Nhóc Lạnh Lùng!! Tôi Sẽ Mãi Mai Bên Cạnh Em!!

Chương 122: Kết thúc nghĩa là sau?




Cảm thấy mình nói hình như có điều không đúng,  đưa ánh mắt nhìn theo hắn bên cạnh đó cũng đứng cách xa hắn hơn. Nó lại sợ hắn sẽ nổi nóng rồi xử đẹp nó cơ. 

- Lại đây. - hắn vẫn bình tĩnh nhìn trong hắn còn có chút gì gọi là khoái chí thật lạ. 

"Gì" hắn bị bệnh rồi,  chắt là vì tình yêu của mình cảm hoá.  Nghĩ đến đây nó dững dưng cười như điên.

- Không...  rất nguy hiểm. -dù vậy nhưng cẩn thận thì vẫn tốt hơn. 

- Một... - nó đứng yên. 

Không phải là không nghe nhưng nó là đang nghĩ có nên không lỡ bản năng đàn ông trong hắn trổi dậy thì sau. 

- Hai...- hắn đã làm gì đâu mà phải suy nghĩ. 

Thôi thì có gì đâu mình có võ không phải sau, đụng thử xem con này cho đi gặp diêm vương sớm. 

- Ba... -cơ hội cuối cùng của nó. 

Không đợi gì nữa nhanh chân ngồi xuống cạnh hắn.  Không để nó suy nghĩ lung tung hắn vạch mạnh áo nó ra,  một đường mai rất mới còn cả máu trên vết thương vẫn còn đó.  Đúng hắn để ý bình thường nó ít khi mặt áo phủ hết phả cơ thể vậy.  Chính xác để che đi vết thương này.  Cảnh tượng trước mặt hắn thề rằng sẽ cho kẻ đó nhận đủ những gì gây ra cho nó. 

- Anh... định làm gì. -hắn ngơ ngẫn nhìn nó mà không nói gì. 

- Là chăm sóc thôi, anh không biết em có phải con gái không nữa? 

Câu hỏi của hắn nó cũng từng suy nghĩ qua. Vì giống con trai quá mà nhưng trong lúc này. 

- Nè... -nó hơi oán tí hắn

- Như vậy lỡ để lại sẹo thì sau. - hắn gỡ băng trên tay nó ra còn dính vết máu hằn trên đó. 

" Mặt kệ" đó là điều nó đang nghĩ trong lòng đơn giản nó không quan trọng vẻ bề ngoài, có ra sau thì nó vẫn là nó thôi không phải sau nhưng nói ra thì.

- Thì anh sẽ bỏ rơi em mất. - tựa đầu vai hắn mà mếu. 

Tuy nó giả vờ tại sau hắn lại có ý nghĩ đó là thật cơ chứ. 

Nó ngồi lại bình thường cho hắn dễ xử lí vết thương 

hơn. 

- Đồ ngốc. - thật sự rất muốn mắng nó. 

- Anh... đồ ngốc. - nó mắng lại. 

Nó thút thít cười không gian lúc này rất vui vẻ thoải mái. 

Nhìn lại lần nữa hắn không hỏi nó sau,  từ lúc nào lại kiệm lời như vậy chứ,  vết thương này càng nghĩ càng đau,  cả thể xác lẫm tinh thần.  Im lặng là cách tốt nhất khi lúc nó gặp bế tắt. 

- Đang nghĩ gì. -thấy biểu cảm nó có vẻ khác hơn lúc nãy. 

- Anh không muốn biết hôm nay em đã làm gì sau. - hắn sẽ rất muốn biết. 

Hắn không trả lời chỉ tỏ ra thái độ hờ hững đơn giản hắn không quan tâm chỉ cần nó an toàn à được. 

- Không.... anh chỉ cần em nghe lời anh một điều thôi.  Điều này em phải luôn ghi nhớ không được quên nghe rõ không. -hắn muốn biết những bí ẩn của nó và chính miệng nó sẽ nói ra tất cả.  

