Nhóc Lạnh Lùng!! Tôi Sẽ Mãi Mai Bên Cạnh Em!!

Chương 46: Hạnh phúc đơn giản chỉ là...




Sáng sớm nó và trường đã nghe tiếng mọi người bàn tán.

- Êk tao nghe nói nhỏ hotgirl nhà nghèo đấu bóng chuyền với với hai học sinh mới vào.-HS1

- Học sinh mới thế nào.-HS2

- Tao thấy nó cũng đẹp, hôm nay tao phải tới coi mới được.-HS3

- Êk vào rồi kìa.-một số học sinh vừa nói vừa chỉ chỉ chỏ chỏ nó làm nó giận tím mặt.

Lúc này thì tụi hắn vào tới, hắn thấy nó như vậy không nhịn được mà lên tiếng.

- Có im ngay không, biến hết cho tôi nếu không muốn bị đuổi.-hắn hét lớn vào nhóm học sinh đang bàn tán về nó làm cả đám cuốn cuồn bỏ chạy. Cả nó cũng phải thán phục uy quyền của hắn.

- Anh quan tâm tôi.-nó nhìn hắn đầy sự kì vọng.

- Không, trước giờ anh đều như vậy không chỉ riêng em, vào lớp thôi.-hắn kéo nó đi mà nó cứ tưởng.

Hắn kéo nó đi khuất phía xa, cậu và anh đi sau, cậu lên tiếng.

- Êk tao thấy hắn lo cho My quá mức bình thường thì phải.

- Thằng Phong đã tìm được người thế chỗ rồi thì phải.-anh thêm vào vì từ trước tới giờ hắn chưa từng quan tâm tới cô gái nào không như lời hắn nói lúc nãy, nó là người đầu tiên khiến hắn phải lên tiếng.

- Êk hai cậu nói xấu ai đó.-nhỏ và cô vừa vào đã thấy hai chàng thì thầm gì đó nhỏ tò mò lên tiếng.

- Ai đâu, hai ở đâu biến ra như ma vậy.-cậu giật mình vì tiếng nói của nhỏ không biết nhỏ có nghe được gì không nữa.

- Xin lỗi tụi tui là người không biết biến.-cô nói rất thản nhiên nhìn cậu.

- Thôi thôi vào lớp trễ rồi.-anh nói làm mọi người bừng tĩnh chạy lên lớp.

"Người thay thế là sau" nhỏ đã tình cờ nghe thấy nhưng nói vậy là ý gì, không lẽ hắn đã có người khác trước gặp nó mà báy giờ ở đâu sau không thấy hắn nhắt tới.

Vừa vào lớp mọi người đã dồn ánh mắt về nó như sinh vật lạ vậy, nhưng thấy hắn bước vào tất cả thu ngay tầm mắt không muốn bị rắc rối, nó cười nhếch khinh tụi nầy, toàn là lũ hèn. Nhỏ Kim nhìn nó với ánh mắt ghen tị, chán nghét, nó liếc sang nhỏ Kim vội quay về nhanh nhất có thể nếu không lộ mất. "Còn cố giả tạo để tôi xem cô giả tới khi nào". Nó vừa về chỗ đã nằm xuống bàn đeo ngay headphone đi vào giấc mộng bỏ mặt thời gian. Hắn kéo lấy tai phone còn lại của nó đeo vào nằm xuống như nó. Nó quay sang liếc hắn vừa lúc mắt chạm mắt rất gần thì phải, nó nhìn hắn với ánh mắt tình cảm nhưng biến nhanh thành ánh mắt đượm buồn quay đi. Hắn muốn hỏi nó nhưng tưởng nó ngủ đành thôi vậy "em dạo này rất khác" hắn chỉ dám nghĩ thôi. Nhỏ thì suy nghĩ lời nói của cậu với anh lúc nãy im lặng hẳng làm anh phải nói mãi mà nhỏ vẫn im lặng bỏ lơ cậu luôn. Nhỏ và anh thì rất bình đẳng nói chuyện vui vẻ như bao người khác.

