Nhóc Lạnh Lùng!! Tôi Sẽ Mãi Mai Bên Cạnh Em!!

Chương 131: Kết thúc?




- Hừ.....-nó chán ghét những tưởng đến đây sẽ được yên ổn 

- Juu Ki mày làm gì ở đây.-Mon thấy nó vô cùng khó chịu với tên này.

- Là con nhỏ này dám lên mặt với em, nó dám quậy quán anh, anh xử lí nó đi.

Mon bước ra hắn ta nghĩ đời con này xong rồi gặp ngay anh Mon đây.

- Ồn ào quá.

Nó chỉ nói vậy đi vào trong muốn tìm chút không gian yên tĩnh cũng không được.

- Đánh một trận rồi quăng ra ngoài.

- Sau anh lại.

Với thái độ ngạc nhiên này của hắn ta Mon chỉ trừng mắt cái rồi đá thẳng vào bụng hắn ta ngã lăn. Về sau hắn mới biết mình đụng phải đại tỉ Lilia còn giữ được cái mạng đã là mai mắn lắm rồi đúng là hồ đồ quá hồ đồ.

Hắn thấy Mon bước ra thì cũng rời khỏi như một thằng điên không hồn phách gì cả, thơ thẩn bước lên xe ngồi đó "Ánh My anh phải làm sau đây"

Mới sáng nhỏ định ra ngoài tìm nó thì bị cậu cản lại nói vào câu. Nhỏ vẫn quyết định đi cho bằng được nhưng cậu cũng nhất quyết cả lại.

- Cô ở nhà cho tôi.-cứ suốt ngày đi theo nó còn giống con gái nữa không.

- Anh đừng có vô cớ như vậy chứ.-nhỏ không biết cậu đã bị cái gì rồi nữa.

- Tôi vô cớ đó ở nhà cho tôi.-cậu vẫn kiên quyết.

Nhỏ nhìn cậu, cậu nhìn nhỏ hai người không ai chịu nhường ai cuối cùng nhỏ ra tay cậu cũng đỡ không đánh trả nhưng một cơ hội để nhỏ trốn ra ngoài cũng không có.

Cô thì muốn can ngăn nhưng không chen vô được, anh cũng vậy không biết tính sau.

Hắn ngồi im đó biểu cảm không tốt cho lắm.

- Hai người bình tĩnh lại Nam cậu không được làm như vậy.-cô ta cứ thao thao bất tuyệt.

Nhỏ không ngưng tay đừng ai chọc đến cơn nóng của nhỏ nếu không dù thù hai bạn cũng nên nể mặt của của nhỏ một chút.

Tưởng chừng không có hồi kết thì có người nào đó chen vô đánh cậu một cái cậu lùi về sau riêng nhỏ nó dùng mạnh tay hơn giật mạnh tay kéo xuống phía sau.

- Bình tĩnh chưa.-nó trầm giọng.

- Xin lỗi.-nhỏ như trấn tĩnh được mình.

Nó nhìn nhỏ một cái nó đã nói mấy lần rồi dù chuyện gì xãy ra cũng bình tĩnh lại suy sét, nóng giận thì chuyện gì cũng không xong. Những lời nó nói nhỏ không nghe sau.

Mọi người chưa kịp hết kinh hoàn là nó đã giải nguy. Bây giờ lại có chuyện gây sự trong nhà nữa sau.

- Cậu có sau không.-cô ta lại đỡ cậu vậy nhỏ cảm giác như cậu khác trước rất nhiều mấy hôm nay luôn cản nghịch với nhỏ.

Nó hiểu nhỏ đang nghỉ gì đặt tay lên vai nhỏ bình tĩnh lại. Nhỏ hiểu ý đi ra ngoài.

- Kiều cô không sau chứ.

- Cám ơn cô đã quan tâm.

Nhỏ cười nụ cười khinh bỉ lướt nhìn qua cậu rồi đi ra ngoài.

Nó vẫn như vậy không hỏi gì đi vào trong rót ly sữa rồi ra ngoài nhưng nó lại nghe những thứ không muốn nghe.

- Anh ăn gì em làm đồ ăn sáng cho anh.

- Ăn gì cũng được em làm anh đều muốn ăn.

