Nhóc Lạnh Lùng!! Tôi Sẽ Mãi Mai Bên Cạnh Em!!

Chương 86: Phong ak em xin lỗi vì tất cả vẫn tiếp tục giấu anh




Ngày qua ngày mọi việc vẫn như cũ hắn thì sáng nào cũng sang gọi nó dậy tập thể dục, lần nào cũng đấu trí tư tưởng mới gọi nó dậy được, tình cảm của nó và hắn cũng đã rất gần xem như rất là thân, cũng nhờ bản hợp đồng mà hai người thân thiết rất nhiều, nhưng hắn còn muốn hơn cả dậy, hôm nay buổi sánh tốt lành nó và hắn tập chạy, cười nói vui vẻ, vết thương nó lành hẵn nhưng vẫn thường có cảm giác nhói nhói nhưng không đau lắm nên nó chẳng quan tâm.

- My dạo này chán quá không có gì mới ak.-cả bọn ngồi ăn sáng nhỏ lên tiếng hỏi nhưng nó biết nhỏ muốn hỏi gì.

- Chán sau tao nghĩ nên mừng mới đúng, sắp tới tha hồ mà chơi.-nó nói vậy nhỏ cười tươi mấy hôm nay nhà không được vận động tốt biết mấy.

- Vậy ak.-cô nhìn nó.

- Ờk chán thiệt đi đâu không.-cậu lên tiếng.

- Gần đến họp cỗ đông tập đoàn gì đó hình như VMPT, tập đoàn tao cũng có tham gia nên dạo này không thời gian lắm.-anh có vê mệt mỏi.

- VMPT sau.-hắn nhấn mạnh.

Cậu và anh quay sang nó đúng là tên này rất là quen, hình như nghe đâu rồi. Nhỏ và cô cũng vậy đây không phải cuộc họp tập đoàn nó sau.

- Cuối cùng cũng đến lúc.-nhỏ nói uống hết ly sinh tố.

- Mầy mà thôi đi.-cô tính hỏi nó tính làm gì nhưng đây chuyện của nó, nó làm gì cô điều không ý kiến.

- Hôm đó mời tất cả mọi người đến xem kịch.-nó cười khỉng làm tụi hắn thêm tò mò.

- Ờk mà chút nữa cần tao đi cùng không.-như thời gian thì chính là hôm nay nhỏ tiện hỏi.

- Không tao tự đi được.-nó nói buông đũa lên phòng.

Nhỏ nói vậy là có ý gì nhưng hình như còn chuyện chưa hỏi, hắn tính hỏi lâu rồi nhưng mấy hôm nay quên mất tự nhiên chợt nhớ hỏi luôn.

- Khoan đã, anh còn chuyện nói.-nó chặn nó lại.

- Tự nhiên.-nó ngồi xuống.

- Chuyện Lilia liên quan tới em, không đúng phải là...có luôn hai cô nữa.-hắn hỏi nó quay sang nhỏ với cô.

- Là chuyện này sau.-nó trầm giọng.

- Đúng.-hắn toả ra khí chất làm người khát nghẹt thở.

- Vậy không giấu được các anh rồi thật ra thì.-nó mở miệng định nói tất cả, cuối cùng hắn cũng nghi ngờ.

- My không được.-nhỏ đứng dậy.

- Tao nghĩ chưa đến lúc đâu.-cô nhăn mặt.

- Em nói vậy có ý gì em không xem anh ra gì sau.-cậu liếc nhìn nhỏ làm nhỏ thấy có lỗi.

- Còn em nữa anh là gì của em.-anh cũng muốn biết cô có gì muốn giấu.

- Em không ý đó.-nhỏ cô đồng thanh thanh minh cho chính mình, nhưng chuyện này không thể cho người khác biết.

- Em nói nhanh.-hắn nhìn thẳng mặt nó.

- Thật ra thì ba đứa tôi chính là...hậu vệ của ba tỉ bang Black Girl.-nó ra vẻ ấp úng.

Nó nói đại vì mâu thuẩn càng ngày càng nhiều, nếu không giải quyết chỉ tạo thêm nghi ngờ cho bọn họ, tuy không thể nói thân phận thật nhưng như vậy đủ tạo cơn bão nhẹ rồi.

- Hả.-nhỏ cà cô trợn mắt kinh ngạc, hậu vệ khi nào là nhân vật chính mà.

- Quá đáng lắm.-cậu đi ra vườn chuyện vậy giấu tới bây giờ đúng là sau.

- Nam.-nhỏ tuy chưa tiêu hoá kịp lời nó nói chạy theo biết cậu đang rất giận.

- Em theo anh.-anh không như cậu kéo cô lên sân thượng.

Bây giờ chỉ còn hắn và nó, nó biết nó đã giấu hắn rất là nhiều, bây giờ không thể leo xuống nữa rồi, nó cuối đầu xuống đấu tranh tư tưởng bản thân.

- Vậy cũng tốt.-hắn mở miệng nhưng không vui lắm.

- Là sau.-nó ngước mặt lên.

- Làm gì cũng được nhưng em không được giống như Lilia.-hắn trầm mặt lạnh giọng.

- Tại sau.-phong tại sau lại như vậy chứ.

- Anh không muốn tay em nhuộm máu càng không muốn em bị thương chỉ mình anh đã đủ lắm rồi.-đúng hắn công nhận trong thế giới đêm không ai xem hắn là bạn.

Vì hắn quá tàn nhẫn máu lạnh, giết người không chớp mắt, ai không vừa ý thì ngay lập tức không thấy mặt trời, hắn chưa từng xem ai là bạn nhưng chỉ có cậu và anh là trường hợp ngoại lệ chịu nổi tính khí của hắn. Đôi khi cũng thấy mình ác nhưng không làm như vậy thì bang Coung Kings đã bị diệt lâu rồi đâu ngôi lên đứng đầu thế giới ngầm, vì vậy hắn càng không muốn chính nó giống hắn.

