Nhóc Lạnh Lùng!! Tôi Sẽ Mãi Mai Bên Cạnh Em!!

Chương 45: Sự giả tạo




Tiết hai cũng đến rồi, ông thầy thể dục bước ra đứng chỉ huy.

- Các em thách đấu với nhau mau bước ra nào.-ông thầy nhìn về phía tụi nó.

Nhỏ và cô thì từ lúc thấy nhỏ Kim bước lại là biết không có gì tốt lành rồi, nó mà chỉ cử động mạnh chút thôi sẽ ảnh hưởng tới ngay.

- Mầy ở lại đi, tao với Duyên đi được rồi.-Nhỏ nhìn nó tỏ ý định.

- Đúng tao đồng tình.-cô thêm vào.

- Em bị sau vậy.-hắn hỏi nó vì thái độ của nhỏ và cô không được bình thường cho lắm.

- Đã bảo là không sau.-nhỏ nói với hắn mà liếc sang nhỏ với cô.

Nhưng trời không phụ lòng người, hắn nhìn bóng người nó bước ra sân, nhưng vùa ra tới vị trí thì đột ngột trời kéo mây đổ xuống một trận mưa. Nó cười mãn nguyện nhầm cảm tạ ông trời. Hắn chạy tới kéo tay nó.

- Tính đứng ngắm trời mưa đến khi nào.-hắn cười nhìn nó, bây giờ nó mới bừng tĩnh dậy nhìn thấy hắn muốn rớt tim ra ngoài.

- Liên quan anh sau.-nó hỏi hắn xong chạy vào trong.

- Đúng.-hắn trả lởi ngay rồi có ngày nó cũng sẽ biết.

Đang đi vào trong thấy cảnh nhỏ Kim, Nhi đang kiếm chuyện với kiều với Duyên còn hay cậu chỉ đứng kế bên thôi nếu dám làm gì biết tay cậu với anh. Minh với Bin chán quá nên về Bar rồi.

- Hôm nay chị My hên thiệt.-nhỏ Kim cũng rất ngạc nhiên.

- Đúng, trước giờ nó đều vậy đừng kiếm chuyện mà hại nó.-nhỏ nói với Kim.

- Em chỉ muốn thử sức thôi chứ không ngụ ý gì hết.-Nhỏ Kim giả tạo như vô tội.

- Càng nhìn mầy tao càng chướng mắt.-nhỏ liếc sự giả tạo của Kim.

- Kim đâu làm gì mấy bạn tại sau mấy bạn ức hiếp nó vậy.-nhỏ Nhi bên vực bạn.

- Cái thứ như tụi mầy không xứng đáng là bạn tụi tao, hiểu chưa hai nhó.-nó liếc nhìn nhỏ Kim với Nhi bằng ánh mắt toé lửa.

- Thôi em về lớp trước lần sau đấu trận công bằng.-trước mặt nó nói vậy thôi chứ lần sau không biết kiếm trò gì hại nó.

Nhỏ Kim với Nhi đi khuất nhỏ muốn xông tới đánh chết hết tụi nầy luôn ak, nhìn mặt không ưa rồi.

- Về thôi tao hết hứng học rồi.-nó bước vào xe hắn vì thường là vậy mà, hắn chưa nói gì hết mà thôi chiều em vậy.

- Êk My tự nhiên từ khi nào vậy.-nhỏ nhìn cô.

- Vậy nó không đi xe của thằng Phong thì đi với ai.-cô biện hộ cho nó.

- Đi thôi hai nàng.-cậu và anh nắm tay cô và nhỏ kéo lên xe làm hai thỏ thoáng giật mình đỏ cả mặt.

Bar chiếc xe chạy vào nhà nó, trời cũng đã tạnh mưa, nó đi ra vô tình đụng tay vào cửa xe, thoáng nhăn mặt nhưng không nói năn tiếng nào nhưng cái vô tình đó hắn đã nhìn thấy.

- Em sau vậy.-hắn nhìn nó.

- Có gì đâu tại vô tình đụng trúng cửa thôi.-nó cố hết sứt giữ bình tĩnh trước mặt hắn.

- Con gái gì đâu ẩu tả.-hắn mắng nó nhưng cũng rất quan tâm nha "sau chỉ đụng nhẹ đã nhăn mặt rồi từ khi nào cô yếu đuối quá vậy.

