Nhóc Gây Hoạ - Nhị Đản

Chương 61




Chương 61

Tư Hòa và Cố Tân Diệp ban đầu dự định tổ chức đám cưới vào đầu xuân năm sau, nhưng giờ chia tay rồi, nên mỗi lần bố mẹ hỏi lại, họ đẩy đến mùa hè. Nhà họ Tư khá phức tạp, bố mẹ Cố cũng thông cảm, nhưng không tránh khỏi việc hỏi han về kế hoạch nhà cửa và tương lai.

Thật ra căn hộ của Cố Tân Diệp cũng là đối diện với nhà bố mẹ, mới sửa sang lại hai năm trước. Nếu trong thời gian ngắn công ty gặp khó khăn về tài chính, thêm ít nội thất để làm nhà cưới cũng được. Khi hỏi ý kiến Tư Hòa, anh nghĩ đến tương lai cả hai còn chưa rõ, nên cứ gật đầu đồng ý cho qua chuyện.

Thật ra trong nhà có ba phòng ngủ, nhưng có một phòng dự định cho trẻ con, chưa có giường để ngủ. Tư Hòa chắc chắn sẽ ngủ chung với Tư Chiêu, lần này qua đón Tết chung đã là bất đắc dĩ, trong nhà không có bố mẹ giám sát, cũng không cần giả vờ thêm nữa.

Anh đi tới giường đôi định lấy cái gối đi, Cố Tân Diệp như trẻ con bướng bỉnh giữ chặt góc gối không chịu thả.

"Đừng làm loạn nữa, anh không đưa tôi thì tôi cũng không cần gối để ngủ." Tư Hòa chẳng còn sức tranh cãi, buông tay ra.

Tư Chiêu đứng bên cạnh, định nói "đúng rồi, đúng rồi." nhưng Cố Tân Diệp cứ lườm cậu mãi, nên cậu đành bảo: "Tôi muốn tự ngủ một mình, tôi sợ tối, phải để đèn sáng mới ngủ được, hai người cứ ngủ đi." Nói xong, không đợi Tư Hòa quay đầu lườm, cậu đã vội vàng chui vào phòng bên cạnh, khóa cửa lại, mặc ai gõ cửa cũng không thèm mở.

Cậu thật sự không giỏi trong việc khuyên nhủ người khác, khuyên Tư Hòa thì bị mắng, khuyên Cố Tân Diệp lại bị trách. Chi bằng để hai người tự giải quyết.

Nhất là Cố Tân Diệp, chia tay mà lại lôi cậu ra trút giận, còn nói mấy câu kiểu "máu lạnh" gì đó. Tư Chiêu rõ ràng rất nhiệt tình, đi tàu điện ngầm còn nhường ghế cho người già và trẻ nhỏ, anh trai cậu tất nhiên cũng rất tốt.

Tư Hòa đúng là có phần lạnh lùng, một là luôn giữ khoảng cách với cậu, hai là quá nghiêm khắc.

Không làm xong bài tập thì không được xem tivi, điểm thi thấp thì bị dạy dỗ, đi chơi với ai, chơi đến mấy giờ cũng phải báo cáo... Tư Hòa nghiêm khắc như vậy khiến Tư Thành Hoa rất yên tâm giao hết trách nhiệm cho anh. Từ hồi cấp ba, tiền tiêu vặt của Tư Chiêu cũng chỉ được phát cho Tư Hòa giữ, cậu muốn dùng thì phải xin từ tay anh trai. Đến đại học, Tư Thành Hoa phát sinh hoạt phí theo năm, nhưng Tư Hòa chỉ phát cho cậu từng tháng.

Dù có nhiều điều không vừa lòng về Tư Hòa, Tư Chiêu vẫn cho rằng anh là một người anh rất tốt.

Lúc học cấp hai, Tư Chiêu từng cố ý xé rách bài tập của anh, đến cấp ba thì ép anh ra ngoài mua món quay về giữa trời mưa bão, lên đại học thì gây tai nạn xe rồi gọi anh tới giải quyết. Tư Hòa chưa bao giờ nói yêu cậu, chưa từng ôm cậu, thậm chí còn đánh cậu, nhưng Tư Chiêu dần dần hiểu ra rằng anh thực ra rất yêu cậu.

