Nhóc Lạnh Lùng!! Tôi Sẽ Mãi Mai Bên Cạnh Em!!

Chương 121: Có ai cứu tôi không?




Tạm biệt Lilia.-Devil cười một cách rất tự nhiên nhưng đối với tụi nó là giọng cười xỉ nhục.

- Cút.-nó quát.

Tuy nó không ra tay nhưng nghe giọng nói cũng đủ hiểu là chuyện gì đang xãy ra.

- Làm gì nóng vậy trò vui chỉ mới bắt đầu...haha... hahaha...-Devil nhìn nó rồi nhìn Băng.

Devil không nói lời nào bước đi, chuyến hàng cũng như vậy không cánh mà bay.

- Đứng lại.-Jin với Jun chặn đường nhìn nó ánh mắt khẩn cầu, tại sau lại phải thả.

Nó không nói gì im lặng nhìn hai đứa bằng ánh mắt rét lạnh, đầy sát khí. Hai đứa không cam tâm tránh ra lui về sau nó, thật sự không cam lòng.

Devil trước khi đi còn đập mạnh xuống bàn mà cười một cách vui sướng. Chỉ tội cái bàn gãi đôi, đó cũng là cách mà Devil cảnh cáo tụi nó. Càng làm quá như vậy tụi nó càng khinh.

Nhỏ với cô giận tím mặt không thể làm gì, đưa mắt nhìn nó nhưng hình như nó không ổn thì phải.

- My mày sau rồi.-nhỏ không thể nhịn nổi nữa nếu bây giờ nó ra lệnh chắt chắn tụi nó xử rất đẹp, càng không để nó bị thương.

Nó là người chưa từng chịu thua ai bất kì điều gì, luôn nghĩ mình là đúng vậy mà hôm nay nó lại. Không phải không có cách mà vì không thể xuống tay.

Devil vừa ra ngoài, cả Băng với Mon cũng theo sau. Tụi nó nhìn bằng ánh mắt đầy lửa. Riêng nó lúc này sắt mặt rất khó coi, trắng bệt hẵn, dù nó có mạnh thế nào thì cũng là con người.

- My để tao đưa mày đi bệnh viện.-cô bước lên đỡ nó.

- Không....-nó khẳng định.

- Vậy vết thương của chị phải làm sau đây.-Min nhìn nó.

- Xử lí tại đây.-nó nhíu mày khó chịu.

Nhỏ gật đầu dìu nó vào bên trong. Trước khi đi nó không quên dặn dò Mon xong với chịu đi. Mon hiểu ý cũng đi ngay cùng BT5 làm chuyện này.

Nhỏ nhìn nó ánh mắt nguy hiểm, rõ ràng không còn nữa.

- My hết thuốc tê rồi... hay là để tao đi lấy.-nhỏ quên mất hôm trước hết rồi mà nhỏ lo cho chuyến đi chơi nên quên nhập về.

- Mày đi lấy thì ngay lúc này đem tao chôn sống đi.-nó trầm giọng với nhỏ, tay nó đang được tận hưởng cảm giác không thể khống chế hoặc tự cử động được.

Cô nhìn nhỏ rồi lại nhìn nó. Nếu làm như lời nó nói thì rất đau không phải sau. Riêng đối với cô thì nó chịu được.

- Kiều mầy làm theo ý nó đi.-cô nói khích lệ cho nhỏ.

Trước giờ khi nhỏ chửa trị hay làm gì cũng đặt cảm giác người đó lên đầu. Cô luôn muốn người đó phải không chút cảm giác nào, không gào thét để cô yên tâm xử lí.

- Nhanh.-Nó không chịu được thái độ chần chừ rụt rè của nhỏ.

Cái khí thế bất phân thắng bại đi đâu mất rồi. Vừa nghe thấy nhỏ không để nó đợi lâu liền cầm dao mổ lên nhìn nó. Nhỏ tin nó chịu được, rạch mạnh một đường tại nơi viên đạn đâm vào. Tay nhỏ đang cố gắng hết mức để tiếp cận mà ghắp viên đạn ra.