"hừ" muốn buồn nôn. Cô nhìn nó rồi đi ra ngoài.

- My tao thấy tụi mình không thể ở đây được nữa.-nhỏ thật nhìn lầm cậu rồi.

- Tao thấy cậu rất lo cho mày.

Cô cảm giác vậy

- Nhưng mọi thứ...nam không hiểu tao.-nhỏ ngồi xuống vẻ mặt chán nản.

Nó im lặng nhăm nhi ly sữa trên tay. Như đang suy nghĩ điều gì đó.

- My....

- Tao thấy là cô ta đã ra tay rồi.

- Tao cần gặp hắn một lần trước khi quyết định...đừng quá khích sẽ làm người khác thấy hài lòng.

Mọi thứ diễn ra bình thường ăn cơm chiều xong nó ngồi xem tivi. Nhỏ với cậu không vẫn không nhìn mặt nhau.

- Mọi người ăn trái cây đi, My hôm nay cô đi đâu vậy.

Cô ta lên tiếng rồi ngồi cạnh hắn nhìn thấy đã ngứa mắt rồi.

- Không phải chuyện của cô.

Nhỏ không ngồi im đừng tưởng tôi không biết rõ ràng cô ta đã dựt dây sau.

- Cô ấy có nói gì sai sau.

Cậu nhàn nhả lên tiếng, nhỏ siết chặt tay nén cơn giận trong lòng.

- Tôi xin lỗi hai người đừng như vậy.

- Em không có lỗi gì hết tại cô ấy.

- Anh....

Nhỏ cực kì mất bình tĩnh

Nó đặt tay mình lên tay nhỏ mới thả lỏng tay ra, cô nhìn nhỏ cứ bình tĩnh đi bây giờ không phải là lúc.

Hắn thấy hành động đó của nó là đang chịu đựng sau anh không mong em có thể bỏ cuộc dễ như vậy nếu như em không từ bỏ anh sẽ tìm mọi cách để ở cạnh em.

Nhỏ và cậu cuộc chiến không hồi kết nếu như nhỏ chịu nhún nhường một chút chuyện không càng lúc càng gay gắt như vậy.

- Alo....-nó nghe máy.

- ......

- Tôi biết rồi.

Nó suy nghĩ vài giây sự thật đã hé lộ chỉ cần mình điều tra thôi, chuyện này phải tự mình làm mới được mọi chuyện vẫn còn chưa chắc chắn, phải nhanh chống mới được. 

- Tôi muốn nói chuyện với anh.

Nó đứng dậy đi thẳng ra ngoài không nói lời nào bây giờ nó không cần biết điều gì nữa nó vẫn không tin là hắn như vậy phải có một lí do.

Khung cảnh hôm nay rất hữu tình nhưng đối với nó lại rất ảm đạm, ánh sáng le lói khiến nó càng khó chịu trong lòng.

- Có chuyện gì.

Hắn vẫn giữ thái độ đó với nó nhưng thật sự hắn muốn cứ như vậy cứ đứng đây nhìn nó chỉ hai người thôi cả thế giới này chỉ hai người thôi tim cùng đập chung một nhịp nhưng để bảo vệ người mình yêu thì nhất định phải đi hai hướng khác nhau.

- Tôi muốn hỏi anh ba câu hỏi.

- Cứ việc.

Đây là lí do tốt nhất khiến nó phải từ bỏ cuộc chơi này.

- Anh đã từng yêu em chưa?

Nó rất thành thật trong lúc này dùng cả tấm chân tình này để nói với hắn chỉ mong hắn có thể thừa thận điều gì đó.

- Chưa...tất cả chỉ là thay thế.

"Có yêu em rất nhiều, nhiều hơn anh tưởng" đây mới chính là câu trả lời thật lòng.

Nhưng hắn vẫn không thể có thể như vậy sẽ tốt cho em.

- Vậy những thứ anh làm cho anh những cử chỉ những hành động đối với em là gì?

Bây giờ chính là lúc nó muốn biết rất muốn biết.

- Không là gì cả vì tôi nhớ cô ấy còn cô.....chỉ là nhận dùm cái tình cảm mà tôi dành riêng cô ấy thôi.

