cho lãng phí thời gian và uổng phí mất bao nhiêu cơ hội hiếm có từng lướt trong suốt cuộc đời… Thật đáng tiếc.
Chỉ cần bạn luôn tin tưởng và hi vọng rằng trên thế gian này thực sự có chuyện cổ tích hai người yêu nhau nhất định sẽ đến được với nhau và sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời, thì không có gì là không thể cả.
Nếu bạn thích đứng im luôn mơ mộng, ước ao thì …có lẽ chuyện cổ tích đúng là không có thật trên đời này rồi. Còn nếu bạn hành động ngay lập tức bằng tất cả sự nỗ lực của bản thân, dù trời có sập cũng quyết không dễ dàng bỏ cuộc…kết quả sẽ khiến bạn vô cùng bất ngờ đó.
Hạnh phúc là phải nỗ lực không ngừng tìm kiếm và biết trân trọng, giữ gìn không phải là từ trên trời rơi xuống như những cơn mưa rào mùa hạ. Càng không phải chỉ là một giấc mơ hão huyền, viển vông…chỉ cần bạn thực sự tin và quyết tâm theo đuổi không vì chút thất bại con cỏn mà dễ dàng buông xuôi, mất hết niềm tin là đủ…
Nhóc lười... Tôi yêu em!Nhóc lười... Tôi yêu em!Nhóc lười... Tôi yêu em!Nhóc lười... Tôi yêu em!Nhóc lười... Tôi yêu em!Nhóc lười... Tôi yêu em!Nhóc lười... Tôi yêu em!Nhóc lười... Tôi yêu em!Nhóc lười... Tôi yêu em!Nhóc lười... Tôi yêu em!
Lúc Hoạ Mi rơi tự do xuống phía dưới từ độ cao 20 mét ngay cả bản thân Hoạ Mi cũng cứ nghĩ lần này chắc chắn mình sẽ tan xương nát thịt, cái chết chỉ là điều hiển nhiên như quy luật tự nhiên mặt trời mọc đằng Đông và lặn đằng Tây vậy. Cuộc sống có quá nhiều sóng gió, bế tắc. Là một cô gái có tâm hồn mộng mơ, nhạy cảm, yếu đuối chẳng may gặp phải chuyện bất hạnh đã đau khổ khóc hết nước mắt thậm chí là cắn lưỡi tự sát vì thấy quá nhục nhã khi bị kẻ xấu xa xâm phạm thân thể. Có nỗi đau thể xác lẫn tinh thần nào đau xót hơn thế không?
Vậy mà chẳng hiểu sao không những không nhận được sự thông cảm, an ủi, động viện dư luận. Thì ngay lập tức bị dư luận lên án chỉ trích không tiếc lời, bị xã hội tẩy chay quay lưng lại ném đá, xỉ nhục một cách dữ dội. Chỉ vì mình là một đứa con gái lăng loàn, hư hỏng, dễ dãi, trỡ trẹn, không biết liêm xỉ, không có lòng tự trọng …thậm chí còn bị họ nguyền rủa chết đi thế mới sợ chứ?
Chẳng hiểu từ khi nào mình bỗng biến thành đứa con gái xấu xa như thế nhi? Rõ ràng mình là nạn nhân, là người bị hại mà càng nghĩ càng thấy nực cười. Dư luận với xã hội những con người có đầu óc, tư duy, được học hành, giáo dục tử tế. Hơn nữa là người Việt Nam luôn có tinh thần đoàn kết tương trợ “Lá lành đùm lá rách” cơ mà. Thế quái nào họ lại nhẫn tâm quay lưng lại với mình khi mình rơi vào hoàn cảnh bất hạnh như vậy nhi? Biết oán trách ai bây giờ? Trách họ dã man, máu lạnh, ngu ngốc hay trách mình xui xẻo bất hạnh không biết kêu ai nhi? Oi, sao mà cay đắng, chua chát như vậy chứ. Hic
Cũng chẳng phải Hoạ Mi muốn chết đâu, nhỏ muốn sống tốt là khác, còn bao nhiêu ước mơ dang dở chưa kịp thực hiện…Nhưng nếu sống tiếp mà bị dư luận lên án, xã hội tẩy chay. Vết nhơ, tai tiếng còn đấy nhất định sau này nhỏ sẽ không thể nào mà sống yên ổn được. Nhất là khi nghe những lời dị nghị, xỉ nhục,…cùng ánh mắt khinh bỉ, ghê tởm của họ chỉ vì nhỏ trót bêu xấu hình ảnh người phụ nữ trong sáng, đoan trang, dịu dàng, biết giữ gìn trinh tiết…mà cả xã hội vẫn hằng tôn thờ. Thật sự quá tuyệt vọng nên dù muốn hay không lần này Hoạ Mi cũng đành phải lựa chọn cái chết làm giải pháp để được sống tiếp yên ổn, không lo bị xỉ nhục nữa mà thôi.