Nó trầm mặt sự yên lặng bao trùm, chính hắn không biết nó đang nghĩ gì. Lúc này cậu nhỏ, anh và cô cùng nhau đi vào lại cười cười nói nói có vẻ hoà rồi. Nhưng hình như nó với hắn không ổn cho lắm, Bin bước vào cũng không hiểu gì xãy ra, Bin tới đưa hồ sơ cho nó.

- Bin anh đến đây làm gì vậy.-nhỏ lên tiếng bớt không khí.

- Chuyện cuộc họp sắp tới ak mà.-Bin cũng nói tiếp lời nhỏ.

- Ngồi xuống rồi nói.-cậu nói Bin cũng tiện thể ngồi xuống.

Nó không nói tiếng nào rơi vào trầm mặt.

- Mai nói.-nó đứng dậy lên phòng.

Tất cả ánh mắt dồn về nó xong nhìn hắn không biết lúc nãy hắn nói gì, chỉ có gì nó khiến nó thay đổi vậy.

- Chuyện gì đang xãy ra.-Bin hỏi lí do nó suy tư vậy.

- Chúng tôi cũng muốn biết.-đồng suy nghĩ trừ hắn.

"Em đang nghĩ gì, tại sau anh không đoán ra em đang nghĩ gì, em làm sau vậy, đúng là không đoán ra" hắn nhăn mặt bước ngay vào lên trên không nói tiếng nào.

- Hai đứa này bị gì vậy ha.-cô nhìn theo.

Tất cả đều lắc đầu chả hiểu, rồi ai vào việc nấy mặt kệ nó và hắn.

•••••••••••Phòng nó•••••••••

Những lời hắn nói nó đều hiểu hắn rất lo cho nó, nhưng nó chả làm được gì cho hắn suốt ngày gây hoạ mà thôi.

- Em xin lỗi tay em nhuộm đầy máu từ rất lâu rồi, trước giờ em vẫn như vậy, em không khác gì anh. Em xin lỗi đã giấu anh. Em xin lỗi làm anh lo lắng cho em. Em xin lỗi vì em bây giờ không phải chính em. Em xin lỗi anh...Phong ak em xin lỗi vẫn tiếp tục giấu anh...tất cả.-nó khóc, khóc vì không thể nói thân phận của mình, vì nó sợ nếu nói ra tất cả đều không như trước có thể sẽ phá huỷ hết mọi thứ mà nó đang có. 

Nó dần nhận ra từ khi nào nó biết khóc, khóc nhiều hơn là khác từ khi gặp hắn mọi cảm xúc lại trở về với nó, khóc có thể giải quyết những khó chịu trong lòng. Khóc xong nó lăn ra ngủ chẳng màng bên ngoài.

Bốn giờ chiều, bữa buổi trôi qua, bình thường giờ này nó xuống kiếm thức ăn mà sau giờ không thấy mặt mũi đâu vậy. Mọi người ăn tối xong vẫn không thấy nó xuống. Mọi người lo lắng không biết nó gặp chuyện gì. Hắn bây giờ ló mặt ra, không thấy nó tưởng nó ăn xong lên rồi.

- My cô ấy ăn xong rồi sau.-không định hỏi nhưng cũng phải hỏi.

- Nó vẫn chưa xuống ăn.-nhỏ chán nản con này hôm nay ăn trúng gì ak.

- Bây giờ bảy giờ chưa ra khỏi phòng.-hắn nhìn đồng hồ đúng là trễ mấy tiếng rồi.

- Đúng hay là anh đem đồ ăn lên phòng cho nó giúp tôi được không.-nhỏ đề nghị cod thể chỉ có hắn khuyên được nó.

- Được.-hắn từ từ ăn ngẫm nghĩ bây giờ nod đang làm gì.

- Lúc sáng mầy nói gì vs My sau.-cậu hỏi.

- Đúng từ lúc đó tao thấy hơi kì kì.-anh tiếp lời cậu.

Hắn không trả lời buông đũa đem thức ăn lên cho nó, tụi nó lại một phen khó hiểu.

Hắn mở cửa bước vào phòng nó, không một ánh đèn tối đen như mực, nhưng có bóng nó ngoài cửa, hắn mở đèn để thức ăn lên bàn.

- Vào làm gì.-nó biết đây là hắn vì chỉ có hắn tự tiện vào phòng nó không cần sự cho phép.

- Em chưa ăn gì mai lại ăn chút gì đi.

- Không sau ra ngoài đi.-nó không quay mặt lại.

- Em bị gì vậy hả nói xem.-hắn quát không biết nó đang làm trò gì.

- Làm gì chuyện của tôi, còn anh ra ngoài đi, tôi yên tĩnh.-ngay lúc này nó không muốn nhìn mặt hắn vì nếu không nó sẽ nềm lòng nói ra hết.

- Anh biết em không muốn anh biết chuyện này nhưng anh không biết lí do em như vậy, nhưng ăn gì đi, anh ra ngoài.-tuy không muốn hắn vẫn bước ra ngoài, cánh cửa dần khép lại nổi sợ của nó càng nhiều. Tất cả giải quyết xong nhưng nó không thật thì phải, tất cả chỉ là giả tạo. Nhìn nó như vậy tim hắn đau như ai bóp chặt vậy, ngồi dựa vào tường phòng nó, hắn không muốn ngủ chỉ muốn mãi mãi ở đây...bên cạnh nó.

~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~

Xong rồi Tyty nghĩ ngơi đây....cả nhà nn mơ đẹp tối ấm Pppp zzZ""