Nhóc Lạnh Lùng!! Tôi Sẽ Mãi Mai Bên Cạnh Em!!

Chương 109: Là hận hay ơn




Đến Bar mới sáng sớm mát mẻ cứ ngỡ đông sắp về vậy. Nó đi rất sớm nên hầu như mọi người vẫn chưa thức, hắn tối qua không có ở nhà hoặc đi rất sớm vì không thấy xe hắn đâu, cũng tốt đỡ phải phiền phức.

Hiện tại nó đang trong phòng Vip, Bin đang ngồi đối diện với nó không khí không ổn lắm.

- Anh không muốn biết ak.-nó hỏi vì Bin cứ im lặng.

- Chuyện của em anh không quan tâm nhưng em hơi quá đáng rồi, tối qua Băng khóc nguyên đêm tuy cô ấy cố khóc không thành tiếng nhưng anh vẫn biết, Băng như vậy anh ngủ không được.-Bin kể lại bởi vậy mắt Bin bây giờ như gấu trúc vậy.

- Bây giờ sau rồi.-nó không nghĩ làm tổn thương con bé đến vậy.

- Không sau rồi do thức nguyên đêm khóc sưng cả mắt nên sáng mệt quá ngủ thiếp đi.-Bin nói nhìn nó không nguôi.

- Em xin lỗi.-nó cũng không tốt lắm.

- Bây giờ anh không hiểu em muốn làm gì quan trọng....haz...bực chết mất.-Bin rất tức giận nhưng không biết làm cách nào.

- Anh giúp em đưa này cho Băng cứ nói là của anh.-nó đưa trang sức mà nó làm cho con bé nhưng có lẻ không thể trao tận tay được rồi.

- Thực ra em đang nghỉ gì vậy.-Bin càng lúc càng không hiểu.

- Có lúc em cũng không hiểu em đang làm gì.-nó chán nản nhìn phía cửa sổ.

- Là chuyện gì em không nói cho Băng biết, em rõ là nếu làm vậy Băng sẽ hận em.-Bin thấy nó như vậy không khỏi lo lắng, nó như vậy không phải đang gặp nguy hiểm sau.

- Không nếu em nói ra con bé sẽ không đồng ý mà sẽ sống chết cùng em.-nó đã nghĩ đến điều đó nhưng nó không thể.

- Anh có được tham gia chuyện này không.-Bin không thể không tham gia.

- Không....em không muốn Băng càng hận em.-nếu Bin có chuyện gì Băng chắt không sống nổi.

- Nhưng...-Bin vẫn không an lòng.

- Quyết định vậy đi, chắt giờ Băng tĩnh rồi về lo cho con bé, nếu em ổn em sẽ đến xem thế nào.-nó không cho Bin nói tiếp bước ra ngoài.

- Cẩn thận lúc nào em cần anh nhất định sẽ giúp.-Bin nhìn theo nó.

- Em biết chuyện đang làm là đúng.-nó lạnh lùng đi ra.

Đối với nó tính lạnh lùng này không thể bỏ được vì xung quang nó lúc nào cũng đầy rẫy nổi buồn, không thể có niềm vui nhưng chỉ khi ở bên hắn nó lại cảm giác khác đi, có gì khác sau.

Lại căn phòng đó sự huyền bí càng làm tăng thêm cho khung cảnh, toàn màu đen tạo người khác cảm giác lo sợ.

- Dạ ông chủ.-tên đó cung kính người đang đứng trước mặt.

- Có tin gì ak.-ông ta châm điếu thuốc phả hơi ra nhìn rất ma mị.

- Dạ không tin tức gì chỉ biết Lilia như mất tích không xuất hiện nữa cả Rendy và Shara cũng vậy không một dấu vết.-tên đó trả lời sợ rằng cơn thịnh nộ sắp bùng nổ.

- Tiếp tục điều tra, ta không tin con nhóc đó có thể trốn được ta, Trái Đất này tròn lắm rồi cũng sẽ gặp thôi.-ông ta nhếch môi khinh bỉ tụi nó.

- Vâng.-tên đó không biết nói gì khác.

