Nhóc Hãy Đợi Anh

Chương 44




Hiểu Hân đến công ty thì gặp bà Nguyễn Khê ở phía trước thang máy. Cô cũng đang đi tới, nên định tiến đến chào bà một tiếng. Bỗng nhiên có một bóng người đi nhanh, vượt qua cô tiến đến chỗ bà Nguyễn Khê.

“Chị Nguyễn Khê!”

“Chào chủ tịch, hôm nay sao cô lại đến sớm vậy?”

“Tôi vì tin tức trên mạng mà vội đến”

“Tôi sáng nay cũng vừa đọc tin, có chuyện này thật sao?”

“Tôi muốn chị tìm cách gỡ các tin tức này xuống hết. Sau đó chị cho người truy ra người đưa tin này giúp tôi.

Hiểu Hân nghe thấy họ đang nói chuyện liền tránh đi không làm phiền nữa. Cô không ngờ người mà cô đã gặp lần trước, lại là chủ tịch hội đồng quản trị công ty truyền thông Ánh Dương. Hiểu Hân thấy mình thật đáng trách vì đã không đọc sơ đồ lãnh đạo của công ty.

Hiểu Hân bước vào thang máy, cô di chuyển sâu vào trong đứng để nhường đường ra cho những người khác cần ra trước. Hiểu Hân đứng trong góc thang máy liền bị cuộc nói chuyện của những người đi cùng gây chú ý.

“Cậu đọc tin trên kênh giải trí chưa?”

“Cũng vừa mới đọc”

“Có chuyện gì thế?” Một người không biết thông tin liền hỏi.

“Trên kênh giải trí vừa đăng bức hình, gia đình tổng giám đốc gặp mặt gia đình MC Thùy Anh tại nhà hàng Hoàng Gia. Trên trang đó đăng tiêu đề là: hai gia đình gặp nhau để bàn bạc chuyện cưới hỏi”. Có người giải thích.

“Chuyện này họ công khai rồi ư? Hai người này trước đây đã thấy có thông tin là đang bí mật hẹn hò mà”

“Ghen tị với Thùy Anh thật đấy. Gia đình danh giá, lại cưới được tổng giám đốc đẹp trai tài giỏi của chúng ta”.

“Đấy gọi là môn đăng hộ đối biết chưa!”

Hiểu Hân nghe cuộc trò chuyện của họ, trong lòng bỗng có cảm giác đắng nghẹn. Cô tự trách bản thân sao lại để tâm nhiều đến chuyện của họ như vậy.

Hiểu Hân lên phòng làm việc thì nhận được dự án mới Phan Linh giao cho. Cô mang về bàn, lên mạng seach thông tin sản phẩm. Hiểu Hân nhìn màn hình máy tính suy nghĩ một lúc liền quyết định mở thêm tab mới. Cô mở một trang báo mạng lên xem, ngay trang chủ, tin tức hình ảnh về Khôi Nguyên đã xuất hiện. Các trang báo điện tử cô mở ra đang đua nhau đặt tiêu đề.

MC Thùy Anh chuyển bị lên xe hoa với tổng giám đốc công ty truyền thông Ánh Dương.

Bắt gặp hai gia đình có tiếng về truyền thông và truyền hình gặp mặt bàn hôn sự

MC Thùy Anh đẹp đôi sánh bước bên chồng tương lai.

……………………..

Sau các tiêu đề là hình ảnh dẫn chứng cho câu chuyện.

Hiểu Hân không đủ can đảm để xem tiếp, cô vội tắt màn hình, trái tim cô thắt lại khi nhìn từng bức ảnh. Hiểu Hân vỗ vỗ trán như cố xua mọi ý nghĩ ra khỏi đầu để tiếp tục làm việc. Một lúc sau điện thoại của Hiểu Hân báo tin nhắn Khôi Nguyên gửi đến, cô nhìn thấy nhưng không muốn đọc, cô sợ mình sẽ lại tiếp tục bị phân tâm.

Đến buổi trưa, khi Hiểu Hân đang vẽ phác thảo thì nhận được cuộc gọi từ số máy lạ gọi đến.

“Alo!”

“…”

“Vâng ạ!”