Nói chia tay, nói hy vọng anh gặp được người tốt hơn, đừng bỏ lỡ hạnh phúc... mấy câu đơn giản như thế mà Cố Tân Diệp lại không hiểu.

Tư Hòa chưa bao giờ nói những lời tình cảm sến súa hay giữ lại ai, ngay cả người chậm chạp như Tư Chiêu cũng nhận ra, Cố Tân Diệp sao lại không thể thông cảm, lại còn bảo Tư Hòa là người mù?

Tuy vậy, Tư Chiêu luôn công bằng, Cố Tân Diệp có ngốc thì Tư Hòa cũng có ba phần lỗi.

Tình yêu không lời, Tư Chiêu phải mất nhiều năm mới hiểu, nhưng nói một câu "anh yêu em" thì chỉ tốn vài giây? Tư Hòa nghĩ rằng vì hai người sẽ không bao giờ chia tay, nên mới đối xử với cậu như vậy. Nhưng đúng như Liên Thiên Tuyết từng nói, con người dễ dàng rời xa nhau lắm, mà Cố Tân Diệp đâu có giống Tư Chiêu, không có tên trong sổ hộ khẩu, kéo dài lâu thì anh ta sẽ rời đi thôi.

Tư Chiêu không kén giường, cuộn mình trong chăn vừa sắp ngủ thì bỗng nhiên có tiếng động lớn từ phòng bên, như có vật nặng rơi xuống.

Cậu vội bật dậy, áp tai nghe qua tường, lại nghe tiếng đồ đạc bị ném xuống đất lạch cạch. Tiếng người thì mơ hồ không nghe rõ, cũng không phân biệt được giọng điệu.

Tư Chiêu vội chạy qua gõ cửa, đợi vài chục giây, Tư Hòa mới mở cửa, mắt đỏ hoe.

"Đừng có đánh nhau nhé..." Tư Chiêu cố gắng nhón cổ nhìn vào xem có gì bị đập bể, nhưng Tư Hòa đẩy cậu ra ngoài.

Tư Hòa nói: "Chỉ cãi nhau thôi, em đi ngủ đi."

"Ơ ơ ơ." Tư Chiêu bám lấy khung cửa: "Hai người cãi nhau em không ngủ được."

Cố Tân Diệp phía sau bật cười lạnh lùng: "Được thôi, thiếu gia, chúng tôi sẽ cãi nhau trong im lặng."

"Cái gì chứ!" Tư Chiêu bực mình: "Anh nói vậy thì cả hai đừng ngủ chung nữa, ra sofa mà ngủ có phải được không, ngủ cái giường gì nữa?"

"Thôi, đi ngủ đi." Tư Hòa rất hiếm khi nói nhẹ nhàng: "...Cầu xin em đó."

"..." Tư Chiêu đột nhiên nhận ra, khi Tư Hòa nói chuyện thẳng thắn như vậy, cậu cũng không biết phải đối diện thế nào, chỉ đành ấp úng trả lời: "Ừ, được thôi."

Sau đó cậu về phòng, nhưng lại dán tai vào tường nghe lén rất lâu. Bên kia tiếng nói chuyện nhỏ dần, không còn tiếng đập phá nữa.

Tư Chiêu quyết tâm hôm sau sẽ dậy sớm hỏi xem Cố Tân Diệp bị làm sao, nhưng mãi đến trưa mười hai giờ cậu mới dậy. Bữa trưa chưa sẵn sàng, chẳng ai gọi cậu cả.

Cậu chạy qua nhà đối diện. Bố mẹ Cố vừa đi mua đồ Tết về, trong bếp là Cố Tân Diệp đang nấu ăn, còn Tư Hòa ngồi cạnh, tay cầm máy tính làm việc. Sau một đêm, quan hệ của hai người hình như càng tệ hơn.

"Có nước uống không?" Tư Chiêu hỏi.

Tư Hòa đứng dậy: "Em uống trà hay nước lọc?" Giọng anh có hơi khàn.