Có thể vì nó đang bị ràng buộc bởi thứ gì đó nên thà chọn cách im lặng để được cuộc sống bình thường. 

- Anh nói đi em sẽ khắc sâu trong đầu không bao giờ quên,  sẽ không bao giờ.

- Anh mong em phải mạnh mẽ trước nguy hiểm, phải biết tự bảo vệ bản thân mình,  tuyệt đối không bị thương. Quan trọng hơn nữa là không được chết trước anh... nhớ đó! 

Hắn chỉ mong được như vậy thôi.  Ông ta sẽ ra tay nếu như biết được chuyện này,  những lúc không bên cạnh nó là những lúc hắn lo sợ nhất,  lo sợ một ngày nó sẽ biến mất,  trừ khi những lúc này hắn mới an tâm nó không sau,  vẫn khoẻ mạnh,  vẫn sống tốt. 

- Anh là nói gì em nghe mà chả hiểu. - từ lúc nào hắn lại bi oan đến vậy. 

- Nghe lời anh. - hắn nhìn nó bằng ánh mắt tha thiết chứa đựng đầy nổi lo lắng. 

Đúng đối với nó có thể bị giết bất cứ lúc nào nếu bị mất một chút cảnh giác. Có lúc tự hỏi tại sau phải thành lập Black Girl... nó cũng tự trả lời là để bảo vệ mội người và ngay cả bản thân nó. Về sau mới biết rõ ngoài việc bảo vệ còn mang đến nguy hiểm cho tụi nó mà ngay cả nó cũng không biết được mình sẽ bị hại vào ngày nào nữa là khác. 

- Em nhớ rồi... anh cũng vậy không được chết trước em biết chưa. - một giọt nước mắt lại rơi. 

Gần đây nó linh cảm bất an sợ rằng sắp tới đây sẽ có chuyện không hay xãy ra. Từ lúc đi chơi về Bar có chuyện không hay.  Tuy xử lí xong nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó. 

- Được rồi... anh băng vết thương lại cho em. - nghe vậy hắn chút ít yên tâm hơn. 

- Em có chuyện muốn nói. - linh cảm không sai bây giờ nó sẽ nói cho hắn biết những gì nó giấu. 

Nếu như lời Devil nói thì Dask Hero đã biết hết rồi.  Từ lúc ở ba nó đã có ý định này lúc này rất thích hợp để nói về việc đó. 

- Anh nghe đây. -hắn đang thực hiện bước cuối cùng băng vết thương lại sau khi lau sạch máu và sát trùng cho nó. 

- Thật ra em... em là... là.... - hắn đang chờ,  nó ngập ngừng và rồi. 

Điện thoại hắn lại reo,  sau đúng lúc này chứ nó hụt hẫn nhìn hắn bất lực. 

- Xin lỗi... anh nghe điện thoại chút. - hắn cười hoà

nhìn nó lúc này mắt cười vô cùng. 

Nó chỉ gật đầu nhìn hắn,  tại sau ông trời lại không cho nó một chút cơ hội nào, tại sau luôn ngăn cản cảm xúc và ngay cả lời nói mà nó muốn nói.  Chỉ sợ rằng đến lúc có cơ hội thì không còn thời gian nữa. 

Ngồi tại vị trí đó cạnh nó và bắt máy là Gin............... 

định ra ngoài cho hắn nghe điện thoại.  Thấy có người định chạy loại hắn kéo lại và ôm chặt để nó tự hẵn vào lòng hắn.  Hắn bất ngờ giật tay nó làm nó giật cả mình ngã vào người hắn.  Hắn nhếch môi nhìn nó.  

Nếu không nể hắn đang nghe điện thoại thì hắn chết chắt.  Nhưng không đành im lặng không  nhích.  Nó đâu biết được ở trên nó có người đang cười mãn nguyện.

- Bang Dask Hero cho người đến nói là có thứ cần giao tận tay cậu. -Gin báo cho hắn biết. 