“…”

Hiểu Hân mở lớn mắt kinh ngạc khi biết người gọi đến là ai. Cô đứng dậy, xin phép ra khỏi phòng để nghe tiếp điện thoại.

“Dạ!”

“…”

“Được ạ!”

“…”

“Vâng cháu sẽ đến!”

Hiểu Hân tắt máy, trong lòng cô bỗng cảm thấy có chút khẩn trương. Cô cố hít một hơi thật sâu để đè nén cảm xúc này xuống.

Hiểu Hân vào phòng, cô cố tập trung vào công việc để hoàn thiện sớm hơn dự định. Khi Hiểu Hân nộp bài lại cho Phan Linh, cô ngó đồng hồ và thấy yên tâm khi vẫn còn 45 phút nữa. Cô xin phép Phan Linh và trưởng phòng Tuấn Cảnh về sớm hơn mọi khi.

Hiểu Hân rời công ty, cô đi bộ vòng ra sau tòa nhà, phía đó có một quán coffee khá bắt mắt. Hiểu Hân bước vào quán, ánh mắt nhìn quanh một lượt đã nhìn thấy người cô cần gặp. Cô chưa kịp đi đến đã có một người đàn ông mặc vest lịch sự tiến lại đón cô.

“Cô Hiểu Hân, xin mời cô đi theo tôi!”

Người đàn ông đó đưa cô đến chiếc bàn, nơi bà lão ăn mặc sang trọng đang ngồi.

Hiểu Hân tiến đến nhưng chưa ngồi xuống ngay, cô nhìn bà lão rồi cúi đầu chào hỏi.

“Cháu chào bà!”.

Bà lão buông tách trà xuống nhìn cô rồi nói.

“Cháu ngồi đi! Cháu không ngờ vì gặp lại ta đúng không?”

Hiểu Hân kéo ghế ngồi xuống, cô nhìn bà, nét mặt bình thản nói.

“Cháu đã vô tình được biết bà từ lúc trước rồi ạ. Cháu chỉ không biết lý do bà muốn gặp cháu là vì sao thôi ạ!”

Bà Hồng Quyên nhìn Hiểu Hân một lượt, trong lòng bà ngầm đánh giá cao phong thái của Hiểu Hân.

“Tuy đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, nhưng ta lại có ấn tượng rất tốt về cháu. Cháu rất thẳng thắn”. Bà Hồng Quên ngưng lại một lát vì có nhân viên đi đến mang cho Hiểu Hân một ly nước.

“Chị muốn dùng gì ạ?”

“Cho tôi một ly hồng trà, tôi muốn dùng nóng”. Hiểu Hân nói với người phục vụ mà không cần mở menu. Cô đưa menu trả lại cho họ.

“Vâng! Chị đợi một lát ạ!” Người nhân viên sau đó rời đi.

Hiểu Hân quay ra nhìn bà Hồng Quyên để tiếp tục câu chuyện. Bà Hồng Quyên nói tiếp.

“Trước khi hẹn cháu ra đây, ta cũng đã cho người đi tìm hiểu về cháu rồi”

“Bà muốn biết cháu vì điều gì ạ?” Hiểu Hân khác ngạc nhiên vì bà Hồng Quyên lại đi điều tra về cô.

“Ta làm điều đó là vì Thùy Anh, cháu biết Thùy Anh chứ?”

Hiểu Hân trong lòng hơi trùng xuống khi nghe thấy tên Thùy Anh. Cô cố giữ vẻ bình thản hỏi lại.

“Vâng! Cháu biết chị ấy, nhưng cháu không hiểu lắm mục đích của bà”

Bà Hồng Quyên mỉm cười nhìn cô.

“Cháu và Khôi Nguyên nhà ta đã biết nhau được bao lâu rồi?”

Hiểu Hân bắt đầu hiểu mục đích của bà Hồng Quyên. Cô cảm thấy khó khăn khi hồi tưởng lại quãng thời gian đó.

“Cháu đã từng biết tổng giám đốc cách đây năm năm, nhưng cháu chỉ mới gặp lại cách đây hai tháng”.

“Hóa ra là biết nhau lâu hơn ta nghĩ” Bà Hồng Quyên trầm ngâm suy nghĩ về những lời Hiểu Hân nói. Lát sau bà mới nói tiếp.

