Nhóc Lạnh Lùng!! Tôi Sẽ Mãi Mai Bên Cạnh Em!!

Chương 118: Sự chung thuỷ đáng trân trọng




Tối đến mọi người chuẩn bị đi ra ngoài, chờ mãi cũng chuẩn bị xong hết. Cả đám diện đủ màu sắc riêng nó với hắn toàn trắng và đen. Nhưng hình như chỉ có Mon biến đâu mất, không thấy bóng dáng nếu đi đâu cũng phải nói chứ.

- Làm sau đây tao muốn đi chơi lắm rồi.-nhỏ chu mỏ khó chịu.

- Mon không có trên phòng.-cậu từ trên chạy xuống.

- Jin điện thoại cho Mon thử ik.-Min nói.

- Được để anh liên lạc thử.-Jin đang gọi.

- Thế này là thế nào.-cô bậm môi.

- Chắt Mon có việc,-anh nghĩ thoáng mà thôi.

Hắn vẫn chú tâm đến nó, như vậy là sau đây. Không lẽ chính nó đã sai Mon đi đâu, My ak em đúng là người khó đoán.

- Em đang nghĩ gì.-hắn nhíu mày.

- Không gì, đi thôi.-nó nói ngồi ngay vào xe.

Nhỏ và cô nhìn nhau họ đều cùng suy nghĩ Mon anh lần này đã lại làm nó tức lên rồi.

Mon từ lúc trở về tới giờ hàng tung rất lạ. Không còn giống như trước hay cãi lại nó, những chuyện nó giao đều từ chối. Thường trách vấn nó, đến bây giờ nó chưa biết Mon là đang làm cái gì nữa.

Do buổi tối nên tụi nó không định đi chơi mà sẽ đi ăn thôi, đói lắm rồi hãy nếm thử món ăn Pháp đi nào. Điểm đến là nhà hàng Le Vent d"Armor một trong số nhà hàng nổi tiếng ở Pháp mà mọi người nên nghé qua. Bước xuống đã gáng chịu ánh mắt không thiện cảm tí nào của mọi người bên trong. Tụi nó không quan tâm bước vào, với trang phục tụi nó nhìn thoải mái nhưng đối với mọi người rất ổn. Nó đảo mắt nhìn xung quanh khung cảnh sang trọng nhìn đã rất ưng rồi. 

- Đói quá đi.-Mun nhìn Jun.

- Em muốn ăn gì nào.-Jun hỏi.

- Em ăn gì cũng được.-Mun mắt lấp lánh.

Nhìn xa là phục vụ đang bước tới bàn tụi hắn đang ngồi.

- Đem hết lên.-hắn lên tiếng.

- Vâng.-phục vụ gật đầu quay lưng đi.

Điện thoại nó reo, nó nhìn là Bin.

- Anh có chuyện muốn nói.-giọng nói trầm ấm ít khi nó nghe được.

- Đang ở đâu.-nó nhăn mặt.

- Nếu em đến đây anh sẽ nói, em không đến em sẽ hối hận.-Bin nhắc nhở.

- Hiện tại không thể.-nó không muốn gặp.

- Anh nghĩ em nên về Việt Nam ngay lập tức.-Bin nói.

- Tại sau.-nó không hiểu Bin rốt cục muốn nói gì.

Bin tắt máy, không trả lời lẫn nó làm lòng nó càng thêm lo lắng.

- Có việc gì hả chị My.-Min nhìn biểu cảm nó không tốt cho mấy.

- Không gì chyện công ty ấy mà.-nó cười trừ.

Ai mắt lừ nhưng nhỏ và cô biết đã có chuyện xãy ra, biểu cảm của nó đã nói lên tất cả.

- Ăn xong đi dạo nha, ban đêm ở đây đẹp lắm động lòng người.-anh cũng rất thích.

Hắn đưa nó ly sữa tươi, nó cầm lấy hắn cứ như vậy dần dần tập cho nó có thói quen khó có thể bỏ được.

Bàn ăn được dọn lên hầu như rất thịnh soạn, nó cũng thưởng thức, những thứ không cần thiết bỏ qua hết đi, nó là đang tận hưởng không phải sau.

Ăn xong hắn choàng vai nó bước ra ngoài trước ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ghen tị của mọi người vì sự hợp đôi của tụi nó và tụi hắn.

- Anh cảm giác gì không.-nó hỏi.

- Có.- hắn trả lời ngay.

- Là gì.-nó tiếp.

- Hôm nay em rất đẹp.-hắn xoa tóc nó bỏ đi nhanh trước nó.

- Anh đứng lại đó.-nó rượt theo.

Cuối cùng mọi người quyết định sẽ đi dạo xung quanh nơi đây. Hắn nắm tay nó, bây giờ nhìn mới giống cặp tình nhân thật sự rất hạnh phúc.