Nếu không sớm muộn Hoạ Mi cũng thực sự phát điên và bị tống cổ vào trại tâm thần mất, sống đau khổ, mệt mỏi như vậy thà chết đi còn hơn. Thử vào bệnh viện tâm thần xem có bao nhiêu cô gái bất hạnh giống như nhỏ chỉ khác về hoàn cảnh xui xẻo bị dư luận lên án, bị xã hội tẩy chay mà phải vào bệnh viện tâm thần nửa điên nửa dại, người không ra người quỷ không ra quỷ. Phải sống nốt quãng đời còn lại của tuổi thanh xuân tươi đẹp trong sự cô độc, ghẻ lạnh của người đời ở bệnh viện tâm thần.
Hoạ Mi không muốn như thế…thật sự không muốn như thế đâu, cho dù giây phút quyết định nhảy lầu tự sát nhỏ cũng thực sự bị điên rồi…Và là ai khi rơi vào hoàn cảnh của mình, Hoạ Mi tin họ cũng sẽ phải lựa chọn cái chết là giải pháp tốt đẹp nhất giống như nhỏ mà thôi. Chẳng ai có đủ mạnh mẽ, kiên cường, bản lĩnh để mà chịu đựng được nổi sự ghẻ lạnh của người đời, sức ép của dư luận cũng như sự tẩy chay của cả xã hội đâu.
Giây phút chạm mặt đất Hoạ Mi có cảm giác rất êm dịu hoàn toàn không hề cảm thấy đau đớn tý nào, thế nhưng do rơi từ độ cao 20 mét với tốc độ nhanh, mạnh cùng nhiều cú sốc tâm lý Hoạ Mi đã ngất xỉu đi trước khi cảm nhận được những gì đang diễn ra xung quanh mình.
Ở trên sân thượng tầng 6, tất cả mọi người sau khi chứng kiến khoảnh khắc Hoạ Mi nhảy lầu tự sát vì không thể chịu đựng được nổi sức ép của dư luận, mặt mũi ai nấy đều sợ hãi, thậm chí là trắng bệch không còn giọt máu. Vài tiếng khóc nức nở vang lên từ phía Ngọc Huyền, Thuỷ Tiên, Quỳnh Chi, Phương Ánh.
Nhật Duy sốc quá định nhảy xuống theo may mà có Huy Hoàng và Minh Khánh giữ chặt lại, Tuấn Anh đứng im đôi mặt vô hồn, sắc mặt lạnh lẽo “Những con người độc ác, chính tại các người mà Hoạ Mi mới chết, nợ máu các người nhất định sẽ phải trả bằng máu…”. Thành Trung chân run rẩy muốn quỵ ngã, tại sao cô gái mà cậu yêu phải chết thê thảm như vậy chứ?
- Oi, mọi người nhìn kìa, còi xe cấp cứu tới thì phải – Minh Khánh vừa cố giữ Nhật Duy vừa nhìn xuống dưới liền hét lên.
- Oai, đúng rồi, đúng là xe cấp cứu, ở dưới nhiều người đi đường tập trung đông quá – Huy Hoàng cũng hét lên.
- Cao quá, chẳng trông thấy gì cả, chúng ta mau chạy xuống thử xem tình hình như thế nào đi – Tuấn Anh đề nghị.
Thế rồi tất cả mọi người đều vội vàng chạy xuống dưới, cả ba Hoạ Mi cũng được dìu xuống theo, còn mẹ Hoạ Mi đau lòng quá nên ngất xỉu dìu vào phòng y tế của trường.
Khi xuống đến nơi thì người dân đi đường đã tập trung rất đông, gây ách tắc giao thông, Nhật Duy cùng Tuấn Anh, Minh Khánh, Huy Hoàng cả đám bạn của Hoạ Mi khó khăn lắm mới chen vào được.
Vừa vào tới nơi đã nhìn thấy một chàng trai xa lạ rất đẹp trai, phong thái ung dung, cao quý. Sắc mặt lo lắng đang ôm chặt lấy Hoạ Mi ngồi trên đệm hơi đã ngất xỉu, lúc này Băng Hạ cũng có mặt đứng bên cạnh ánh mắt bất an, nhìn mọi người khẽ gật đầu.