- Tôi biết rồi. -hắn nhăn nhó đủ kiểu. 

Lại là ông ta ông ta muốn gì đây, lần này nếu ông còn không yên phận thì đừng trách tôi. Lời nói của ông ta hắn không muốn nghe và càng không muốn liên quan đến. 

Nó nhìn hắn vừa ngắt điện thoại thì mạnh mẽ mà thoát ra nhưng bất lực hắn siết quá chặt,  nhận thấy vật nhỏ của mình bắt đầu động đậy hắn cũng buông hẵn ra và băng lại vết thương cho nó sau khi xử lí xong. 

- Đồ chết bầm. -nó nhéo mũi hắn oán hận

Thay vào đó hắn không nóng giận đưa nhẹ tay xoa đầu nó như xoa đầu một con thú cưng đang vô cùng bất mãn. Hết ý kiến cảm tưởng của nó tưởng chọc giận được hắn vậy mà còn bị hazzz....thật hạnh phúc quá đi. 

- Anh bận việc thì cứ đi đi em tự lo cho mình được mà.- hắn đang dán dính miếng băng cố định lại trên tay nó. 

- Chỉ khi anh yên tâm về em thì mới có thể làm chuyện khác. 

Hắn mãi im lặng một lúc sau đó ghé sát tay nó nói những lời đó. Nếu như vài tháng trước thì nó chỉ im lặng, mặt đỏ hết lên... Nhưng không nó đã dần quen thuộc với những cử chỉ này. 

- Anh đi đi nhanh đi. -nó đẩy hắn ra ngoài cửa đuổi thẳng tay. 

Nhưng hắn lại không đi còn quay lại nói nó một câu khiến nó tức điên. 

- Nếu như anh không bận việc hẵn sẽ thay đồ giúp em,  ngoan ngoãn ở nhà đó.-nói xong hắn đi ngay một mạnh vì chọc tức nó thành công. 

Nó cười một nụ cười mãn nguyện,  ngày nào cũng được gặp,  nói chuyện,  ở cùng hắn là một ngày tuyệt đẹp,  sức sống của nguyên ngày trong nó. Bây giờ thì đi VSCN thay một bộ đồ khác, xuống tìm chút gì ăn đói chết mất sáng giờ đã ăn gì. 

וווווווו

Nó vừa bước xuống nhỏ với cô nhìn như sinh vật lạ vậy,  ánh mắt này nó nhìn lại một lược người mình mới thay đồ xong không lẽ nào bị dính gì sau. 

- Có thôi ngay không. -nó cáu. 

Sau một lúc quan sát mọi thứ vẫn bình thường mà chả có gì lạ hết nó càng khó coi hơn. 

- Không sau chứ. -nhỏ lo cho nó. 

Nó mặt cái áo thun màu trắng kết hợp chiếc quần jean đen, trong nó có sức sống hơn lúc vừa về tới nhà.  Có thể hắn đã biết nó bị thương nên nó chả cần giấu làm gì đỡ cực thân. Bây giờ nó chỉ muốn nói hết tất cả giữ trong lòng mãi không phải là cách tốt nhất. 

- Bình thường.-đi thẳng vào bếp rót ly sữa tươi sẵn tiện mở tủ lạnh cầm trên tay thêm quả táo mà cắn vỡ nó. 

Hôm nay tụi hắn chắt có chuyện gì đi rất gấp thì phải, cơ hội rất tốt để tụi nó nói chuyện với nhau, một cuộc nói chuyện mà tụi nó nghĩ rất cần thiết. 

- My chuyện hôm qua ở Bar mày có thể nói rõ được không. -nhỏ bất bình lên tiếng. 

- Được... Duyên lên phòng lấy dùm tao lop-top,  bây giờ chắt có kết quả rồi.-cô không hiểu gì cả nhưng nghe nó đi lấy. 

- Riết rồi tao không hiểu nổi mày. -nhỏ nhăn mặt không đồng tình cách nghĩ của nó chút nào. 