Cô Diểm dạy toán bước vào tất cả học sinh đứng dậy chào vì ở đây bả lớn nhất. Nhưng chỉ có nó cà hắn cứ nằm là cô giận toát mồ hôi, vì thật là ở đây nó lớn hơn mà nên cần gì chào.

- Hai em kia nếu không thích học môn này ra ngoài ngay cho tôi.-bà cô hét lớn.

- Lại là cô, được thôi em ra em không làm phiền cô.-nó nói xông đi ra ngay với hai bằng đại học của nó thì môn này nhầm gì hắn đi theo phía sau.

- Cô đợi đó.-hắn bỏ lại một câu nói rồi mới đi ra làm cô phải rùng mình.

Nhỏ, cô, cậu và anh cũng muốn đi cùng nhưng không ai dám. Với lại Minh với Bin hôm nay không đi học nếu không có thêm đồng minh rồi.

Nó đi dọc theo hành lang lên sân thượng vì trên sân thượng gió rất mát lại yên tĩnh. Hắn lẳng lặng đi theo sau nó nà không nói tiếng nào. Nó biết là vậy nhưng cũng để hắn đi theo.

- Sau bám tôi suốt vậy.-nó hỏi hắn thật lòng.

- Tại thích.-hắn trả lời ngay rất đơn giản nhìn nó.

- Tôi có thể hỏi anh một câu không?.-nó nói nhẹ như cầu xin hắn vậy.

- Em cứ hỏi cái gì tôi cũng nói cho em biết.-hắn nói mạnh như khẳng định với nó

- Anh đã yêu ai chưa.-nó hỏi hắn nó cũng không biết tại sau nó lại hỏi hắn chắt tại là lần trước nó nghe hắn nói.

- Có.-hắn thoáng buồn vì câu hỏi của nó, hắn không muốn nhắt đến nhưng hắn không nỡ gạt nó.

- Là ai.-nó cũng rất muốn biết đối với người đó hắn yêu tới mức nào, mà tại sau hắn lại xa cô gái đó.

- Lúc trước thì khác nhưng bây giờ anh chỉ yêu mãi mãi một người không bao giờ thay đổi, nhưng là ai từ từ nhóc sẽ biết.-hắn vừa nói vừa nhìn nó.

Ý hắn nói lúc trước người mà hắn tin tưởng yêu thương nhất chính là cô ấy, nhưng từ khi cô ấy ra đi hắn đã xem như là quá khứ rồi. Từ lúc đó hắn cứ nghĩ là hắn mãi mãi không yêu ai nữa vì không ai bằng cô ấy. Nhưng từ khi nó xuất hiện hắn đã biết nó có thể lắp đầy chỗ trống trong lòng hắn, nó đối với hắn nó hơn cả cô ấy, hắn rất vui khi bên cạnh nó và cô ấy dần dần không còn tồn tại trong hắn nữa, nó đã giúp hắn xoá đi. Vì vậy bây giờ hắn yêu suốt đời và mãi mãi chính là nó.

- Tình cảm đậm sâu tới vậy sau.-nó cứ nghĩ cô gái đó chính là người mà hắn thường nói cho nó nghe mãi mãi người đó không phải là nó.

- Còn nhóc biết yêu chưa.-hắn hỏi nó hắn cũng rất muốn biết.

- Trong đời tôi trước giờ không có từ yêu mà chỉ là từ hận, lạnh lùng với người khác cũng chính là cách tôi thể hiện với người khác. Nhưng từ khi anh ấy xuất hiện tôi mới biết cái gì gọi là cảm xúc nhưng tôi với anh ấy có khoảng cách với nhau rất lớn.-người nó nói chính là hắn, người làm nó thay đổi chính là hắn, người làm cho nó hiểu thế nào là cuộc sống cũng chính là hắn, người luôn quan tâm chăm sóc cho bó chính là hắn, người mà nó tin tưởng quan tâm nhất chính là hắn nhưng trong hắn đã có người khác.