“Hơn một năm nay, ta chỉ thấy cháu ta qua lại với Thùy Anh, ta chưa bao giờ nghe thấy nó nhắc đến cháu. Nên khi Thùy Anh nó nói với ta, nó đang lo lắng về mối quan hệ giữa Khôi Nguyên và cháu ta đã rất ngạc nhiên”.

“Có lẽ cháu hiểu điều mà bà và chị Thùy Anh đang lo lắng”. Hiểu Hân cầm ly nước lên uống để trôi đi cảm giác đang nghẹn lại trong cổ họng rồi nói tiếp.

“Tổng giám đốc trước đây từng là đàn anh học trước cháu nhiều khóa. Có thể vì do đã quen biết từ trước, nên khi cháu vào công ty anh ấy cũng có quan tâm hơn người khác thôi ạ! Cháu nghĩ chị Thùy Anh đã hiểu lầm”

“Cháu đã thấy tin tức của Khôi Nguyên và Thùy Anh trên các trang báo rồi chứ?” Bà Hồng Quyên nhìn Hiểu Hân hỏi, có lẽ bà đang ngầm cảnh tỉnh Hiểu Hân.

Hiểu Hân nghe nhắc đến tin tức đó, trong lòng se sắt lại. Cô cố giữ sự bình tĩnh nói.

“Cháu biết bà muốn nhắc nhở cháu việc gì”

“Cháu là người rất thông minh. Ta hôm nay nói chuyện này với cháu cũng để xác định mối quan hệ giữa cháu và Khôi Nguyên cho rõ ràng. Ta rất vừa lòng với Thùy Anh cả về phẩm chất lẫn gia thế. Việc kết hôn với Thùy Anh là sự lựa chọn tốt nhất cho sự nghiệp của Khôi Nguyên sau này”. Bà Hồng Quyên thẳng thắn nói ra quan điểm của mình.

“Năm năm là khoảng thời gian dài, nhưng thời gian cháu quen biết với tổng giám đốc lại thực ngắn ngủi. Cháu nghĩ, giữa cháu và anh ấy chưa bắt đầu điều gì nên cũng chẳng thể có cái kết” Hiểu Hân đau lòng khi nói ra điều này.

Bà Hồng Quyên nhìn Hiểu Hân đánh giá, bà tinh ý phát hiện ra xúc cảm đang kìm nén trong lòng Hiểu Hân.

“Cháu đã từng thích Khôi Nguyên chưa?” Bà hỏi thẳng suy nghĩ của mình.

Hiểu Hân nghe câu hỏi của bà liền khựng lại trong giây lát. Chưa có ai hỏi thẳng trực tiếp cô như vậy, ngay bản thân cô cũng đang tự né tránh câu hỏi của mình.

“Cháu từng thích anh ấy và đến giờ cháu biết mình đã yêu anh ấy. Nhưng đó chỉ là tình cảm đơn phương của cháu, anh ấy không hề biết. Bà yên tâm, cháu sẽ giữ nó cho riêng cháu”

Hiểu Hân thực lòng nói ra tình cảm đã cất chứa trong lòng bấy lâu. Cô biết với người từng trải như bà, cô không thể nói dối được

“Ta xin lỗi, vì ta đã ích kỷ chỉ nghĩ cho cháu trai ta mà khiến cháu đau lòng. Cháu là cô gài xinh đẹp và xuất sắc, ta tin cháu sẽ tìm được người đàn ông tốt ình”.

Hiểu Hân thấy tim mình đau nhói, cô không thể ngồi đây để tiếp tục nói về chuyện này.

“Thưa bà! Cháu đã hiểu những gì bà muốn. Cháu xin phép được về trước ạ!” Nói rồi Hiểu Hân đứng dậy, cúi nhẹ đầu chào bà rồi dời đi.

Bà Hồng Quyên nhìn bóng lưng Hiểu Hân bước đi, bà thở dài một hơi như có chút tiếc nuối. Trong lòng bà lúc này cũng nặng trĩu tâm tư.

_o0o_

Hiểu Hân cứ bước đi vô định theo quán tính, lúc định thần lại cô đã về đến cửa nhà rồi. Trong đầu cô chẳng thể nhớ nổi hành trình mình về nhà bằng cách nào. Hiểu Hân đang tìm chìa khóa để mở thì bị người phía sau gọi khiến cô giật mình.