- Anh thấy My khác không.-Min nhìn nó và hắn đi phía trước.

- Anh thấy bình thường mà.-Jin mặt tỉnh bơ.

- Không từ lúc gặp lại chị My đã thay đổi rất nhiều.-Min vẫn tiếp tục.

- Thì có chút chút.-nghe Min nói Jin mới để ý.

- Em nghĩ là vì cái anh tên Phong đó.-Min nói.

- Ừa cho là vậy đi.-Jin không quan tâm mấy.

- Họ rất hợp nhau anh ấy cũng rất đẹp trai, rất chuẩn.-Min nhìn không chớp mắt.

- Em nói gì.-Jin liếc Min.

- Không không gì.-Min xua tay chạy nhanh lên phía trên.

"Lỡ miệng chỉ là lỡ miệng thôi, em không cố ý mà." Min khổ rồi.

- Lâu lắm rồi mới được đi chơi.-Mun quơ tay qua lại.

- Em làm như không được đi chơi vậy.-Jun cười hì.

- Có nhưng ít khi chị My cho đi toàn là trốn không, anh cũng vậy không phải sau.-Mun nhéo mũi Jun.

- Ây da...đau... thì đúng anh đã nói gì đâu.-Jun xoa xoa cáo mũi đau chết đi được.

- Anh liệu hồn đó hứ.-Mun bước nhanh lên đi chung với Min.

Tới đây mọi người chia ra đều có mục tiêu khác nhau. Riêng nó và dẫn nhau đến tháp Eiffel. Nhìn từ xa đã thấy sự uy nga lộng lẫy của tháp. 

- Đúng là khônv uổng công.-nó nhìn ánh mắt sáng ngời.

- Thích lắm sau.-hắn choàng tat vai nó.

- Đúng thế tuy chỉ có một mình rất cô đơn nhưng nó là lộng lẫy nhất.-sau giống nó quá vậy.

Nhưng chỉ là lúc trước còn bâu giờ khác rồi, nó có bạn có cả anh.

- Vì là một mình nên rất nổi bậc là duy nhất giống như em là duy nhất trong anh vậy có đúng không.-hắn xoa đầu nó.

- Có thể.-nó ngập ngừng.-dù sau hiện tại là vậy thì là vậy.

Đặt chân đến chân tháp khung cảnh xung quang sáng rực lên vì ánh đèn lấp lánh của tháp, thích quá đi mất.

Hắn đột nhiên nhìn nó là nhìn nó, nó cũng nhìn hắn. Với khung cảnh như thế này hai người tặng cho nhau nụ hôn say đắm nồng nàng nhất, pha lẫn chút ngọt ngào sự hạnh phúc, niềm vui sướng khi ở đây cùng một chỗ. Đến khi kết thúc nụ hôn mặt nó sớm đỏ ửng người nóng rang. Nó liền quay mặt chỗ khác còn chưa tiếp nhận kịp.

- Đi thôi.-hắn kéo tay nó đi làm giật cả mình.

Nó lặng lẽ đi theo, hắn cừ đi mãi, nó đi theo không nói tiếng nào. Đi một lúc cũng khá xa vẫn chưa thấy hắn ngừng lại.

- Anh là đi đâu vậy.-nó nhìn xung quanh.

- Tới nơi rồi sẽ biết.-hắn cứ như vậy nắm tay nó bước đi.

Ở một nơi khác tám con người kia cùng đi tìm chỗ trú ẩn, cũng tìm được một quán nước dừng chân.

- Chị My đâu rồi.-Min hỏi.

- Tụi nó tìm địa điểm thích hợp rồi.-nhỏ cười.

- Thấy nó được hạnh phúc tao cũng vui lây.-cô nghĩ vậy.

- Hay là tụi mình cũng tìm địa điểm thích hợp ik.-cậu và anh cùng chung suy nghĩ.

Nhỏ với cô đoán biết âm mưu chỉ nhìn với ánh mắt không thiện cảm tí nào, cậu với anh im bặt không dám nói tiếng nào.

Hắn dẫn nó tới một bến cảng dòng sông cũng khá rộng, nhưng chỉ neo đậu một chiếc thuyền duy nhất, nó biết hắn định làm gì nên nó đi trước một bước, nhanh chân mướn một chiếc thuyền đó. Hắn nhìn theo nó đầy ý cười, ngốc ơi là ngốc.

- Ông ơi ông có thể cho con mướn thuyền được không.-nó thấy một ông lão đang cột dây thuyền.

Ông ấy không trả lời nhìn chăm chăm nó và hắn.

- Nói em ngốc em không chịu, ở nước Pháp ai lại dùng ngôn ngữ Việt.-hắn cốc đầu nó.

