Hiểu Hân đứng đợi thang máy, hiện giờ đang là buổi trưa nên thang máy bận
liên tục, Hiểu Hân đã chờ 10 phút rồi mà vẫn chưa tới lượt.
“Chờ thang máy sao?” Mike đi ngang qua hỏi.
“Vâng!”
Mike nhìn số nhảy phía trên các buồng thang máy nói.
“Đi thang máy bên này cùng tôi đi, chắc cô chờ cũng lâu rồi nhỉ.” Mike chỉ
sang buồng thang máy chuyên dụng dành cho các giám đốc.
“Dạ không sao, giám đốc cứ xuống trước đi, tôi chờ một lát cũng được.”
Hiểu Hân từ chối.
“Đừng ngại, tôi cũng đang cần xuống. Cô từ chối thế khiến tôi thấy mình cứ như kẻ độc tài bị mọi người e sợ vậy.”
Hiểu Hân đành cảm ơn theo sau giám đốc Mike sang thang máy chuyên dụng. Sau
tiếng “ding” cửa thang máy mở ra, Hiểu Hân theo chân Mike bước chân vào. Chân vừa chạm tới cửa, Hiểu Hân nhìn lên đã thấy Khôi Nguyên ở phía
trong. Hai mắt chạm nhau nhưng ngay giây sau đó Khôi Nguyên hướng ánh
mắt nhìn thẳng coi như chưa hề thấy cô. Hiểu Hân cụp mắt xuống, sau đó
phát hiện mình đang đứng ngang cửa khiến thang máy không thể đóng lại.
Hiểu Hân vội rụt chân vào trong để cửa thang máy đóng lại.
“Chào tổng giám đốc.” Hiểu Hân chào xã giao, sau đó nhanh đứng nép sang bên cạnh tạo khoảng cách với Khôi Nguyên.
“Chào Thùy Anh!”
“Chào anh, Mike!”
Nghe tiếng Mike chào hỏi, Hiểu Hân mới phát hiện mình đang đứng cạnh một cô
gái. Cô gái đó chính là MC nổi tiếng Thùy Anh. Hôm nay cô ta thật ngọt
ngào trong chiếc váy hoa bồng khác hẳn với dáng vẻ sang trọng hôm trước
Hiểu Hân thấy.
“Thùy Anh hôm nay có công chuyện sao?” Mike thân thiết hỏi thăm.
Thùy Anh nở nụ cười duyên dáng cất tiếng nói ngọt ngào.
“Vâng! Hôm nay em lên gặp cô Nguyễn Khê và nhân tiện rủ anh Nguyên đi ăn trưa ở Landmark, anh Mike đi ăn cùng chúng em nhé.”
“Xin lỗi tôi lại có việc không đi cùng được, hai người đi ăn vui vẻ nhé.” Mike từ chối.
Thái độ thờ ơ, lạnh lùng của Khôi Nguyên làm cho Hiểu Hân cảm thấy tim mình
như bị ai đó thắt lại. Tiếp đó lại nghe tiếng “anh Nguyên” thốt ra từ
miệng Thùy Anh khiến cô có cảm giác như bị kim châm, có chút buốt, có
chút đau.
Hiểu Hân nhìn số thang máy mong chờ hàng số mau tụt
xuống. Hàng số như trêu đùa, cứ từng chút chậm rãi nhảy. Số 10 vừa hiện
lên, sau tiếng “ding” cửa liền mở ra, Hiểu Hân cảm thấy mình đang được
giải thoát.
“Xin phép tôi đi trước. Cảm ơn!” Hiểu Hân nói xong, liền nhanh chóng ra khỏi thang máy.
“Hân! Ở đây” Mai Phương đứng lên, hua tay cho Hiểu Hân biết vị trí.
Hiểu Hân nghe tiếng Mai Phương gọi liền tiến về phía bàn Mai Phương ngồi.
“Sao lâu vậy? Mặt sao lại thất thần thế kia”
“Thang máy đông quá, biết thế mình đi thang bộ xuống, đói chết mất.” Hiểu Hân than trách.
Mai Phương đẩy khay cơm hộp về phía Hiểu Hân.
“Đông quá, mình lấy luôn cho cậu, giờ mà xếp hàng thì xỉu luôn. Có món nào
không thích cố mà ăn. Lần sau xuống sớm tha hồ mà chọn.”
“Mình dễ nuôi mà, đâu có kén ăn.” Hiểu Hân lấy đũa gắp luôn đồ ăn vào miệng vừa ăn vừa nói.
“Cậu đi xe buýt tuyến nào?”
“Tớ đi tuyến 24, sao vậy?” Hiểu Hân dừng đũa hỏi.