- Cháu ta ổn chứ.-ông hỏi.

- Cậu chủ vẫn ổn có vẽ lạc quan hơn trước đều nhờ cô gái đó.-rất bình thường tâm tình ông chủ rất tốt.

- Vậy sau nhưng đứa cháu dâu đó ta không chấp nhận.-ông dụi điếu thuốc.

- Nhưng cậu chủ...-tên đó định nói chuyện giữa hai người.

- Ta không quan tâm, trên đời con gái thiếu gì cháu ta không phải kẻ nhu nhược.-ông nhấn mạnh từng chữ một.

- Còn một chuyện nữa.-tên đó nhớ ra chút quên rồi.

- Chuyện gì.-ông hỏi.

- Đích thực chỉ có Black Girl chỉ ba người đứng đầu là Lilia Rendy và Shara nhưng còn một người nữa là Pinky là cô gái thứ tư trong Black Gir mới về nước nhưng theo điều tra Lilia ra lệnh loại bỏ và cấm không cho bước vào Bar EKO nữa bước tình hình rất hổn độn không biết chuyện gì xãy ra.-đây mới là tin nóng mới vừa điều tra được.

- Điều tra cô ta là ai.-"hahaha lần này thì trời cũng giúp ta" ông nghĩ thầm trong bụng.

- Vậy tôi xin phép.-tên đó nói xong lui ra ngoài.

"Cháu trai khi nào con mới chịu tha thứ cho ông đây, nhưng đến đây rồi ông không thể nào buông xuống, con và cô ta không hợp nhau, con hận ta cũng được chỉ trách cô ta sinh ra từ gia đình đó, ông không biết tình cảm cháu đi đến đâu nhưng ông định sẵn ngăn cản lại."

Nó về thẳng nhà thì mọi người vừa ăn uống xong đang xem tivi, nó vào bếp lấy li sữa tươi uống ngon lành nhận được ánh mắt kì lạ của mọi người.

- Gì.-nó nhíu mài

- Đi đâu từ sáng tới giờ một lời cũng không nói là sau.-nhỏ tra khảo.

- Từ khi nào mà chuyện của tao phải báo cáo cho tụi mày.-nó chầm chậm uống từng ngụm sữa ngon lành.

- Mặt kệ mày.-cô định nói gì nó nhưng nhìn nó hết muốn nói rồi.

Nó không nói gì nữa ngồi im lặng uống sữa nhìn trong cứ như con nít vậy. Hắn sáng ra không thấy nó khó chịu, nhưng cũng có việc nên cùng cậu và anh ra ngoài. Nó lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

- Chuyện sau rồi.-trong khi bên này im lặng thì bên kia đứng lên gây chiến, nó giao hết cho bọn BT5 nên cũng yên tâm.

BT5 là một lực lượng mạnh không thua gì tụi nó nhưng dưới quyền tụi nó, chỉ nghe lệnh nó ra tay, đánh nhanh rút gọn giõ công thâm hậu, tài trí khỏi nói trong thế giới ngầm này không ai không biết đến cái tên BT5 nhưng chưa ai có thể nhìn được mặt thật của họ, cả khi nhận nhiệm vụ từ nó họ đều giấu mặt mà ra tay nếu ai là mục tiêu thì chắt chắn kẻ đó không sống được trong vòng hai phút. Gồm hai nam và hai nữ là hai cặp đôi nha cũng lạnh lùng đấy nhưng rất năng động. (Tyty:giới thiệu chi tiết sau nha)

- Tỉ đã giao cho tụi em thì yên tâm tất cả đều đầu hàng.-đại diện trả lời nó.

- Vậy giao hết lại anh Minh và Zimba sang đây ngay.-nó là đang ra lệnh.

- Sau có mục tiêu ak.-lâu rồi không chuyện gì để chơi.

- Không về quản lí việc Băng.-nó nói.

- Tỉ ấy đâu tụi em không đủ sức đâu tỉ ak.-lại than vãn vì công việc Băng rất nhiều phải mệt rồi nhưng tỉ ấy rất thương Băng Băng sau lại thành ra như vậy.