“Hiểu Hân, sao em về muộn vậy?”

Hiểu Hân quay ra thì thấy Vũ Thanh đang đứng dựa vào xe máy bên kia đường.

Hiểu Hân ngó đồng hồ thấy đúng là khá muộn.

“Anh đến từ khi nào vậy? Sao không gọi cho em?”

Vũ Thanh tiến về phía Hiểu Hân nhìn cô chăm chú.

“Anh đến được một lúc rồi, anh đang có chuyện cần suy nghĩ nên cũng không cần gọi em gấp. Mà em có chuyện gì mà vẻ mặt thất thần vậy. Anh đứng đây to như con voi thế này mà em cũng không thấy”.

Hiểu Hân gãi đầu tỏ vẻ áy náy.

“Em đợt này nhận được nhiều việc nên hơi mệt”

“Đừng làm cố quá! Em đã ăn tối chưa?” Vũ Thanh quan tâm hỏi.

“Em chưa ăn, anh cho xe vào sân đi. Em lên nhà nấu cơm cho anh ăn luôn”

Hiểu Hân xoay khóa mở cửa. Vũ Thanh dắt xe vào sân rồi nói.

“Thôi đừng nấu nướng gì, anh để xe ở đây. Hai anh em mình đi bộ ra ngoài phố kiếm gì ăn luôn”

“Vâng, chờ em một lát. Em lên gác cất bớt đồ nhé.”

Hiểu Hân cất đồ xong liền cùng Vũ Thanh đi ra ngoài phố. Cả hai quyết định dừng chân tại một quán bún bò.

Trong lúc ăn, Hiểu Hân nhận được tin nhắn của Khôi Nguyên gửi đến. Cô phân vân rồi mở tin nhắn đọc.

[Mọi việc không như em nghĩ, anh sẽ sớm về giải quyết. Hãy tin ở anh!] (10:21)

[Bây giờ em đang làm gì vậy? Anh hiện giờ đang ăn tối, ở tỉnh H có đặc sản bún bò ngon lắm. Sau này có cơ hội anh sẽ đưa em đến đây ăn] (20:35)

Hiểu Hân đọc tin nhắn xong bỗng rớt nước mắt, cô vội vàng lau đi.

“Em sao vậy?” Vũ Thanh hỏi, giọng có chút lo lắng.

“Em cho nhiều ớt vào quá nên bị cay đến chảy nước mắt”. Hiểu Hân tìm cách nói dối.

“Không ăn được cay, để anh bảo họ làm bát khác cho”

“Không sao mà, em thích ăn cay như vậy. Uống nước lạnh là đỡ luôn”. Để

khẳng định Hiểu Hân đưa ly nước ngọt lên uống, sau đó Hiểu Hân lảng sang chuyện khác,

“Anh chọn được tiệm chụp ảnh cưới chưa?”

“Anh cho Ngọc Trúc quyết định, cô có vẻ háo hức tìm hiểu vụ này. Mà Ngọc Trúc đã nói với em là cô ấy muốn vẽ tranh cưới chưa?”

“Chị nói rồi. Anh chị cứ liệu, nhân cơ hội này em sẽ vẽ hai người thật xấu cho xem”.

Hiểu Hân giả vờ đe dọa, sau đó cô bị Vũ Thanh cốc nhẹ vào đầu một cái.

Sau bữa tối, Hiểu Hân và Vũ Thanh đi tản bộ ở công viên gần khu nhà.

“Tìm ghế ngồi đi, anh có chuyện này muốn nói với em”. Nét mặt Vũ Thanh trầm xuống, anh nhìn Hiểu Hân nói.

Hiểu Hân thấy thái độ của anh hơi lạ. Cô im lặng theo anh ngồi xuống một chiếc ghế đá ngay gần đó.

Thấy Vũ thanh trầm mặc khá lâu, Hiểu Hân liền hỏi.

“Có chuyện gì vậy ạ!”

Vũ Thanh mím chặt môi nhìn cô, sau đó anh thở dài nói.

“Anh hỏi, em phải nói thật cho anh biết nhé!”

“Anh cứ nói đi, anh làm em thấy lo đấy”

“Em đã từng thích Khôi Nguyên đúng không?”