“Vậy hả, tớ vừa mua xe máy. Tuyến 24 cũng chạy ngang qua nhà tớ. Từ mai tớ
qua đón cậu đi chung. Chiều nay chờ tớ, tớ đưa cậu về luôn” Mai Phương
nhiệt tình nói.
Hiểu Hân vội xua tay.
“Không cần đâu, phòng của tớ hay bị về muộn lắm. Mà tớ đang chuyển nhà, khu nhà mới của tớ gần tuyến 19 cơ.”
“Cậu chuyển nhà sao? Có gì cần giúp không, tớ qua làm giúp”.
“Cũng xong rồi.” Hiểu Hân khéo léo từ chối.
Sau bữa trưa, Hiểu Hân lên phòng làm việc nhưng tinh thần không thể tập
trung được. Bài vẽ liên tục hỏng khiến Hiểu Hân đến cuối giờ chiều vẫn
chưa thể hoàn thành. Ban chế tác đợt này cũng quá nhiều việc nên ai cũng phải tăng ca, Hiểu Hân cũng không thể để công việc chưa hoàn thành mà
đi về nên cô cố ngồi lại hoàn thiện cho xong.
Chuông điện thoại rung có người gọi đến, Hiểu Hân bắt máy.
“Alo, em nghe ạ!”
“…”
“Chắc hôm nay em về muộn.”
“…”
“Vâng! Khoảng hai tiếng nữa qua đón em”
“…”
“Lần này để em mời đấy nhé!”
“…”
“Vâng! Em cúp máy đây.”
Hiểu Hân tắt máy, lôi máy nghe nhạc ra, đeo tai nghe lên, cô vừa vẽ vừa nghe nhạc. Cách này khá hiệu quả khiến cô tạm gác lại những suy nghĩ vẩn vơ
trong đầu.
Cuối cùng Hiểu Hân cũng hoàn thành xong công việc, cô thu dọn đồ dùng sau đó nộp bản thảo cho Phan Linh trước khi về.
Ra khỏi thang máy, Hiểu Hân ngó đồng hồ thấy yên tâm vì còn 15 phút nữa.
Hiểu Hân rất ngại khi để người khác phải chờ đợi mình. Nhưng khi ra khỏi tòa nhà cô đã thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên xe máy đợi mình.
Hiểu Hân tiến lại vỗ vai người đang đợi, anh đang mải đọc tin nhắn nên không thấy Hiểu Hân ra.
“Em chào thầy! Thầy đợi em lâu chưa?”
“Cũng vừa mới tới thôi. Lên xe đi.” Vũ Thanh cất điện thoại nở nụ cười tươi, sau đó đưa mũ bảo hiểm cho Hiểu Hân.
Hiểu Hân nhận mũ sau đó ngồi lên xe.
“Đi đâu ăn đây?” Vũ Thanh hỏi.
“Landmark đi.” Hiểu Hân buột miệng nói. Cô cũng không hiểu sao mình nói vậy.
“Ah! Chỗ đó sang đó.” Vũ Thanh khá ngạc nhiên.
“Em cũng phải khao thầy bữa ra trò chứ, mừng em kiếm được công việc tốt.”
Cả hai vui vẻ trò chuyện mà không phát hiện ra có một chiếc ô tô vừa lướt
qua. Chiếc ô tô đó qua gương chiếu hậu có thể thấy mắt ai đó sâu thẳm,
đôi mày chau lại.
_o0o_
Hiểu Hân nhìn thực đơn mà kinh ngạc, không ngờ đồ ăn ở đây lại đắt vậy.
“Sao có hối hận khi mời anh không đấy?”
Hiểu Hân bỏ thực đơn xuống lườm.
“Thôi đi ông anh rể, em mời anh ăn là có mục đích cả đó. Lát nữa chịu khó mà
lao động công ích. Đồ em mới chuyển về, đang để nguyên để chờ anh rể ra
tay đó.”
“Thế thì phải ăn nhiều mới được” Vũ Thanh cười tươi, cướp lấy thực đơn.
“Thầy đã làm hòa được với chị em chưa?”
“Chưa. Cô ấy không chịu nghe máy. Em biết tính chị em đấy. Lúc thì dễ thương cực kỳ, lúc lại cứng đầu không thể tưởng”
“Dạo này chị em đang bị áp lực mà, bà và các bác cứ giục chị ấy suốt.”
Nghe Hiểu Hân nói thế Vũ Thanh thấy không vui.
“Thầy cũng muốn đưa cô ấy về gặp gia đình nhưng cô ấy không chịu. Đến bây
giờ, đã 3 năm yêu nhau rồi cô ấy có bao giờ công khai với gia đình em
đâu.”
Hiểu Hân nghe Vũ Thanh nói trong lòng cô lờ mờ biết được
nguyên do. Cô biết Ngọc Trúc hơn thầy giáo của cô 3 tuổi nên cũng ngại
khoảng cách nên chưa dám tiến xa hơn.