"Tất cả đều là thật trái tim này là của em tất cả đều dành hết cho em, em đừng như vậy anh biết em rất đau nhưng em đau một ánh đau tới mười" trong bóng tối nó không thể thấy được ánh mắt hắn đã đỏ thẩm rồi thật sự rất khó chịu chỉ muốn ngay lúc này ôm chặt lấy nó thôi.

- Câu hỏi cuối cùng....bây giờ thì sau sự xuất hiện của em đối với anh như thế nào?

Chỉ cần hắn trả lời câu hỏi này nữa thôi là chính nó biết mình nên làm gì ngay lúc này.

- Rất phiền phức.

"Anh chính là tội đồ trong lòng em hãy hận anh điều đó sẽ khiến em cảm thấy dễ chịu hơn."

Hắn quay mặt đi nếu còn ở đây nữa hắn sẽ ôm chặt nó mất nếu như vậy thì mọi chuyện càng khó giải quyết,

"Hãy chờ anh anh nhất định sẽ tìm ra cách trước tiên là em phải được an toàn"

- Anh đứng lại đó.

Nó nói giọng rất nhỏ nhưng lại khiến hắn không nhất chân đi được rất khó thở, hắn đứng quay lưng về phí nó không có ý định quay mặt lại.

- Cô đã hỏi xong rồi.

Nước mắt hắn rơi thật sự không thể làm nó đau thêm được nữa nhưng nó lại không thấy được.

- Anh không cần nói chỉ nghe em nói thôi.

Nó đã khóc giọng nói có chút ghẹn đắng...chát đắng trong cổ họng.

Hắn vẫn đứng đó như thể bây giờ từng lời nó nói hắn đều không thể dói lòng không quan tâm được vẫn cứ đứng đó im lặng không trả lời "em nói đi anh nhất định nghe rõ từng lời em nói anh đều muốn nghe ngay cả em mắng anh cũng được"

Nó lau nhẹ nước mắt cố bình tĩnh lại nói từng chữ một.

- Anh còn nhớ lần hai chúng ta cùng ở nguyên đêm trên biển anh nói gì vào lúc sáng sớm không.

- Anh còn nhớ lần trong bệnh viện lúc anh đang ngủ anh nói gì không.

- Anh còn nhớ những biểu hiện khác thường của em không.

- Anh còn nhớ lần anh hốt hả tìm em trên sân thượng bên mĩ không

Nó thật sự không cần câu trả lời. Hắn như chết lặng người khi nó nhắc tất nhiên là hắn nhớ rất rõ.

- Em đã nghe hết em đã biết hết và em cũng hiểu hết những thứ anh đã giấu và luôn lừa gạc em, anh giận em...anh trách em vì em dấu anh chuyện em là Lilia...vậy những thứ anh đã dấu em thì nên như thế nào mới là đúng....em chưa từng hỏi anh bất cứ điều gì vì em tin anh nhưng cuối cùng em chỉ là một con ngốc trong trò chơi này đúng không.

- Nếu cô biết thì rất tốt dễ nói chuyện tôi cũng muốn nói cho cô biết...tôi yêu Thuý Diểm người tôi muốn ở cạnh là cô ấy không phải cô.

Hắn bước đi rất nhanh không quay đầu nhìn lại nhưng hình như nó lại nói điều gì đó.

- Nhập Phong em sẽ rời xa anh mãi mãi...

Hắn không vào nhà mà đi thẳng ra xe tăng tốc với tốc độ rất nhanh. Nó dường như ngã nguỵ xuống nước mắt không ngừng chảy tim như ngừng đập "Tôi yêu Thuý Diểm" nó cười nụ cười bi thương.

"Chúng ta chỉ đến đây thôi....kết thúc rồi...tất cả cuối cùng cũng chỉ có nó riêng nó thôi."

Chờ rất lâu cũng không thấy nó đi vào nhỏ không chờ được nữa đi tìm nó. Khi nhìn thấy hình ảnh nó ngồi khóc trước mặt mình nhỏ không thể chấp nhận được tại sau xãy ra chuyện này.

- My mày đừng khóc nữa tao đây...tao đây....tao ở cạnh mày.

- Tao không khóc.