Câu hỏi của Vũ Thanh khiến Hiểu Hân bàng hoàng. Ngày hôm nay, anh là người thứ hai hỏi cô như vậy. Chẳng nhẽ tình cảm của cô dành cho Khôi Nguyên đang hiện rõ trên mặt đến thế sao.

“Tại sao anh lại hỏi như vậy?”

“Đừng hỏi lại anh, anh chỉ muốn em trả lời ‘đúng’ hoặc ‘không’ thôi”. Vũ Thanh bỗng nhiên hơi cao giọng với Hiểu Hân.

“Đúng, em rất thích anh ấy” Hiểu Hân nghẹn trong cổ họng khi nói ra điều này.

Vũ Thanh nghe câu trả lời của Hiểu Hân, khuôn mặt anh rũ xuống, ánh mắt tối đi.

“Anh thật lòng xin lỗi!”

“Anh sao vậy? Em không hiểu”. Hiểu Hân lo lắng khi thấy Vũ Thanh ôm đầu tỏ ra rất đau khổ.

Vũ Thanh ngẩng mặt, ngồi thẳng dậy. Anh đưa tay vào túi quần lấy ra một thứ đưa cho Hiểu Hân.

Hiểu Hân nhận lấy tờ giấy được gấp giống như chiếc thuyền từ tay Vũ Thanh. Cô nhìn vật trên tay khó hiểu.

“Vật này đáng ra là của em. Anh đúng là đồ tồi mà” Vũ Thanh tự trách mình.

Hiểu Hân cầm con thuyền giấy lên ngắm nghía, cô thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Năm xưa, thực ra Khôi Nguyên phải sau tết mới phải sang Mỹ, nhưng chị gái của cậu ấy đi công tác bên đó gặp tai nạn nên cậu ấy phải bay gấp sang đó luôn. Lá thư này cậu ấy viết cho em, cậu ấy đã để nó trong hộp quà tặng”

Hiểu Hân bàng hoàng khi nghe những điều Vũ Thanh nói, tay cô run rẩy nắm chặt bức thư. Ánh mắt cô quay sang nhìn Vũ Thanh như muốn hỏi tại sao.

“Bức thư này vô tình rớt ra, anh đã đọc nó. Anh xin lỗi là đã làm điều đó, nhưng lúc đó anh không hề hối hận về quyết định của mình. Hai người bọn em mới quen nhau, thời gian quá ngắn ngủi. Anh cũng kinh ngạc khi biết cậu ấy dành tình cảm cho em. Lúc đó anh lo lắng thứ cảm xúc đó chỉ là nhất thời, rồi nó sẽ dần biến mất khi cậu ấy cách xa em cả bờ đại dương”. Vũ Thanh ngưng lại trong chốc lát để cân bằng cảm xúc khi nhớ lại, anh nói tiếp.

“Em mới 17, còn quá trẻ. Anh biết em bị tổn thương tình cảm do cha mẹ đã ly hôn, vì vậy anh càng lo sợ em có thể sẽ bị tổn thương tiếp”.

“Xin anh hãy ngừng lại ở đây thôi, em mệt rồi, em muốn về nhà bây giờ”. Hiểu Hân cắn môi run run nói.

Vũ Thanh nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hiểu Hân trong lòng anh đau nói, anh hối hận vì đã khiến cô đau lòng. Anh đứng dậy đi theo Hiểu Hân về, nhìn thấy cô lên phòng rồi, anh mới yên tâm rời đi.

Vũ Thanh dắt bộ xe đi trên hè phố, tâm trạng anh lúc này rất tồi tệ, anh thấy mình không thể điều khiển nổi xe nữa. Trong câu chuyện anh nói với Hiểu Hân, còn có một điều nữa anh vẫn luôn dấu kín không nói ra. Anh đã từng thích cô bé, tình cảm đó cứ lớn dần lên mỗi ngày từ khi anh bắt đầu là thầy giáo của cô. Năm đó anh đã rất bất ngờ trước tình cảm của Khôi Nguyên đối với Hiểu Hân. Anh đã ghen tị với tình cảm đó, nó cũng là lý do khiến anh dấu đi bức thư của bạn mình. Khôi Nguyên đi Mỹ, Vũ Thanh tưởng mình đã có cơ hội để nuôi dưỡng tình cảm với Hiểu Hân, anh luôn ước muốn cô mau chóng trưởng thành lên đại học để anh có thể vượt qua rào cản bày tỏ với cô.