- Về hay không.-cứ vòng vo mãi nó không thích.

- Về tới liên lạc ngay.-nó đã nói không có gan để cải lại, cũng không thời hian chần chừ.

Nó cúp máy nhỏ với cô thắt mắ cuộc gọi đó.

- Mầy gọi ai vậy.-nhỏ hỏi.

- BT5.-nói nói.

- Làm gì có gì xãy ra hả.-cô biết BT5 chỉ khi có chuyện khẩn cấp mới xuất hiện cũng như Băng vậy họ có thể nói tính cách giống nhau thoát ẩn thoát hiện.

- Không chỉ tại Bar không ai quản, số hàng mới vừa chuyển về để tránh có chuyện xãy ra nên vậy.-nó bình thản nói nhưng chủ yếu nó thấy cô đơn quá.

- Đúng rồi nếu số hàng đó bị gì cũng ảnh hưởng không nhẹ tới tụi mình đâu.-nhỏ cũng nghĩ vậy.

Đó là tất cả vũ khí hiện đại mà tụi nó nhờ Zimba nhập về, Thằng nhóc tuy còn nhỏ mà cũng được việc lắm.

- Các em đang nói hàng gì.-tụi hắn bước vào.

- Không gì.-nhỏ lãng tránh đi xuống bếp anh đi theo sau.

- Hàng gì đâu anh nghe nhầm ấy đi đến tận bây giờ mới về.-nhỏ như trách cậu.

- Anh là có việc mà.-cậu cũng nhớ nhỏ muốn chết.

- Tạm tha cho anh.-nhỏ kéo cậu ra ngoài.

Hắn đến gần nó, cầm lấy ly sữa nó uống phân nữa lên uống cạn mặt cho nó liếc xéo mắt.

- Này là của em đó anh biết không mất lịch sự.-nó nhăn mặt khó chịu.

- Anh biết nhưng trước mặt em anh không biết lịch sự là gì mà nói thật rất ngon.-hắn nói nhỏ bên tai nó.

Hắn cũng đã nghe chuyện lúc nãy nhưng nếu nó đã không muốn nói có hỏi cũng vô dụnng thôi, tìm lúc khác vậy.

- Haz anh đó em tức chết mà.-nó giận dỗi bước đi.

- Khoan anh đã nói xong đâu, em ngồi xuống.-hắn kéo tay nó lại.

- Chuyện gì.-nó ngồi xuống theo nhìn hắn cũng nghiêm trọng.

- Không.....có gì.-hắn bước lên lầu chỉ vậy thôi hắn cũng thấy thích thú tưởng tượng vẻ mặt tức giận của nó. Ở đây nó chỉ biết cười thôi có tức giận nhưng cũng có chút vui vui.

Chiều hôm nay nó đi trung tâm mua ít gì đó chuẩn bị nấu bữa ăn thịnh soạn mà nó thất hứa bấy lâu.

Hắn chở nó đến trung tâm lần trước nó bị lừa, nghĩ cũng lạ đã sông pha bao nhiêu trận chiến mà ngay cả thù hay địch cũng bị nhầm lẫn ước gì ba và mẹ còn ở bên nó, ước gì nó có thể hiểu ra sớm nó có thể nấu ăn cho ba ăn hạnh phúc biết mấy. Thấy nó cứ suy ngẫm mãi hắn lên tiếng.

- Không phải em lại nghĩ chuyện ba em chứ.-hắn miệng nói chân vẫn đi.

- Không có.-nó không nhìn nữa.

- Em còn dối anh sau, chỉ cần biểu hiện của em có chút thay đổi anh đã biết em nghĩ gì rồi, đừng gạt anh nữa và gạt luôn cả bản thân em.-hắn đứng lại nhìn thẳng mắt nó, nhưng nó lại lãng tránh, lãng tránh thứ chết người đó có thể làm nó nóng lên bất cứ lúc nào.

- Ba em bây giờ là chuyện quá khứ em không nhớ nữa chỉ là em làm một chuyện em thấy tự khó chịu về mình.-nó không nói về vấn đề đó nữa.