Nhìn khuôn mặt nó lúc bấy giờ hai mày nhíu chặt lại, ngoài biểu hiện đó nó không phát ra tiếng động nào hết, càng đau nó càng cố im lặng, sự chịu đựng quá sức tưởng tượng. Nhỏ lúc này trán đổ đầy mồ hôi vì căng thẳng, vì nó đang rất chịu đựng. Nhỏ hết sức tập trung từng chút một sợ nó sẽ không chịu nổi nữa.

Bên ngoài cũng là một màn rất kịch tính. Hắn nhìn Devil đi ra mà đầy khó hiểu, nó là đang thả người phá quán sau. Còn nữa hai người đi sau không phải người nắm quyền ở EKO lúc trước và còn có cả em kết nghĩa gì đó của nó bên Mĩ sau. Cả một cái thùng rất lớn nhìn đủ hiểu là đồ rất đắt giá. Nhưng tại sau nó lại dễ dàng để họ đi, đây là địa phận của tụi nó mà.

- My cô ấy lần này chắt phải lựa chọn rất cực khổ.-nhìn biết là cô ấy đã bị phản một đòn rất đau. Lại chính là người nhà nữa chứ.

Chỉ một lúc không lâu từ phía trong lại có vài người đi ra. Ngay lập tức thu hút sự chú ý của hắn.

- Khoan đã tụi mày nhìn kìa.-anh nhìn về hướng Mon.

Ánh mắt tập trung về một chỗ nếu không lầm thì là Mon và năm đứa em út gì của nó, đang chạy nhanh ra xe phóng đi.

- Cuối cùng là vậy.-hắn nghiêng người suy nghĩ.

Điều này hắn chỉ suy đoán nhưng bây giờ là khẳng định không thể không tin được mọi thứ chỉ là vỡ kịch trước mặt hắn. 

- Ý của mày là gì.-cậu không hiểu ẩn ý trong câu nói đó.

- Từ nã tới giờ mày có thấy Lilia, cô ta không tới.-hắn nói.

- Đúng nhưng mà...-anh suy luận lại thì mới nhận ra một điều.

Một đóng hổn độn trong lúc này cho dù là vậy cũng không hợp lí lắm. Như hiểu ra suy nghĩ trong đầu hai thằng kia.

- Dù Lilia không tới nhưng cô ấy có thể sai thuộc hạ làm.-anh cũng hay làm vậy đối với Địa phận mình.

- Tao chắt chắn tụi mày tin hay không là tuỳ...về thôi.-lí trí nói với hắn là vậy.

Nhưng với tính cách Lilia thì khác. Tụi nó tuy hậu vệ của Black Girl nhưng chưa hẵn được toàn quyền quyết định. Từ mọi chuyện hắn luôn quan sát mọi người trong bang có chuyện ngay lập tức báo tin cho nó. Nó lại tự mình đưa cách giải quyết không hề thông qua ai. Lạnh lùng quyết đoán đó chính là tính cách của một thủ lĩnh.

Cậu với anh không chắt lắm nhưng nếu suy luận theo hắn thì khả năng rất cao. Xe nhanh chống được cậu láy đi.

•••••

Ở một nơi nào đó không gian im lặng đến choáng ngộp. Mọi vật không chút ánh sáng chỉ có ánh mắt phản chiếu vào gương mặt ông ta.

- Dạ thưa ông Devil đã thành công.-một thuộc hạ quỳ xuống cung kính người trước mặt.

- Vậy sau đúng không ngoài dự tính.-ông ta nhếch miệng cười như đó ẩn ý.

- Lần này chúng ta còn thu về được một số hàng hiện là loại rất tân tiến.-hắn ta phải rất quý số hàng này, vì rất khó nhập càng khó để chế tạo.

-Devil thật không uổng công ta tin tưởng.-đúng nhân tài mà ông đây cần trao dồi.

- Ngoài Devil còn có cả hai người mới gia nhập cũng làn rất được việc.-hắn ta nói tiếp

- Là ai.-nhất lời ông chưa nghĩ ra.

- Pinky và Bin lúc trước thuộc hạ của Lilia xãy ra mâu thuậ bâu giờ là người của ra. Nhờ họ mà người của ta mới thuận lợi lấy được số lượng hàng tân tiến này.-phải nói hắn cũng phải khâm phục Black Girl lượng hàng này chỉ có Black Girl mới có mà thôi, là một tay họ chế tạo.