Nó bất chấp lời hắn nói đi vào nhà, nhỏ đi nhanh ra sau lấy cho nó ly sữa, bị thương uống nhiều sữa mới tốt.

- Sáng giờ thiếu sữa uj hả My.-cậu nghẹo nó vì mới vào nhà nhỏ phải đi lấy sữa cho nó rồi, là quan tâm ấy mà.

- My phải bồi bổ mới mau lớn được.-anh cười chọc nó.

- Có im ngay không, uống đi.-nhỏ liếc xéo cậu với anh làm hai người phải im lặng, nhìn nó.

- Tao không uống.-mấy hôm nay sáng sữa trưa sữa chiều lại sữa ngán muốn chết rồi. Chỉ ngửi thôi đã muốn ói hết rồi.

- Không được mầy phải uống, nếu không...-cô đang nói đã bị cô cắt ngang.

- Thôi tao uống đưa đây.-nó nhắm mắt uống nhanh chậm chút cô nói hết rồi.

- Để tao đi nấu bữa ăn.-cô thấy nó uống hết đi ngay vào bếp làm bữa ăn cho mọi người. Anh lếch thân đi theo cô.

Chỉ bốn người ngồi im lặng, nó cứ cấm đầu vào lop-top, hắn nhìn nó. Cậu và nhỏ thì ngồi đấu võ mồm cho đỡ căn thẳng.

- Em làm gì với lop-top vậy.-hắn nhìn nó khó hiểu.

- Chẳng làm gì.-nó ngước mặt lên nhìn hắn rất bình tĩnh xong cấm đầu bấm tiếp.

"chẳng làm gì mà vậy hả" hắn nhìn nó chăm chăm xem nó thế nào. Nó biết là hắn nhìn nó nhưng cũng không đếm xỉa tới.

Bữa ăn xong rồi lại ăn đi chỉ trong vòng nữa tiếng tất cả món ăn đã dọn lên, toàn là những món ngon không chứ nhìn là muốn ăn rồi. Anh cũng phải khâm phục cô.

- Ăn đi.-nó nói xong cầm đủa chuẩn bị.

- Khoang, mầy ăn cái này.-nhỏ đưa cho cô tô cháo thịt bầm để trước mặt.

- Thôi, tao hiểu mà tao ăn.-nó cười buồn nếu không ăn cũng phải ăn, tranh cãi chi cho mệt.

- Duyên nấu ăn ngon quá, ăn thêm đi.-anh khen cô gấp đồ ăn cho cô nữa làm cô cứ cười mãi đỏ cả mặt.

- Em cũng ăn nhiều vô cho thành heo.-cậu chọc nhỏ nhưng cũng gấp đồ ăn cho nhỏ làm nhỏ cười mãn nguyện.

Nó nhìn thấy hết thầm cười trong bụng, liếc nhìn nhỏ với cô "thích người ta muốn chết bày đặt". Hắn chỉ nhìn nó ăn thôi, hình như hai người vẫn bị một thứ ngăn cản đó chính là khoảng cách.

Ăn xong tụi hắn ngồi chơi một chút rồi cũng ra về. Tụi nó tiễn tụi hắn ra cỗng nó thấy hắn hình như có gì đoa muốn nói nhưng nó cũng không muốn nghe cho lắm nên không hỏi, quay lưng đi vào trong để lại sự hụt hẩn trong hắn. Vào nhà nó lại ngồi đó tập trung vào lop-top nhỏ với cô cũng ngồi xuống.

- Sáng mai mầy giả bệnh đi chứ tao thấy vết thương này mà cử động mạnh không an toàn cho lắm.-nhỏ khuyên nó.

- Đúng nếu không mai thì tao nghĩ giống kiều.-cô thêm vào thầm mong nó đổi ý.

- Tao nói gì thì không có chuyện thay đổi cho dù chết tao cũng không sợ, đừng phí thời gian lên nghĩ đi.

Vừa nghe xong nhỏ với cô chán nãn đi lên phòng vì nó đã quyết thì có nói tới sáng cũng vậy. Nó ngồi một hồi cũng lên nghĩ sớm lấy sức.

~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~

Tyty xin lỗi mấy bạn vì mấy hôm nay đt Tyty bị gì ak nên đăng truyện không được, mọi người đừng giận nha......Đền bù ra sớm nhất có thể...!!