- Ai biết được.-nó không chịu thua.

- Em còn bướng sau im

lặng anh sẽ mướn được cho coi.-hắn tự đắc.

- You need to many cash, bao nhiêu also be only one one, he out the price.-(Ông cần bao nhiêu tiền, bao nhiêu cũng được tôi chỉ mướn một lúc, ông ra giá đi) hắn cầm sấp tiền đưa cho ông ấy.

Ông ta im lặng cột dây thuyền không để ý gì tới hắn làm hắn càng bực bội.

- Old gentleman or he is helpful, he wants how much I will take him.- (Nè ông lão hay là ông chê ích, ông muốn bao nhiêu tôi sẽ đưa ông) hắn to tiếng hơn.

Vẫn không tiếng động xem hắn như người vô hình, một chút coi trọng cũng không có.

-Are you deaf? Do you believe tomorrow will not see this boat again?.- (ông điếc hả? ông có tin ngày mai không thấy chiếc thuyền này nữa không?) hắn rất tức giận, đó giờ chưa ai dám ngó lơ lời nói của hắn chỉ có nó bây giờ có người to gan hơn nó nữa.

- Anh quá thất lễ rồi.-thái độ này của hắn ai chả nghét, nếu là nó cũng không cần trả lời.

- Tại ông ta không xem anh ra gì, anh cho ông ta biết đụng phải ai rồi.-hắn muốn ngay lúc này kêu người kéo thuyền này lên phá huỷ nó ngay lập tức với thái độ khó ưa của ông ấy.

- Thôi đi anh chúng ta dạo ven bờ cũng được, em thật sự không muốn ra đó.-nó lay tay hắn.

Nhìn lại ông lão nó chẳng biết nó gì chỉ gật đầu thay lời cảm ơn, tuy nó rất giỏi nhưng vơi tiếng anh nó lại thích tiếng Việt hơn.

- Thuyền tôi không cho người không biết tôn trọng người khác thuê nên các cô cậu đi đi.-ông lão cuối cùng cũng chịu nói.

- Ông biết nói tiếng Việt.-nó ngỡ ngàng.

- Tôi người Việt định cư ở đây, dù ở xa nhưng tôi không quên cội nguồn của mình.-ông thờ ơ như vậy.

- Vậy bác có thể cho tụi cháu mướn thuyền bác một lúc được không ạk.-nó lễ phép.

- Vợ tôi sẽ không thích.-ông trả lời.

- Vợ bác đâu cháu sẽ nói với bác ấy.-nó cũng rất muốn ra ngoài kia ngắm nhìn khung cảnh.

- Vợ ta mất lâu rồi.-ông nói giọng vẫn khàn khàn nhưng đâu đó sự yêu thương vô bờ bến.

- Cháu xin lỗi, cháu không nên nhắc đến, nếu bác không muốn cháu không ép bác. Xin phép bác cháu đi trước.-nó gật đầu chào quay đi, hắn giảm bớt sự bực tức nhưng không khỏi khó chịu.

- Khoang đã.-ông lên tiếng dừng bước chân của nó.

- Bác còn gì nữa ạk.-nó nhìn lại.

- Ông nhiều chuyện quá đấy tôi không cần thuyền ông nữa, đi thôi.-hắn kéo tay nó đi.

- Tôi sẽ cho mướn thuyền vơi điều kiện cậu ta phải xin lỗi tôi.-ông lão nhìn hắn.

- Nè ông kia tôi nhịn ông đủ rồi nha, tiền không cần sau tôi cho ông.-hắn vẫn vậy.

Ông lão bật cười ha hả nhưng cử chỉ nhìn rất lạ.

- Cậu nghĩ tiền có thể mua được tất cả sau, cậu nghĩ sai rồi.-ông nói.

- Vậy ông nghĩ tiền mua gì không được, không phải trên đời này ai cũng cần tiền không phải sau.-hắn to tiếng.

- Tiền mua được tất cả nhưng không mua được sự tin tưởng và tình cảm của người với người.-ông cảm giác đã thấy mình ở tương lai lúc trước ông cũng giống hắn, vợ ông vì chịu không nổi nên tự tử chết cũng bởi ông quá trân trọng tiền bạc quên mất vợ mình, ánh mắt ông lộ vẻ cô đơn mà ít ai có thể biết được.

- Anh xin lỗi ông.-nó nhấn mạnh.

- Em nói gì.-hắn tuy nghe nhưng không tin là mấy.

- Nhanh.-noa nhíu mày.

- Được thôi xin lỗi...ông vừa lòng chưa.-hắn gắt.

- Anh đúng là.-nó phải chịu thua tính thiếu gia của hắn.