- Ngươi thấy có thể tin tưởng không.-trường hợp này ông cảm nhận mâu thuẩn này rất có lợi cho mình thuận nước đẩy thuyền thôi.

Một phút im lặng, hắn suy nghĩ rất kỉ.

- Đầu óc tôi không dám phán đoán một người. Theo tôi quan sát thì Pinky đã không nể tình nghĩa bắn cô Ánh My một phát, mặt không gì gọi là thương xót.-nếu đứng trong hoàn cảnh này dễ nhận ra là Pinky không phải hận mà là rất hận.

- Tôi không nhìn lầm chỉ tội Black Girl đã bỏ lỡ hết một nhân tài.-"lần này đến cả trời cũng đã giúp ta rồi."

- Nhưng tôi có một thắc mắc không biết có nên hỏi không.-tên đó lên tiếng.

Không gian im lặng mọi thứ như không chút động tĩnh. Ông ta khẽ thở dài.

- Được...hôm nay ta vui ngươi hỏi đi.-ông chầm chậm đưa điếu thuốc lên miệng phả ra từng làn khói mờ ảo trước mặt.

- Tại sau không phải là Lilia.-câu hỏi này cậu thắc mắc từ lâu rồi.

Cô ta tại sau lại có quyền hạn như vậy, là tự mình giải quyết sau như vậy không hợp lí cho lắm. Đã nhiều lần như vậy rồi không lẽ Lilia là không thể ra mặt.

- Devil có thể giải đáp được thắc mắc của ngươi.-ông ta đã sớm biết được điều này từ lâu rồi.

- Tôi hiểu rồi.-cậu ta vẫn quỳ đó nhìn người đứng trước mặt.

- Gửi thứ này cho cháu ta, phải đưa tận tay nó.-ông đưa cho người cần biết đến.

- Tôi làm ngay.-cần lấy thứ cần gửi nhanh chống ra ngoài làm việc được giao.

Lilia cô không biến mất....tôi đã tìm được cô rồi...nhưng lần này cô phải biến mất và người làm điều này chính là tôi. Tôi sẽ đưa cô đến điện ngục nhưng trước đó cô phải biết một việc cái đã. Trò chơi này tôi là người điều khiển xem thử cô còn có thể làm gì. Cha mẹ cô đấu còn không lợi tôi thì con của họ cũng như vậy. Toàn một lũ ngu xuẩn.

•••••

Sau một lúc vật lộn với dao kéo cô cũng hoàn thàng xong kiệt tác, trán đẫm mồ hôi. Nó cũng không khác gì nhỏ tay như không còn chút lực nào, đối với việc mấy năm giải phẩu trong bệnh viện thì khó hơn rất nhiều vì không đủ mọi thứ.

- Sau rồi.-cô nhìn nó.

- Bây giờ thì ổn.-nó sờ nhẹ lên vết thương một cảm giác đau đớn ùa về.

- Mệt chết tao rồi tuy tao đã làm rất kỉ nhưng phải hạn chế cử động mạnh đó.-cô đang lau đi những giọt mồ hôi thấm đẫm trên trán.

Nó nhìn hai nhỏ một loại ánh mắt khiến nó không thoải mái cho lắm. 

- Muốn hỏi cứ hỏi.-đủ hiểu nhỏ và cô nhìn bức xúc cỡ nào rồi.

- Tại sau vừa nãy mày lại khác đến vậy.-nhỏ vẫn không chấp nhận được.

Nó trầm ngâm một lúc cũng chịu nói.

- Mày muốn biết.-nó cũng đứng lên từ từ bận lại áo lúc nãy.

- Đúng.-cô trả lời vì chính cô cũng muốn biết.

Nó nhìn một lược im lặng một lúc cũng không nỡ lên tiếng. Tiếng thở phát ra cũng nghe được rất rõ nữa là khác.

Một tay nó sờ lấy vết thương chiêm ngưỡng đúng không tệ. Lúc này nó mới thông thả nói.