- Nè em đã thay đổi rồi nhưng sau không thay đổi cách suy nghĩ của em đi, anh là đang...-hắn đang nói nhưng dừng lại. Định nói gì là "Bày tỏ....sau". Từ từ em sẽ hiểu hắn đi thẳng chỗ bán thực phẩm.

Anh ấy đang định nói gì đây "Anh là đang...thương hại em quá ngốc sau" tự suy nghĩ tự lắc đầu bỏ ngay suy nghĩ đó, nhưng có thể nói là thật cũng nên.

- Em làm món gì.-hắn hỏi nó.

- Em cũng chưa biết chắt ăn không được đâu.-rất lâu rồi nó không vào bếp nói vậy ấy mà.

- Anh sẽ ăn.-hắn nhìn nó cho dù nó làm ngon hay dỡ nhưng đối với hắn đều rất ngon.

- Đừng hối hận.-nó cười vừa bước đi lại mua rất nhiều đồ.

- Anh hỏi em cái này.-hắn kéo tay nó tựa vào kệ đựng đồ, nó nhìn xung quanh nếu ai đi qua thì như thế nào.

- Cứ hỏi đụng tay đụng chân làm gì.-nó kéo tay ra tiếp tục chọn thứ phía trên.

- Em thích ăn gì, thích thứ gì nhất, loài hoa là hoa hồng phải không, thích kiểu con trai như thế nào, lúc em buồn nhất em cần gì, em thường đến nơi nào trước tiên chỉ nhiêu đây thôi.-hắn cũng tự hào vì đầu óc của mình hắn đã rất muốn biết nên không khách khí, nếu không nhanh hắn sẽ để bay nó mất.

- Anh là đang điều tra em ak, thưa ông Trịnh tôi không có bất cứ lí do gì trả lời ông.-nó chớp chớp mắt nói ra không muốn nói chứ gì.

- Điều thứ nhất em không được gọi anh là ông Trịnh lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng. Điều thứ hai em nhất định phải trả lời amh.-hắn toả sát khí vẻ bực dọc.

- Là đang tức giận.-nhìn mặt hắn lúc này rất buồn cười.

- Không có.-hắn quay mặt.

- Mặt này là đang tức giận, em chọc giận anh thật rồi.-nó mặt kệ hắn xoay đi đâu đứng trước mặt hắn.

- Là em ép anh.-hắn kéo nó tựa vào kệ để đồ.

- Anh làm gì ở đây là chỗ đông....-chưa nói được chữ người thì.

Chuyện gì đến sẽ đến hắn trao cho nó nụ hôn ngọt ngào nhất nhưng cuồn nhiệt nhất hút mật ngọt từ nó, nó cố đẩy hắn ra càng đẩy càng lợi thế cho hắn tiến xa hơn. Những người xung quanh trố mắt nhìn, ai đi ngang cũng chỉ chỉ chỏ chỏ. Có vài người nhận ra hắn và cô cũng nhanh tay nhẹ chân chụp lấy những hình ảnh này. Xong rồi đời nó tàn rồi cái tên này chắt nó giết hắn chết. Đến khi mặt nó đỏ tươi như quả gấc hắn buông tha cho nó, nhìn môi ửng đỏ là hắn rất thích thú.

- Bây giờ có thể nói được chưa.-hắn đè thấp giọng giống hâm doạ hơn.

- Được....được....nhưng không phải lúc này, phiền chết được chuyện này anh chờ đó chưa xong đâu.-nó hậm hực hơi ngại một chút đem đồ ra thanh toán rồi đi ra xe.

Ra đến xe nó than vãn hôm nay ngày gì ak. Hắn chỉ biết lắc đầu với nó thôi rất đáng yêu.

- Em về trước đi, anh có chút việc sẽ về sau, tới nhà điện cho anh láy xe cẩn thận.-hắn xoa đầu nó, dùng tay che chắn cho nó vào trong xe.

- Biết vậy đi một mình.-nó hậm hực.

- Thôi mà không phải nghét anh sau, không phải không muốn thấy anh sau hay là anh theo em về.-hắn trở trò xem nó trả lời thế nào.