- Tôi không cho phép.-hắn trầm mặt khi nghe nó kể.

- Không cho phép gì.-nó hỏi lại vì đó là chuyện của nó mà.

- Chuyện em có người khác.-hắn nói mạnh nhìn nó.

- Tại sau.-nó hỏi lại hắn cử chỉ này không biết là gì đây.

- Nói chung là vậy em biết vậy là được rồi.-hắn khẳng định vì nó là của hắn nhất định sẽ không lạc mất nó được.

- Anh nói chuyện thật khó hiểu.-nó không hiểu lời hắn nói rõ ràng hắn đã có người khác rồi mà.

- Tôi sẽ mãi mãi bên cạnh em.-hắn nói nhỏ bên tai nó làm tim nó rất ấp áp "Hạnh phúc đơn giản chỉ là vậy"

- Thôi đi xuống.-nó quay đi vì cuộc hẹn cũng tới rồi.

- Được thôi.-hắn đi theo sau nó bước xuống.

Nó đi thẳng ra sân thể dục vì giờ hẹn tới rồi nãy giờ mà thời gian trôi qua rất nhanh. Mọi người đã tập trung đầy đủ kể cả thầy giáo. Thấy nó và hắn bước xuống nhỏ chạy ngay lại.

- Nãy giờ đi đâu vậy tao kiếm muốn chết, sẵn sàng chưa.-nhỏ nhìn nó đầy lo lắng.

- Không sau đâu mầu lại nghĩ tao là ai hả.-nó nói lạnh trước giờ nó chưa từng sợ ai kể cả con của kẻ thù càng không thể.

- Ờk mầy với Kiều vào đi tao đứng ngoài.-cô vịn vai nó như ý nói vậy.

Ông thầy bước ra dưới mọi ánh nhìn, ông thầy hét lớn tạo sự chú ý.

- Bây giờ thầy sẽ nói thể lệ cuộc thi, môn thi bóng chuyền, mỗi bên hai người, sẽ đánh bóng truyền ba trận ai thắng hai trận xem như chiến thắng. Người thắng sẽ được mười điểm kì thi này người thua sẽ lao sạch sẽ toàn bộ sân thể dục một tuần. Đây là quyết định của thầy và bây giờ mời hai đội bước ra.

- Hình phạt cũng hấp dẫn có thể luyện tập thể dục.-nhỏ nói với nó.

- Các cô yên tâm có thua cũng không sau tụi tui sẽ phụ.-cậu với anh đùa mà.

- Cẩn thận nếu không được thì thôi đừng cố.-hắn nói với nó.

Tuy hình phạt xem như rất nhẹ nhưng sân bóng rất dài với lại rất rộng nếu lao hết cũng không dễ gì. Với lại một tuần chết là cái chắt.

- Tôi biết mà.-nó nói lại với hắn tạo niềm tin trong hắn rất lớn.

Nó và nhỏ bước ra sân cùng với nhỏ Kim và nhỏ Nhi.

- Lần này xem chị còn lên mặt dạy đời tôi.-nhỏ Kim đắt ý vì dù gì nhỏ cũng có bằng huấn luyện viên thể thao không lẽ thua một đứa không bằng cấp.

- Để xem nó thắng đường nào.-nhỏ Nhi cũng không thua gì nhỏ Kim tự tin mình sẽ thắng.

Nhỏ nhìn nó đầy lo lắng nếu nó mà làm liều thì biết làm sau, nhưng phải bình tĩnh để giúp phụ nó mới được.

Tuy tụi nó không phải huấn luyện viên nhưng tụi nó có được bằng thể thao cấp quốc gia biết nhiều loại trong đó có bóng chuyền. Nếu nó không bị thương thì thắng là cái chắt nhưng nó đã bị thương không biết sẽ ra sau, tỉ lệ thắng không cao.

~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~

Đền bù tiếp cho mọi người nha.... Tối nn đọc truyện vui vẻ nha....!!!'!'