- Nếu tao bảo tụi mày ra tay với Băng tụi mày có làm không.-nó hỏi nhưng cũng là câu hỏi đối với chính nó.

- Tao...tao... nhưng cũng không thể thả đi.-cô ấp úng không thôi. 

Đối với một người cô xem như chị em ruột thì cô phải trả lời là không thể rồi.

- Nhưng tay của mày...-nhỏ không thể ra tay với Băng nhưng không phải sẽ bỏ qua được.

- Tao không ra tay với người nhà...dù họ phản tao.-nó vào trong lấy đại cái áo khoác rộng để phủ kín tay đầy máu của nó.

- Nhưng không thể họ phá địa bàn chúng ta mày hiểu không.-nhỏ tức tối không nguôi được.

- Tao không biết nó là đang nghĩ cái gì trong đầu.-cô cũng vì lo cho nó cô mới khôg yên lòng.

Lúc bước ra nhỏ với cô định nói gì đó. Nhưng không thể nó chặn lại câu chuyện. Nó muốn chuyện đến đây kết thúc mọi chuyện nó sẽ tự giải quyết, vì nó biết người nó có thể tin tưởng và đặt niềm tin nhiều nhất chính là nó. Mọi thứ nó làm đều là để người thân nó được tốt. 

Đối với tôi Ánh My từ lúc sinh ra đã không được hạnh phúc trọn vẹn. Nên chỉ mong người mình yêu thương được hạnh phúc, phải bảo vệ chăm sóc họ bất kì ai cũng không có quyền cướp đi cả. Chỉ có nó mới biết mình cần gì và mọi người cần gì. Cho dù nó ra sau thì người nó yêu thương phải được cuộc sống hạnh phúc.

- Về thôi tao mệt rồi.-nó thật đang rất mệt nhưng ngoài mặt nó vẫn tỏ ra rất bìng thường là vì nó sợ...nó sợ làm người khác phải lo lắng vì nó. 

"Điều tao làm không hề sai" nó biết nhỏ và cô là lo lắng cho nó, có điều không phải nó đang đứng ở đây, đang rất khoẻ mạnh sau.

Không đợi nó phải nói thêm lần nào nữa cô và nhỏ cũng nhanh chống đi theo.

Nó vừa ra xe gọi điện cho người xử lí dọn dẹp nhanh gọn chỗ này để mọi thứ vẫn tiếp tục hoạt động. Còn về chuyến hàng sẽ có kết quả nhanh thôi.

•••••

Hắn đang đợi nó về nhà để xem nó có vấn đề gì không. Ở bên ngoài không phải chỉ để quan sát mà hắn còn là người có thể hổ trợ nó bất cứ lúc nào. Hình như có vẻ không quá ồn ào nên đành ngồi yên quan sát thật kĩ mới khiến nó nhận ra thứ nó không muốn thấy.

Nhìn đồng hồ từng phút trôi qua lại khiến hắn thêm bồn chồn từng chút một. Mi tâm cứ nhăn nhó không thể không lo cho nó, một đứa con gái ngốc chỉ biết làm theo bản năng, không lo gì cho bản thâm cả.

Nhỏ cho xe chạy thẳng vào nhà ga, mọi chuyện vẫn đang cố xãy ra rất bình thường thì phải cho nó thật bình thường.

- Cứ như bình thường bước vào.-là đang ra lệnh.

- Tụi tao biết rồi.-nhỏ với cô cũng nhanh chống hiểu ngay câu nói của nó.

Mọi thứ xung quanh cũng rất bình thường chỉ có tụi nó vẫn hiên ngang đi vào. Tụi hắn thì mặt người nào cũng tối đen nhìn thật đáng sợ. Như mới xãy ra chuyện gì không khí thậy u ám thì phải.

- Tụi em trở về mà chào đón như vậy sau.-nhỏ chu mỏ nhìn cậu đúng vô tâm.

- Ôi mệt chết được.-cô cũng hết sứt tự nhiên ngồi xuống.

Cậu với anh định lần này về không đếm xỉa gì hai cô nàng này. Tội họ rất lớn dám lừa cả bọn anh. Định vạch mặt tại đây riêng hắn không cho nói nên đành phải ngặm ngùi im lặng. Tại sau họ lại tự nhiên đến mức này. Làm cậu với anh đành đếm xỉa đến họ.