Vũ Thanh không ngờ Hiểu Hân lại chọn đại học ở tỉnh M. Anh đăng ký học cao học ở tỉnh M cũng chỉ để có cơ hội gặp lại Hiểu Hân. Hiểu Hân vốn là người hướng nội, nên anh đã làm quen với Ngọc Trúc để tiếp cận cô dễ dàng hơn. Hai năm đó, tình cảm của Hiểu Hân với anh không hề có chuyển biến như anh muốn. Hiểu Hân luôn ở trong một thế giới riêng nào đó mà anh không thể hiểu được.

Điều khiến cuộc sống của Vũ Thanh bất ngờ thay đổi khi Ngọc Trúc tỏ tình với anh. Sự dịu dàng, thông minh, hóm hỉnh của Ngọc Trúc đã khiến anh dần xiêu lòng. Mỗi khi ở bên cạnh Ngọc Trúc, cô luôn khiến anh vui vẻ hạnh phúc. Vũ Thanh phát hiện ra trái tim mình đang dần thay đổi.

_o0o_

Hiểu Hân lên phòng, cô cúi xuống lôi chiếc hộp mà mình đã cất kỹ từ lâu. Cô xếp từng thứ ra, đặt cạnh bức thư. Những thứ này thuộc về ký ức của cô, ký ức mà cô đã cố đè nén sâu trong đáy lòng.

Hiểu Hân tay run rẩy cầm lá thư được gấp như chiếc thuyền. Cô mở thẳng lá thư, trên trang giấy ngả vàng từng nét chữ thẳng kiên định của anh thật đẹp đẽ.

Gửi nhóc!

Khi viết những dòng này cho em anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh đã muốn đối diện với em để nói ra những cảm xúc từ đáy lòng mình. Trong mọi chuyện anh đều rất tự tin, dám làm dám chịu nhưng khi đối diện với em để nói ra những tình cảm trong lòng mình, anh lại thấy mình thật thiếu dũng khí.

Anh ghét em gọi anh là “chú”. Đôi khi anh tử hỏi, em gọi anh là “chú” là vì em chưa từng nhớ và lưu tên anh hay sao?

Em nhớ nhé anh tên là Triệu Khôi Nguyên. Anh mới có 24 tuổi, tuổi của anh chưa thể làm chú của em đâu.

Dạo gần đây anh phát hiện ra mình đang bị cảm nắng, cảm mưa vì em mất rồi. Chỉ vài ngày nữa anh phải sang nước Mỹ xa xôi, nơi anh không thể thường xuyên được gặp em nữa, anh ghét điều này.

Em chỉ mới 17 tuổi, còn quá trẻ, mọi lo nghĩ chỉ xoay quanh học hành và những tâm tư hồn nhiên rành cho bạn bè. Anh lại mang tâm lý ích kỷ, lo sợ khi anh đi rồi em lại quên mất anh. Anh đã liều lĩnh viết ra những lời này gửi đến em, nhưng anh hy vọng trong em cũng có chút rung động dành riêng cho anh.

Nhóc cho anh được đợi em nhé!

khoinguyentrieu@xmail

Đây là địa chỉ email của anh. Nơi nửa vòng kia của trái đất, anh rất mong nhận được thư của em.

Tái bút: Đừng tự chôn dấu cảm xúc của mình, khi em vui anh cũng sẽ vui, khi em buồn anh cũng sẽ buồn theo em. Đừng tự nén nước mắt, anh đã rất sợ nhìn thấy con gái khóc nhưng với em, anh muốn nước mắt có thể rửa trôi nỗi buồn trong em. Nếu không có anh bên cạnh em đừng khóc trên vai ai đó nhé!

Hiểu Hân ôm bức thư vào lòng bật khóc nức nở. Hóa ra anh cũng đã từng dành tình cảm cho cô nhiều đến vậy. Bây giờ cô phải làm sao đây, cô đâu thể dùng thứ tình cảm chôn dấu bao nhiêu năm qua để gây trở ngại cho tương lai của anh được.