Tuy nó nói vậy nhưng nước mắt thì không ngừng chảy, nó khóc như chưa từng được khóc tim nó đau đến nghẹt thở. Thất bại tất cả thật sự thất bại rồi

"Anh sẽ ở cạnh và bảo vệ em"

"khi nào biển cạn mây tan biến thì anh mới xa em"

"Em là người cuối cùng trong tim anh"

"Dù chuyện gì xãy ra anh cũng không buông tay"

"Anh đưa em về ra mắt với gia đình sẽ ổn thôi"

"Em là anh anh là em hai ta không thể xa nhau"

.........

"Cô chỉ là người thay thế...tôi không yêu cô"

" Người tôi yêu là Thuý Diểm"

" Cô chỉ là người thay thế"

Những lời này dù một câu nó cũng chưa từng quên bây giờ lại chính là nhác dao rất nhọn rất sắt bén đâm ngược lại nó đau nát tâm can.

- Đau lắm phải không chính tao cũng không biết giúp gì cho mày, yên tâm đi tao sẽ luôn bên mày không như bọn họ tao xin lỗi vì đã không ngăn cản mày sớm hơn.....tao xin lỗi....

Nhỏ ôm chầm lấy nó khóc nức nở nếu nhỏ can ngăn hắn với nó thì không dẫn đến sự việc hôm nay, nó đã chịu đủ rồi rất đủ rồi.

Thời gian trôi qua rất lâu nó cũng im lặng ánh mắt nhìn đâu có thỉnh thoảng lại có một giọt nước mắt lăn trên má đôi mắt ửng hồng cánh môi rung rẩy. Nhỏ cũng im lặng không nói gì ngồi cạnh nó vì nhỏ biết lúc này nó rất cần sự im lặng.

- Đi thôi.

Nó đứng dậy đi vào trong nó vẫn là nó thôi lạnh nhạc như nó biết dù ra sau cũng chỉ có nó thôi cô đơn tẻ nhạt nết ông trời đã định sẵn như vậy nó chỉ biết nghe theo thôi.

- Đi...đi đâu...tao theo mày.

Bước vào trong mọi ánh mắt tập trung về nó...họ không hỏi nhưng đủ hiểu đã có chuyện gì xãy ra cô nãy giờ đứng ngồi không yên. Thuý Diểm thì khồn quan tâm gì cả vì hắn đã ra ngoài rồi anh ấy thật sự không để ý đến.

Nó không nói gì đi thẳng lên lầu anh định nói gì đó nhưng thấy tâm trạng nó không tốt nên thôi, nhỏ cũng chạy nhanh lên phòng cậu nhìn ánh mắt nhỏ có động chút nước cô ấy đã khóc sau. 

Nhưng chưa được năm phút nó đã bước xuống trên tay cầm cần chiếc vali nhanh nhẹn ra phía cửa.

- My dù gì Phong cũng xem cô là bạn cô đừng trách anh ấy.

Mặt kệ lời nói đó nó đi một mạch ra cửa....nhỏ củng nhang chống bước xuống trên tay cũng là chiếc vali đuổi theo nó.

- Kiều...em..

Cậu không tin là nhỏ cũng muốn bỏ đi. Nhỏ cũnc đứng lại muốn nói vài câu với cậu

- Nam anh không hiểu em và chính em cũng không hiểu anh chúng ta sẽ không có hạnh phúc....chúng ta chia tay đi để giải thoát cho nhau.

- Anh không hiểu...em nói gì vậy chuyện này có cách khác để giải quyết.

Nhỏ nén nước mắt.

- My chính là chị em tốt của em nếu như không có cô ấy sẽ không có em ngày hôm nay My nó không còn ai bên cạnh nữa...nếu anh ép em phải chọn My và anh thì...xin lỗi anh em chọn My.

Nhỏ rất dứt khoát kéo vali đi nước mắt cũng đã rơi rồi.

Nhìn thấy cảnh tượng này cô cũng chỉ biết chạy theo ra ngoài thôi. Anh thì gọi điện thoại ngay cho hắn nhưng máy hắn cứ thuê bao không thể liên lạc được, cái thằng này chuyện càng ngày đã đi càng xa rồi. Nếu như nó đi hiểu chính nó đã từ bỏ rồi, hắn sẽ hối hận rất hối hận.