- Haz em thật khó bảo.-cậu mắng nhỏ nhưng trong câu nói có sự cưng chiều.

- Em gan lắm.-anh đi lại cạnh cô tiện thể để ánh mắt đầy lửa về phía người con gái đó.

Nhỏ với cô nhìn nhau chuyện gì đang xãy ra vậy, đầy rẫy sự nghi ngờ phía trước. Không lẽ tụi hắn biết hết rồi không thể nào như vậy.

Ánh mắt hắn từ lúc nó bước vào luôn dán trên người nó không rời. Nó biết hắn luôn nhìn nó nên tránh đi không thôi chết khét mất. Nhìn gì không để người ta thở ngộp chết được.

Nó không nói gì chỉ im lặng đi vào trong bếp rót ly sữa nhưng mới cầm cái ly thì.

- Xoảng...-một âm thanh trong trẻo vang lên.

"Hazz..." nó thở dài lại quên mất. Đầu óc ơi mày chạy đâu mất rồi.

Biết ngay gây chấn động lớn làm kinh động mọi người. Mọi người nhanh chống chạy vào, cảnh tượng trước mắt nó đứng đó...dưới đất là mãnh vỡ của thuỷ tinh khắp trong gian bếp.

- Cô làm sau vậy.-cậu hỏi.

- Không gì.-là nó quên mất tay nó đang đau nên đụng vào không đủ sức lực buông lỏng và đây là hậu quả.

- My mày không sau chứ.-cô bước lên.

- Không sau...mà mọi người làm gì hoảng vậy, tôi lỡ tay thôi mà.-nó nhìn cậu ánh mắt kịp lước qua hắn.

Nó ngơ ngác nhìn mãnh vụn trên sàn, hắn từ nãy giờ vẫn luôn nhìn nó, nhìn từng biểu hiện trên mặt. Làm nó cứ có cảm giác lạnh từ nãy tới giờ thì ra là ở đây.

- Mày lên phòng nghĩ ngơi chút đi tao dọn cho, xong xuống tao nấu chút cháo cho mày ăn.-cô nói với nó.

Nó không nói gì thêm bước ra ngoài, hắn thì cứ đi theo sau bước chân nó. Nó vào phòng hắn cũnh mạnh dạng đi theo vào trong, không thể im lặng như vậy nó lên tiếng phản bác.

- Anh đi theo đủ chưa.-nó quay lại vừa lúc chạm người hắn.

Chỉ chờ cơ hội này hắn ôm chặt lấy nó không buông. Dù nó có cố ý tránh né cũng không thoát được khỏi vòng tay hắn đành buông xuôi thôi, từ lâu quen cảm giác này rồi.

- Anh làm sau vậy không lẽ chỉ mới có mấy tiếng đã nhớ em rồi sau.-nó thấy hắn cứ ôm chặt nó đành lên tiếng.

Mặt kệ nó hắn ôm không tha, im lặng nhìn nó, nhìn con vật nhỏ bé trong vòng tay của mình. Không chỉ nhỏ bé mà còn rất ngốc nữa, càng nhìn càng đau lòng.

- Nè e e e...-nó hét lớn khiến hắn bừng tĩnh lại.

- Em nói gì.-biểu hiện rõ không nghe nó nói gì cả.

Cử chỉ hắn đúng buồn cười giống thằng ngốc lắm đúng không. Nhưng không để hắn biết nó đang mắng hắn như vậy nó không có lợi cho lắm nên lên tiếng thôi.

- Anh buông em ra.-nó nói.

- Đứng yên.-hắn nói như không nói nhưng đây là mệnh lệnh bắt buộc nó phải nghe nếu không hậu quả rất không chịu nổi.

Đưa tay cởi đi áo khoát trên người nó, mặt nó mở to tỏ vẻ nguy hiểm nhanh chống cầm tay hắn lại không cho hắn đụng đến, không thể thấy nó trong hoàn cảnh này.

- Em là đang dụ dỗ anh.-nhìn mặt giống đùa nhưng ngụ ý trong câu nói không chỉ như vậy, nó thầm hiểu buông tay hắn ra mặt thoáng ửng hồng.