- Anh đi chết đi.-nó nói rồi khởi động xe, nếu không biết láy xe là hắn đưa nó về rồi. Mà hắn đi đâu chứ không lẽ bang có chuyện gì sau nhưng Bin không nói gì mà, cũng phải Bin nghĩ rồi hiện tại Bang không ai lãnh đạo. Nhưng nó tin cho dù không có ai đàn em của nó cũng có thể quản được mọi chuyện.

Hắn bắt taxi đến trung tâm đá quý Kim Kim tìm thứ mình cần. Vừa vào trong nhân viên tiếp đón rất chu đáo vì biết cậu là ai. Không bao lâu giám đốc bước xuống tiếp đón hắn.

- Rồng ghé nhà tôm sau, Phong lâu lắm không gặp, định mua gì đây.-tên đó vừa xuống hớn hở bắt tay hắn.

Đây là Sơn chủ trung tâm này, mới kinh doanh gần đây, lúc trước sống ở Mĩ rất thích đất nước Việt Nam nên chuyển về đây kinh doanh. Ngoại hình không khác hắn là mấy rất điển trai, cũng có thể xem là chuẩn bạn của hắn.

- Đã lâu không gặp.-hắn bắt tay lại.

- Ngồi đi tới đây làm gì đây mua nhẫn đính ước ak.-Sơn đã lâu không gặp hắn từ khi còn ở Mĩ nên bây giờ hắn chuẩn bị có vợ cũng nên.

- Được vậy thì tốt rồi. Tôi đến đây muốn mua một bộ trang sức có ý nghĩ một chút.-mặt hắn thoáng buồn, đối với nó hắn là yêu và khắc sâu còn đối với nó là gì bạn bè hay người dưng.

- Ở đây có rất nhiều trang sức về tình nhân nói về giá trị khỏi phải bàn nhưng không phải dạng tầm thường. Nói ý nghĩa nhấy thì để tôi lấy cho cậu xem, chờ một chút.-lần này là vị khách rất quan trọng chính là do chủ phải đích thân giới thiệu.

- Tôi biết nói về trang sức và đá quý thì đây là nhất rồi, tôi đã đến đây còn gì.-hắn tựa lưng vào ghế.

- Rốt cục cô gái nào khiến cậu vất vả mệt mỏi vậy rất hiếm thấy.-Sơn nhìn hắn cũng không vui là mấy nhìn thất tình thì hơn.

- Cô ấy là một cô gái rất đặt biệt ngay cả tôi cô ấy cũng không cần, chính tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì.-hắn đanh mặt, cảm nhận không vui gì mấy, đến bao giờ nó mới hiểu ra đây.

- Dạ chủ tịch, ông Trịnh đây là thứ mọi người cần.-một nhân viên nữ ăn mặt tươm tất đem lên chiếc họp ra nhìn rất bắt mắt nhưng ánh mắt chú tâm đến hắn còn đẹp trai bảnh bao hơn cả ông chủ dù nuối tiếc cũng phải lui ra.

- Cậu có thể nào bớt toả sáng không, cậu xem ngay cả nhân viên của mình cũng dùng ánh mắt đó với cậu.-Sơn đang chọc tức hắn mà.

- Vấn đề chính.-hắn đen mặt nhìn Sơn.

- Cậu không thích thôi vậy. Đây là trang sức tượng trưng cho sự vĩnh cữu, cậu nhìn thử xem có vừa ý không, mình định không bán đâu nhưng nễ tình cậu nên xem như chút phúc trước cho cậu vậy.-cậu tự tin mắt thẩm mỉ của mình.

Hắn mở ra, nhìn cũng đơn giản nhưng rất quyến rũ. Đây là hai sợi dâu chuyền màu trắng bạc lấp lánh. Của nam có to hơn của nữ chút, mặt sợi dây là cẩm thạch bên trong là ổ khoá nhỏ xíu sáng lắm lánh tăng thêm màu sắc viên cẩm thạch. Còn của nữ sợi nhỏ hơn giống như của hắn nhưng bên trong viên cẩm thạch là chìa khoá rất đẹp trong sáng thuần khiết như nó vậy. Nhìn là thấy thích rồi rất được.