Đến khi chiếc lop-top được nằm yên vị trên bàn nó mới khởi động máy.  Nhỏ với cô chỉ yên lặng quan sát cử chỉ của nó.  Sau một lúc trên màn hình hiện lên một chấm đỏ thu hút tầm mắt của tất cả. Nó nhếch môi khinh bỉ ông ta cho dù có mạnh đến cở nào cũng có lúc sơ hở, chính vì một chút sơ hở đó sẽ không lâu nữa ông ta phải chết. 

- Mày... Thật không tầm thường. -nhỏ phải tán thưởng nó trước. 

- Nhưng mạng ông ta đổi lấy số vũ khí mới chế tạo xong thật uổng phí. -cô cũng hơi tiếc xíu. 

Đúng thật bạn thân nó cũng nghĩ như vậy nên nó đặt biệt dựng một hiện trường. 

- Toàn bộ đều là giả. -nó thản nhiên trả lời. 

- Gì... Đừng lừa tao không phải trước lúc chúng ta đến họ đã kiểm tra trước nếu là hàng giả không lẽ Devil không nhận ra sau. - nhỏ phán đoán rất đúng. 

Chính nó cũng suy nghĩ như vậy. 

- Tao đã tráo nó lúc họ không chú ý, hàng thật tao chỉ đặt cách đó không xa, do không có thời gian nhiều nếu họ tinh ý sẽ nhận ra ngay... Nhưng không như vậy.-nó nói. 

Cô nghĩ lại lúc đó đúng là nó có chút bất thường luôn dùng lời khích đối phương, không cho đối phương lơ là hướng khác thì ra là để tráo hàng. Do Devil vì nó nên mất tập trung chính đây là cơ hội. Nó cũng dự tính nếu không thành công thì phản công thôi. Nhưng ngoài dự tính mọi chuyện làm nó rất hài lòng nên cứ thuận nước đẩy thuyền thôi. 

- Tụi hắn chắt có chuyện gì đó chắt không về sớm. -nhỏ nghĩ là vậy. 

- My... Hay là. -cô đang nghĩ. 

-Tối nay hành động.-nó từ tốn cắn vỡ quả táo. 

Nhỏ và cô hết sức hứng thú, cơ hội phục thù tới rồi, tới lúc tụi nó trả đủ cho thằng Devil ngày hôm qua đã nhẫn nhịn đủ rồi kể cả máu của nó. 

Dự tính xong nó bảo gọi điện cho BT5 chuẩn bị thật tốt, có hai trường hợp xãy ra nếu chưa bị phát hiện thì ông ta không còn thời gian sống bao lâu nữa, còn ngược lại hẵn một cái bẫy đang chờ tụi nó. Nó đã không muốn nhắc tới đã từng muốn tha thứ nhưng ông ta lại không buông tay thì bắt buộc nó phải ra tay. Loại người coi trời bằng vung thì sớm muộn gì cũng nhận hậu quả thích đáng. 

••••• Ở một nơi khác√••••••

Tụi hắn bước vào PNK đã thấy vài người hắn chỉ muốn giết ngay lập tức nhưng hôm nay thì khác. Mọi việc hắn không biết có chuyện gì cấp bách hắn chưa biết hết. 

- Người Dask Hero muốn giao một thứ nhất định phải giao tận tay cậu. -Gin nói chỉ vậy thôi họ làm um sùm đành phải gọi cậu phong đến giải quyết. 

Hắn nhìn một lược hai thằng nhảy ranh không biết sống chết là gì rồi bước thẳng vào trong vô tư ngồi xuống. 

- Ông chủ muốn đưa thứ này cho cậu chủ. -đúng sự cung kính mà trước khi đi Devil đã dặn rất kỉ. 

Hắn chỉ im lặng nhìn đủ làm cho không khí trùng xuống thật khó thở. 

- Hai người mới vào sao chắt không biết luật rồi. -cậu nói có vẻ bí ẩn. 