- Băng Hạ sao chị lại có mặt ở đây vậy? – Ngọc Huyền ngạc nhiên hỏi.
- May mà có Nhật Duy nhanh trí gọi điện báo cho chị biết, mau gọi xe cứu thương mang đệm hơi đến ngay lập tức Hoạ Mi đang đứng ở tầng 6 tại trường Thục Khuê định nhảy lầu tự sát, tinh thần rất bất ổn sợ rằng nhỏ sẽ liều lĩnh mà nhảy thật. Nhật Duy cùng mọi người sẽ cố gắng câu giờ, hi vọng sẽ kịp. – Băng Hạ nhìn Nhật Duy mỉm cười.
- Oh, thảo nào Nhật Duy cũng cứ muốn nhảy xuống dưới này theo Hoạ Mi hoá ra là đã chuẩn bị từ trước. Lúc đó bọn anh hoảng sợ quá không nghĩ được gì nhiều, may mà Hoạ Mi không sao rồi. – Tuấn Anh thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng nhìn Băng Hạ cảm kích.
- Hoạ Mi sao rồi cô ấy không có chuyện gì quá nghiệm trọng chứ? – Nhật Duy vội tới gần chỗ Hoạ Mi ôm chặt nhỏ vào lòng, xót xa, lo lắng hỏi Vũ Tú.
- Yên tâm đi, chỉ là tinh thần bất ổn, quá mệt mỏi nên ngất đi đó thôi. Cậu đừng quá lo lắng bây giờ chúng tam au đưa Hoạ Mi vào bệnh viện thôi, tôi đã gọi xe cấp cứu tới rồi – Vũ Tú khẽ mỉm cười trấn an.
- Cảm ơn anh – Nhật Duy gật đầu lập tức bế Hoạ Mi đứng dậy đưa lên xe cấp cứu.
- Oh, hai người quen nhau ak? – Thuỷ Tiên mở tròn mắt ngạc nhiên hỏi.
- Uh, đây là bạn của Hoạ Mi, anh ấy đã từng cứu Hoạ Mi thoát khỏi nguy hiểm một lần, là cựu sinh viên của trường Thục Khuê. Hoạ Mi vô cùng cảm kích nhận anh ấy làm anh trai kết nghĩa luôn đã từng giới thiệu với Nhật Duy và kể qua cho chị nghe. Sau đó anh ấy sang Pháp công tác nên giờ mới có mặt tại đây để gặp mọi người, Hoạ Mi từng nói đợi khi anh ấy sang Pháp trở về sẽ mở một bữa tiệc linh đình để giới thiệu với mọi người người anh trai kết nghĩa này muốn ọi người một điều bất ngờ…có ai ngờ - Băng Hạ lắc đầu buồn bã, xót xa.
- Thì ra là vậy, không ngờ Hoạ Mi lại lắm trò như vậy, ngay cả bạn thân cũng giấu diếm đợi khi nó tỉnh lại phải dậy cho nó một bài học mới được – Quỳnh Chi rơm rớm nước mắt gượng cười.
- Chào anh, rất vui được làm quen với anh. May mà có anh Hoạ Mi mới có thể bình an vô sự như bây giờ. – Ngọc Huyền xúc động chìa tay ra.
- Không có gì, anh rất thích một cô gái hay nói hay cười, vô tư, đáng yêu. Thấy chuyện bất bình liền ra tay tương trợ rất hợp với tính cách của anh, rất thích hợp làm em gái. Bởi ở nhà anh cũng có một cô em gái bằng tuổi Hoạ Mi cũng đáng yêu, dễ thương y hệt. Tiếc là nó ở bên Mỹ phải học hành suốt hiếm khi gặp gỡ dù rất nhớ nó, nên khi sang Việt Nam nghe tâm sự của anh Hoạ Mi đã không ngần ngại nhận làm anh trai kết nghĩa. Anh thực sự rất vui, bạn của Hoạ Mi cũng là bạn của anh. Rất hân hạnh được làm quen với mọi người – Vũ Tú cười thân thiện bắt tay với Ngọc Huyền.
- Bây giờ thời gian rất gấp, Sau này có cơ hội, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau thêm nhé – Thuỷ Tiên cũng bắt tay Vũ Tú mỉm cười hào hứng.
- Oh, Nhật Duy đưa Hoạ Mi lên xe cấp cứu đi rồi kìa, chúng ta cũng mau bắt taxi đi theo thôi – Phương Ánh vội kêu lên.