Cố Tân Diệp nghe vậy bèn gõ cái xẻng vào nồi, chọc tức: "Nó không có tay à? Sao lại để anh phải rót nước cho nó?"

Tư Chiêu thầm nghĩ, thật là điên. Cậu chẳng thèm để ý: "Em uống nước lọc."

Tư Hòa định lấy bình nước, nhưng Cố Tân Diệp chen qua, gắt gỏng: "Tránh ra!" Rồi cầm bình đổ đầy một cốc nước sôi đưa cho Tư Chiêu: "Uống đi."

Tư Chiêu không cầm cốc vì sợ bỏng tay. Tư Hòa có vẻ cũng thấy hành động này thật trẻ con, bèn cầm bình đổ thêm một nửa nước sôi vào cốc của mình rồi đẩy về phía Tư Chiêu, sau đó quay lại xử lý công việc.

Sau khi trả lời xong tin nhắn của khách hàng, anh mới nhận ra Tư Chiêu đang nhìn mình chằm chằm: "Nhìn anh làm gì?"

Tư Chiêu nói: "Lúc anh rót nước, tay anh run, giọng anh khàn, bị cảm à?" Cậu đoán tối qua không phải hai người ngủ chung, chắc Cố Tân Diệp đã trộm chăn của anh trai mình.

Tư Hòa theo phản xạ sờ vào cổ áo, nhưng hành động đó chỉ càng làm lộ sơ hở. Ngay lập tức, Tư Chiêu nhạy bén lao tới kéo cổ áo cao của anh xuống.

"Buông tay ra!"

Nghe tiếng Tư Hòa quát, Cố Tân Diệp cầm xẻng chạy ra, bèn thấy Tư Chiêu mặt mày căng thẳng, bò dậy từ chỗ Tư Hòa, rồi tiến lại gần cậu.

"Cố Tân Diệp!"

Bộ mặt lạnh lùng của Tư Chiêu nhìn giống hệt Tư Hòa, trông thực sự đáng sợ, làm Cố Tân Diệp đứng sững.

"Gì vậy... Mẹ kiếp!" Cố Tân Diệp ôm mặt bên trái: "Tôi rót cho cậu cốc nước mà bị tát hả? Điên à!"


"Đồ khốn!" Tư Chiêu tức đến mức phải hít thở sâu, chỉ tay vào mặt cậu: "Tôi bảo hai người ngủ chung, cậu đánh anh ấy đúng không? Anh ấy không chịu quay lại nên cậu định bóp chết anh ấy à?"

Trên cổ Tư Hòa có một vết bầm tím đậm, trông như một sợi dây xích thắt chặt quanh chiếc cổ trắng của anh. Không lạ gì khi giọng Tư Hòa bị khàn.

Trái tim Tư Chiêu như bị siết chặt, từng hơi thở đều rối loạn. Cậu đã tin tưởng Cố Tân Diệp, vậy mà cậu ta lại dùng cách đó với Tư Hòa.

Cố Tân Diệp nhận ra ý của Tư Chiêu, bất giác siết chặt nắm tay. Hơi thở của anh cũng trở nên nặng nề, ánh mắt dao động giữa do dự và đấu tranh, cuối cùng chẳng nói lời nào, chỉ im lặng.

Sự im lặng của anh lan tỏa khắp căn phòng. Tư Chiêu không chịu nổi, giơ tay lên. Thấy Tư Chiêu định đánh, Tư Hòa cuối cùng cũng lên tiếng: "Không phải như vậy đâu."

Tư Chiêu quay đầu, thấy anh trai mình cúi đầu, kéo hẳn cổ áo xuống, lộ ra vết bầm tím và cả những vết khác: "Anh bảo cậu ấy làm thế." Tư Hòa nói rất chậm, mỗi từ như phải gắng sức mới thốt ra được: "Là anh thích."

Nói xong câu đó, Tư Hòa thở hắt ra, như thể cuối cùng anh đã từ bỏ điều gì đó. Anh vẫn không dám nhìn vào mắt Tư Chiêu, chỉ lặng lẽ thú nhận: "Anh đúng là kẻ tồi tệ, xin lỗi em, xin lỗi cả Tân Diệp." Nhưng anh lại nhìn sang Cố Tân Diệp: "Anh biết từ đầu em thích Tư Chiêu, nhưng vẫn lên giường với em..."