- Không nhưng em có thể tự làm được.-nó nói rất nhỏ không biết hắn có nghe thấy không.

Ở ngoài nó không màn ai cả nhưng khi đứng trước mặt hắn nó luôn thấy mình rất bé nhỏ, là không thể phản kháng.

Hắn không nghe mà từ từ cởi áo khoác nó ra. Đúng không ngoài dự đoán, tuy hắn biết nó sẽ ra nông nổi này nhưng không nghĩ lại nặng đến vậy. Máu muốn thấm cả hết bên vai vẫn không ngừng ước đẫm khiến tim khắn rất xót, như tự đâm lấy chính mình vậy. Mới mấy tiếng nó chạy loạn khỏi mà một người vẫn bình thường, bây giờ thành ra như vậy. Trong lòng bỗng tức giận nhìn nó không chớp mắt, như hiểu ra điều gì đó nó không dám nhìn ánh mắt đó thật đáng sợ. "Có ai cứu tôi không, lần này phải nói như thế nào đây". Lại phải vận dụng đầu óc hết công suất.

Hắn không nói gì cởi luôn áo nó đang mặt. Lúc nãy là còn an toàn nhưng tới giờ đang trong phạm vi nguy hiểm đến gần. Lí trí cho nó biết không nên lấy mỡ dâng miệng mèo. Nó nhanh chống chặn hắn lại thoát ra đứng cách xa hắn. 

Nhìn được nét mặt của nó có chút bất bình thường. Biết ngay trong đầu nó đang nghĩ điều gì. Hắn thích thú vì có người sợ đến gần hắn như vậy.

- Lại đây.-hắn bắt đầu nhỏ giọng.

- Không...em biết anh lo cho em, hihi...nhưng em có thể tự làm được.-nó không tiến mà lui xuống một bước.

- Anh bảo lại đây.-rất kiên nhẫn lập lại.

Đối với sự kiên nhẫn đó nó đứng yên lắc đầu. Đợi đến khi hắn cười thì hắn đến gần hơn với nó ép nó vào tường. Ôi nhìn kìa cái mặt suy nghĩ lung tung rất thú vị phải khôg. Có sự phong phú về cảm xúc.

- Em...em...lại đó...anh tránh...tránh ra.-nó lắp bắp khó khăn lắm mới nói được một câu.

- Haz...em đã hết quyền lựa chọn.-hắn phải cười hay khóc trước thái độ dễ thương này.

Cuối cùng hắn chịu không nổi cuối xuống hôn lấy hôn để. Cắn xé môi nó mạnh bạo. Nó chỉ đứng chết chân không nhúc nhích. Thật sự có cảm xúc rất kì lạ. Rất nhẹ nhàng ấm áp. Hắn nhanh chống dùng lưỡi phá được cửa hang và xâm nhập vào trong. Tha sức dùng lưỡi trêu ghẹo nó. Tay buông lõng xuống tới eo thon thả của nó mà siết chặt. Đời này kiếp này lại khẳng định hắn chỉ yêu nó và chỉ riêng nó thôi. 

Hết mức chịu đựng hắn không buông tha, nó đánh mạnh lưng hắn. Nhìn thấy cô bé phải vất vả lấy oxi khiến hắn nhếch miệng cười. Dạo này có vẻ cười nhiều hơn thì phải nhưng với nó.

- Anh hỗn đãng.-nó dùng một tay xô hắn ra. Nhanh chống thoát ra khỏi người hắn.

Và tiếp tục đứng cách xa mấy mét mới chịu đứng lại nhìn khuôn mặt khó coi của hắn. Nhìn là biết trời sắp bão rồ, có thể nó đã mắng quá lời không, nhưng mà đúng mà nó nói không sai. Sau hắn lại có biện hiện như vậy mày nhíu chặt hẵn đang tức giận sau. Nếu thật là vậy thì biết phải làm sau. "Có ai cứu tôi không?".

(Tyty: ông trời cũng không cứu được chị nên Ánh My phải dùng trí thông minh và suy luận sâu sắc của mình để giải quyết. Tyty tin chị...cả nhà tin chị....(^^)..."!!)