“Hiện giờ hai bác của em đã về tỉnh A, hai bác cũng giục chị em về lắm rồi. Bà nội em thì đang tìm
mấy mối để chị em đi xem mặt. Thầy mà không nhanh chân là xong đấy.”
Vũ Thanh nghe vậy càng hoảng hốt.
“Thì em xem phải làm sao đây.”
Hiểu Hân nghĩ rồi nói.
“Em nghĩ nếu chị không chịu đưa thầy về ra mắt thì em sẽ khiến các bác tìm thầy trước.”
Vũ Thanh ngạc nhiên.
“Có cách như vậy sao? Nhưng không được, các bác ấy là người bề trên, anh phải qua gặp hai bác trước chứ.”
“Không phải như thầy nghĩ” , Hiểu Hân cười giải thích.
“Thực ra hai bác suốt ruột lắm rồi, em sẽ giả vờ nhỡ miệng nói ra chuyện của
chị và thầy. Rồi sau đó kể thật tốt về thầy, hai bác của em chắc chắn
sau đó sẽ cho người đi điều tra về thầy” Ngưng một lát Hiểu Hân nói
tiếp.
“Mà thầy xuất sắc như vậy chắc hai bác em sẽ rất hài lòng.
Đến lúc đó chị em muốn trốn cũng chẳng được. Từ bây giờ thầy liệu mà lo
lấy lòng ba mẹ vợ đi.”
“Cảm ơn em! Trước tiên anh phải lo lấy lòng cô em vợ này trước đã.” Nói rồi Vũ Thanh đưa tay lên nhéo má Hiểu Hân.
Sau bữa tối Hiểu Hân cùng Vũ Thanh qua nhà mới của cô. Căn nhà này Vũ Thanh tìm hộ Hiểu Hân lúc cô chuẩn bị tốt nghiệp quay về tỉnh A. Căn nhà này
thực ra Hiểu Hân chỉ tầng 2 và 3, còn tầng 1 chủ nhà vẫn đang ở. Khu phố này an ninh tốt, nhà cô thuê chủ nhà ở tầng 1 là một bác gái tầm 60
tuổi sống chung cùng cô con gái và cháu trai.
Do đang sửa nhà nên đồ đạc chuyển đến Hiểu Hân đang phải gửi lại tầng 1 chưa chuyển lên.
Hôm nay Vũ Thanh qua cũng là để phụ giúp Hiểu Hân sắp xếp lại.
Bác chủ nhà cũng là người nhiệt tình, bác cũng sắn tay vào giúp nên chẳng
mấy chốc đồ được chuyển lên hết. Hiểu Hân lui cui xếp toàn bộ đồ dùng
lên giá treo tường, Vũ Thanh thì làm nhiệm vụ treo những bức tranh lên
tường. Những bức tranh này là những tác phẩm cô làm trong thời gian học, các bức tranh treo gần kín bức tường trong phòng.
Vũ Thanh treo tranh xong cũng phụ giúp Hiểu Hân sắp đồ.
“Hiểu Hân hộp đồ này là gì vậy, để ở đâu?” Vũ Thanh mở hộp đồ ra.
Hiểu Hân nghe Vũ Thanh hỏi liền quay ra, sau khi nhìn thấy hộp đồ trên tay
Vũ Thanh liền sầm mặt lại sau đó lấy hộp đồ trên tay anh mang đi nhét
dưới gầm giường.
Vũ Thanh hơi ngạc nhiên trước phản ứng của Hiểu Hân, lâu lắm rồi anh không thấy biểu cảm của cô xa cách vậy.
“Sao vậy?”
Hiểu Hân bình tĩnh lại thấy mình hơi vô lý liền lảng sang chuyện khác.
“Thầy phân loại giúp em mấy mấy cây cọ vào ống bút kia đi ạ.”
Vũ Thanh thấy Hiểu Hân né tránh cũng thôi không hỏi nhiều nữa.
Việc sắp xếp phải đến 10 giờ tối mới xong. Hiểu Hân sau khi tiễn Vũ Thanh về liền về phòng. Cô ngồi dưới chân giường tay khêu chiếc hộp đã muốn quên từ lâu, Hiểu Hân mở nắp lật từng đồ vật. Quyển sổ vẽ ẩn chứa những hình ảnh từng là màu sắc đẹp nhất trong quãng thời gian đó, chiếc ô gợi nhớ
từng giọt mưa rơi xuống khuấy động những rung cảm đầu đời. Hiểu Hân một
tay ôm gối, một tay mân nhẹ hộp chì màu, hộp chì màu như cầu vồng sau
mưa, chỉ là ảo ảnh đẹp đẽ rồi cũng biến mất.