"Anh có lỗi với ai chứ!" Tư Chiêu không thể nghe nổi những lời tự trách đầy bi quan của anh trai, chỉ cảm thấy Tư Hòa đang đâm đầu vào ngõ cụt không lối thoát: "Anh thích thì cứ làm, có ai cản anh đâu!"

Tư Hòa cau mày, nói: "Em sống không tốt..." Anh luôn nhớ cái còng trên cổ chân của Tư Chiêu, nhưng lại không thể nói rõ ra.

Chưa kịp để Tư Chiêu phản bác, Cố Tân Diệp đã không chịu nổi nữa, lớn tiếng: "Anh có thể mở mắt ra mà nhìn không? Em của anh có gì mà không tốt, mặt còn tròn hơn lần trước gặp rồi đấy! Anh quan tâm nó, nó quan trọng hơn tôi, không sao, nhưng anh cũng đừng quan tâm mù quáng thế chứ!"

Lúc nào cũng vậy, nếu Tư Chiêu không hạnh phúc, Tư Hòa cũng không đáng có hạnh phúc. Ai sẽ thương xót cho hạnh phúc của Cố Tân Diệp chứ?

Tư Chiêu chẳng hiểu sao vấn đề lại quay về mình, chỉ biết nói: "Đúng mà, Liên Thiên Tuyết đối xử với em rất tốt, lần trước em không nói với anh rồi sao?"

Tư Hòa không thể kể ra những gì anh nghe thấy trong phòng tắm hôm đó, nên chỉ sờ chiếc vòng tay của Tư Chiêu và nói: "...Anh ta giám sát em, thế cũng được à? Còn nữa... anh ta siết hông em đến bầm tím, vậy là không tốt."

Tư Chiêu lắc đầu: "Anh ấy chỉ làm thế để đảm bảo an toàn cho em thôi, em cũng có thể xem vị trí của anh ấy mà." Rồi cậu nghĩ ra cách giải thích dễ hiểu hơn, nắm lấy vai anh trai mình: "Là em thích, em muốn anh ấy làm vậy, anh nghĩ đi, những gì anh thích, em cũng có thể thích, không được sao anh?"

Tư Hòa rõ ràng không ngờ tới câu trả lời này, ánh mắt lạc lối: Bị giam cầm trong nhà, bị khóa ở đầu giường, tất cả đều là tự nguyện sao? Có phải anh đã dạy hư em mình rồi không?

Tư Chiêu tưởng anh không tin, bèn gọi điện cho Liên Thiên Tuyết.

"Anh Thiên Tuyết à!"

"Ừ, nói đi."

"Anh nói xem, chúng ta có phải người yêu không, anh có đối xử tốt với em không?"

"..."

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi Liên Thiên Tuyết trả lời: "Anh đối xử tốt với em còn phải nói ra, nói cho ai nghe chứ?"

Tư Chiêu nói: "Tư Hòa muốn nghe."

Tư Hòa phản đối ngay: "Tôi không cần!"

"Ồ..." Liên Thiên Tuyết kéo dài giọng: "Lần trước tôi chẳng nói rồi à, trí nhớ anh trai kém thế sao?"

"Anh có thể nói lại lần nữa được không?" Tư Chiêu hỏi.

"Tôi và em trai anh hiện giờ là người yêu, cậu ấy sẽ ở nhà tôi, anh rảnh thì cứ đến thăm, tôi đâu có cản." Liên Thiên Tuyết nói: "Được chưa?"

Tư Chiêu gật đầu, rồi chợt nhớ ra là đang gọi điện, vội nói: "Được rồi, tạm biệt anh Thiên Tuyết."

Cố Tân Diệp nhìn Tư Hòa bất lực ủng hộ sự mê muội của Tư Chiêu, nhưng khi đến lượt anh cần sự ủng hộ, thì Tư Hòa lại lờ đi, chỉ bảo rằng hình như nhà bếp sắp cháy đến nơi rồi.