- Vâng... Không biết. -vẫn còn tỉnh táo kịp trả lời câu hỏi. 

Anh chỉ im lặng lắc đầu ông ta thà để người ngoài chứ không phải người trong bang đúng cao tay. 

- Vậy chúng tôi về trước. -tên còn lại nhìn tụi hắn không thể không kiên nể. 

Nếu ở lâu sợ rằng không có mạng để về. Nhìn cách hắn chỉ ngồi đó không nói lời nào toả ra sát khí mặt kệ hai người bạn làm gì thì làm đủ để hiểu phần nào cậu chủ của họ. 

- Khoan đã hai người phải nghe luật cái chứ rồi về cũng không muộn. 

Cảm giác được nguy hiểm nhưng không thể từ chối mà chôn chân tại chỗ. 

- Luật là người của Dask Hero nếu bước chân vào Bar thì trở về chỉ với cái xác và không có hồn.-anh vừa dứt câu nói. 

Hai viên đạn nhắm thẳng vào đầu hai tên kia cũng kịp bắn ra, một phát chí mạng không nói được lời nào ngay cả một lời tha mạng cũng chưa kịp nói. 

- Thật đáng uổng phí. -cậu lắc đầu ngao ngán nhìn cũng có tố chất mà lại ngắn số. 

Nãy giờ hắn vẫn ngồi đó nhìn lá thư màu trắng để trên bàn. Với dòng chữ "Gửi cháu ông" mà hắn muốm xé ngay vứt vào sọt rác, vậy mà rãnh thời gian tới đây vì việc vô bổ này. 

Không để hắn có cơ hội cậu giật ngay lá thư mở ra đọc. 

- Mày thật nóng để xem ông ta muốn nói gì cái đã rồi xé cũng chưa muộn. -cậu nhìn hắn có vẻ không hài lòng. 

Nội dung bức thư "Ông đoán là cháu sẽ xé nó nếu thật là vậy thì ông thật đáng tiếc vì cháu không biết được những điều mà ông định nói. Ta biết cháu đang yêu một cô gái chính ta cũng biết cô gái đó là ai. Cũng giống như con bé lúc trước ta không muốn con vướn vào chuyện tình cảm rồi vì chính nó mà từ bỏ bản thân mình. Ta vẫn sẽ ngăn cản nếu cháu cứ cương quyết yêu con bé. Ta không phải quá ác nhưng giúp ích cho con ta phải làm. Mọi thứ xãy ra xung quanh cin ta điều biết hết. Con đừng nghĩ sẽ tự bảo vệ con bé, con không thể ở cạnh con bé suốt được. Ta chỉ cần một phút con sơ hở thì con bé sẽ mất mạng ngay. Nếu con muốn cứu mạng con bé thì hãy kết thút tất cả ngay. Con không chống lại ta đâu nên hãy từ bỏ ý nghĩ đó đi. Ta sẽ lấy mạng con bé kể cả những người xung quanh nó. Để cho nó biết nếu chấp nhận ở bên cạnh con thì mọi thứ xung quanh nó sẽ kết thúc. 

Dù ta có làm chuyện gì thì con vẫn là cháu của ông. Ta chỉ mong có một ngày con sẽ hiểu được những gì ta làm chỉ muốn tốt cho con thôi. BẢO TRỌNG".

Kết thúc bức thư cũng là lúc hắn đập bể chai rượu mặt đỏ bừng vì bực tức giận. Ông nghĩ ông là ai vậy hả. Ông là ai mà dám uy hiếp tôi. Đối với biểu hiện này của hắn thì cậu và anh đã lường trước được. Ngoài việc an ủi bạn mình cậu cũng không biết làm gì khác hơn. Chỉ trách ông ta hết sức nguy hiểm ngay cả tụi hắn cũng phải dè chừng. Nhưng cũng thật quá tàn nhẫn với hắn kết thúc ông ta nếu nói kết thúc hắn không hiểu. Không hiểu gì cả ông ta là đang dồn nó vào đường cùng rồi chăng.