- Lên đi, xong nhớ thắt dây lại thật chặt, tôi đi trước.-ông lão bỏ đi về.

Hắn nhìn theo có chút khó hiểu, ông ta không cần tiền, không phải ông ta nghèo lắm sau.

Chính hắn là thuyền trưởng đưa tay dẫn nó xuống thuyền. Thuyền dần rời bến xa dần đến gần nữa dòng sông, nó mãi nhìn hắn không nhờ hắn cũng biết nhiều thứ quá chứ.

- Anh biết láy sau.-nó chu mỏ.

Hắn im lặng không nói còn ức chuyện lúc nãy. 

- Anh giận ak, xa vậy được rồi anh ra đây ngồi đi.-nó nhìn mặt giận của hắn buồn cười chết đi được.

Thuyền ra xa dần hắn buông láy để thuyền trôi xuôi theo dòng nước từ từ bước ra về phía nó ở trước mạn thuyền. Gió ở đây rất lạnh làm tóc nó bay tunh toé. Hắn cởi áo khoác mình đang mặt choàng cho nó đỡ lạnh.

- Anh không lạnh sau mà đưa cho em.-nó khẻ liếc nhìn hắn.

Không động tỉnh, hắn không trả lời. Nó gần lại vòng tay ôm hắn thật chặt, còn ấm áp hơn ngay khi đang mặt áo khoác.

- Anh biết vì sau em nói anh xin lỗi ông lão không.-nó tựa đầu vào hắn.

- Nói đi.-tuy vậy nhưng cử chỉ này của no hắn sắp siêu lòng rồi.

- Ông lão lúc nãy sống rất chung thuỷ đúng không.-nó hỏi.

- Thì đúng.-hắn cũng nghe được chút câu chuyện về ông ta.

- Em thấy được trong ánh mắt ông ta nổi nhớ da diết về vợ rất sâu đậm.-nó đoán thôi.

Hắn ôm chặt nó không nói gì nhìn mặt trăng đang soi mình xuống dòng sông.

- Có thể chiếc thuyền này là ông ta và vợ đã có những hình ảnh rất đẹp nơi này. Ông ta thật sự không cần tiền điều ông ta cần chính là người vợ nhưng quá muộn rồi, nhìn ông ấy rất tội nghiệp.-nó thật sự cảm động.

- Xem như bắt anh xin lỗi là em sai, đừng giận em xin lỗi mà.-nó lay người hắn.

- Anh cũng nhìn thấy được điều đó, em không cần xin lỗi anh đã sai rồi.-hắn thật sự đã thất lễ.

- Đây mới chính là Phong bạn trai yêu dấu của em rất hiểu ý em.-nó thật sự rất vui.

Hắn lại xoa đầu nó, My này em như vậy có chết anh cũng không xa em, nếu thật sự phải xa em, anh sẽ chết mất vì nhớ em.

- Nơi này cảnh rất đẹp.-hắn thật sự thấy thích rồi.

- Em thích sự yên bình, em chỉ cần như vậy được ở cùng người em yêu, ngày sống yên bình hạnh phúc.-cái mơ ước bó luôn ước ao xem ra hôm nay cũng được một nữa rồi.

Hắn nhặt trên thuyền viên gạch, hắn khắc chữ lên thành thuyền nó chăm chú nhìn. "Phong yêu My" hàng thứ nhất.

"Phong thương My" hàng thứ hai, "Phong mãi trân trọng My" hàng thứ ba, "Phong mãi bên My là định mệnh đời nhau hàng thứ tư.

- Như vậy là có ý gì.-nó sờ tay vào những đường hắn khắc ra mà tim đập loạn nhịp.

- Nghĩa anh yêu em.-hắn nghé sát tai nó.

- Em yêu anh.-nó ôm chặt hắn hơn, nó rất muốn khóc, khóc trong hạng phúc, đã rất đủ nó chỉ cần nhiêu đây thôi.

Hai người ở trên thuyền đến tận khuya mới chịu cho thuyền về bến. Từ từ nắm tay nhau rảo bước về biệt thự. Về nhà cũng gần nữa đêm rồi. Nhỏ và cô với tụi kia đã say giấc ngủ rồi. Nó về phòng mệt mỏi lắm rồi nên vừa đặt lưng xuống đã ngủ rất ngon rồi.

Còn về phần hắn thì đang chuẩn bị....

- Đi thôi.-hắn ra xe xe.

- Được.-anh và cậu cũng bước xuống.

Phía trước là hắn theo sau là cậu và anh với vẻ mặt nguy hiểm lãnh đạm không kém. Xe lăng bánh ra khỏi biệt thự, đêm nay hắn không ngủ, ngay cả cậu và anh cũng nhập cuộc cho chuyến đi này.