- Thôi mọi chuyện ở đây để anh Minh Khánh với Huy Hoàng giải quyết nốt, nhớ tặng thưởng đội xe cứu hộ nhé may mà họ đến kịp thời nếu không thì thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. – Quỳnh Chi bẻ ngón tay sắc mặt tái xanh vẫn còn chưa hết sợ hãi.
- Biết rồi, mọi người cứ đi đi. Việc ở đây cứ để anh lo cho. – Minh Khánh nhìn Quỳnh Chi dịu dàng nói.
Thế rồi tất cả cùng gọi xe taxi đi thẳng tới bệnh viện Tuyết Linh, nơi Hoạ Mi được đưa đến điều trị. Thật là đau lòng quá bệnh trầm cảm của Hoạ Mi sau cú sốc bị kẻ xấu làm nhục đã bi quan, nảy sinh nhiều vấn đề tiêu cực. Lúc nào cũng như người mất hồn, ngơ ngơ ngác ngác, không ăn cũng chẳng uống, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, khuôn mặt hốc hác xanh xao hơn cả người chết.
Tư tưởng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến cái chết, có lần lén cầm con dao lam xoẹt một phát ở cổ tay máu chảy thành dòng Hoạ Mi không những không thấy đau mà còn mỉm cười nhìn những giọt máu từ tay mình rơi tý tách thậm chí còn định vào nhà tắm xả nước ngâm cơ thể vào bồn để áu chảy từ từ chết cho dễ chịu. May mà Lệ Hoạ phát hiện kịp thời, khiến tất cả được một phen hoảng sợ mặt mũi trắng bệch không còn giọt máu.
Từ đó bên cạnh Hoạ Mi luôn có người canh chừng, sợ nhỏ phát điên tìm đến cái chết thì xong đời nhà ma luôn. Bệnh đã nặng đưa đến bác sĩ tâm lý điều trị, bác sĩ cũng lắc đầu thở dài dặn gia đình cứ bình tĩnh tìm căn nguyên của bệnh đã. Tìm ở đâu? Tìm thế nào? Khi mà sự việc đáng tiếc đã thực sự xảy ra.
Vấn đề là phải tìm cách khai thông tâm lý của Hoạ Mi, phải ra ngoài tiếp xúc nhiều bệnh mới có cơ hội khỏi được. Có ai ngờ đến trường học được một tuần đang yên ổn thì cái bọn người điên rồ chết tiệt ấy tự nhiên xông ra nói nhảm đã đành còn rủa Hoạ Mi chết đi. Thế là nhỏ chết thật, may mà Nhật Duy ứng phó kịp thời dự đoán trước tình huống rồi chuẩn bị nhờ người ứng cứu nếu không có lẽ …cả đời này bọn họ sẽ sống trong đau khổ, dằn vặt mất. Hic
Còn vấn đề về vụ clip “nóng” kia đợi lôi cổ được kẻ khốn nạn, mất hết nhân tính đứng đằng sau giật dây nhất định bọn họ sẽ khiến hắn phải trả giá đắt. Nợ máu phải trả bằng máu, còn làm sao để xoa dịu được dư luận khi mà bọn họ như con thú điên khát máu chỉ làm sao ăn tươi nuốt sống người khác cả thịt lẫn xương khiến người ta không chết hoặc phát điên thì quyết không thoả mãn.
Đúng là vấn đề đau đầu thật, dư luận thì quá đông biết bao con người ảnh hưởng từ mạng xã hội, Youtobe, trường học, báo chí…Một đồn mười, mười đồn trăm, sợ rằng chỉ dựa vào mình sức của bọn họ không thể nào đấu lại được.
Oi, chẳng lẽ con người ta thật sự mất hết nhân tính, độc ác, dã man không biết phân biệt phải trái trắng đen đến mức đó sao? Cứ thích chửi rủa, ném đá, xỉ nhục ai tuỳ thích cho sướng miệng không chút suy nghĩ và cũng chẳng biết thực hư chuyện là như thế nào sao? Quyết dồn ép một cô gái có hoàn cảnh bất hạnh vào đường cùng sao?
Hoạ Mi dù tỉnh lại cũng không thể sống yên ổn với bọn họ sao? Cứ thế này sợ Hoạ Mi sẽ phát điên thật mất thôi…Kiểu này bọn họ lẫn ba mẹ của Hoạ Mi cũng sẽ chết theo nhỏ mất. Tương lai, sự nghiệp, hạnh phúc cả đời… của Hoạ Mi sẽ vì bị miệng lưỡi dư luận, vì bị xã hội tẩy chay quay lưng lại không chút xót thương…mà bị chìm đắm xuống đáy Địa ngục ư? Buồn quá.