- Đây là sản phẩm của tiệm đá quý lớn nhất nước rất quý giá đó. Cũng như hai sợi dây chuyền này, hai viên cẩm thạch có thể mở ra, và chỉ duy nhất chìa khoá này mới mở được ổ khoá này, là duy nhất.-cậu cũng rất tự hào vì mình tạo ra nó nên tỉ mỉ giải thích cho hắn.

- Chỉ có một bộ.-hắn muốn khẳng định hắn với nó độc quyền sản phẩm này.

- Sản đầu tay nên chỉ có duy nhất một, mới vừa xong luôn định giữ lại, vì nó quá tuyệt ai bảo cậu bạn mình.-Sơn không muốn lìa xa món đồ đó là kiệt tác đó. Điện thoại hắn reo là cậu gọi. Hắn bắt máy nhưng im lặng.

- Mày đang ở đâu về ngay đi thiên thần của mày vào bếp kìa.-cậu hối hắn.

- Không tao không muốn làm chuột bạch đâu.-từ khi gặp nó tới giờ nó chưa từng vào bếp bâu giờ cậu có thể khẳng định nó nấu không ra hồn gì đâu. (tyty:cái cậu này khi dễ người quá đấy, đâu phải không vào bếp thì không biết nấu.)

- Được.-hắn cúp máy.

- Có việc ak vậy về trước đi để tôi chỉnh vài thứ nữa rồi chuyển qua cho cậu, nhanh thôi.-Sơn cần chỉnh lại một số chi tiết.

- Được thôi vậy tạm chia tay khi nào rãnh gặp lại người anh em, khi nào xong chuyển cho tôi không cần gắp.-hắn cố nở nụ cười nhưng không giống cười là mấy bước ra xe.

- Cái thằng này đúng là khi ở cùng mày thà ở trong thùng nước đá sướng hơn, lạnh hơn cả đá.-Sơn đi vào trong.

Bin đưa Băng về nhà Bin sống, nhà Bin cũng rất rộng nhưng trang trí rất đơn giản, do Bin sống một mình cũng không về nhà thường xuyên nên trong nhà cũng không nhiều đồ đạt. Băng đảo mắt nhìn xung quanh nhà Bin cũng trồng rất nhiều cây xem như đây cũng là một cơ hội để Băng và Bin xây dựng tổ ấm cho mình.

- Em đỡ hơn chút nào không, anh đưa em lên phòng nghĩ.-Bin đỡ Băng lại ghế ngồi.

- Em không sau.-Băng nói nhưng vẻ mặt không mấy thay đổi.

- Hay là anh làm gì đó cho em ăn chắt em đói rồi.-Bin định đi.

- Không em không đói nhà anh rất dễ chịu.-Băng rất thích không ồn ào như ở Bar, không ánh đèn nhiều màu sắc lại thay vào đó là một không gian khác hoàn toàn.

- Anh có này tặng em.-Bin đưa bộ trang sức nó đưa cho Bin lúc sáng.

Băng mở ra bất ngờ trước vẻ đẹp lộng lẫy của bộ trang sức, nhưng chỉ nhìn thôi Băng đã biết ai làm, thay vào đó là tức giận nhưng không Băng cảm thấy rất vui. Băng biết Bin nói dối nhưng Băng sẽ im lặng vì nó.

- Cám ơn anh em rất thích nó rất hoàn mĩ.-Băng cứ ngắm nghía mãi tay nghề rất cao.

- Em thích là được từ nay anh sẽ chăm sóc cho em, chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc.-Bin ôm Băng vào lòng.

- Thật không.-Băng ngơ ngác nhìn Bin rất bất ngờ.

- Thật.-Bin ôm Băng chặt hơn nhưng không quá mạnh. Bin sợ ngay lúc này nếu mạnh tay quá Băng sẽ tan chảy mất.

Hay người bây giờ mới biết hạnh phúc như thế nào, không biết là nên hận hay nên cảm ơn nó vì nó đã đưa hay người ra khỏi nơi đó sống một cuộc sống bình thường như bao người khác biết thế nào là sự bình yên