Chương 51
Sáng sớm Liên Thiên Tuyết tỉnh dậy, phát hiện trán Tư Chiêu nóng hổi, anh vội dậy đo nhiệt độ, thấy cậu sốt đến 38.7 độ. Tư Chiêu phải cảm ơn anh, vì nếu tối qua anh chọn ngủ ở phòng khác, có khi cậu sốt đến chết cũng không ai biết, làm gì còn có người để cậu sai đi rót nước.
Tư Chiêu dán miếng hạ sốt, phát ra tiếng ngáy khò khè: "Tất cả tại anh... do anh cả... tôi muốn về nhà..."
Sao lại đổ lỗi cho anh, Liên Thiên Tuyết vốn chưa làm gì hết, chỉ là anh biết nếu lỡ có chuyện gì xảy ra khiến ngày mai Tư Chiêu bị đau bụng, chắc chắn cậu ấy sẽ trách anh. Thật sự đeo rất cẩn thận rồi. Thể chất Tư Chiêu vốn đã yếu, hoàn toàn do hồi nhỏ ngâm nước đến hỏng, bây giờ chỉ cần tắm vòi sen cũng cảm cúm ngay.
Đây chính là điều Tư Hòa từng nói, cậu ta sẽ phải trả giá cả đời. Nhưng trả bằng cách nào đây? Không ai có thể thay người khác mà ốm được, đến Liên Thiên Tuyết cũng không làm nổi. Anh chỉ có thể khuyên Tư Chiêu đi khám bác sĩ Tây y trước, rồi sau đó hãy đến gặp Đông y để kiểm tra não.
Tư Chiêu mệt mỏi đến mức như muốn chết đi, tối qua còn thấy ổn, mà hôm nay thì toàn thân rã rời. Thường thì vận động mạnh sẽ đau vào ngày hôm sau, cơ bắp phải mất cả đêm mới có phản ứng đau nhức. Giống hồi bé, cậu bị phạt ngồi xổm, làm xong thì không sao, nhưng sau đó đau suốt cả tuần. Tư Chiêu hối hận rồi, cậu không muốn chiều ý Liên Thiên Tuyết nữa. Cậu đã ghi âm lại lời hứa với anh ấy rồi cơ mà? Sau này chỉ làm phía trước thôi, được không? Cậu thề sẽ không nhắc đến cái điều kinh khủng kia nữa.
"Để anh nấu mì cho em nhé, ăn xong uống thuốc hạ sốt." Liên Thiên Tuyết nói.
Tư Chiêu yếu ớt trả lời: "Tôi muốn mì gói, không phải mì tươi."
Liên Thiên Tuyết xoa trán: "Biết rồi. Em có đứng dậy được không?" Tư Chiêu lắc đầu, không còn sức. Anh bước ra ngoài nấu nước, lấy nước súc miệng mang vào. Nhìn Tư Chiêu súc miệng, anh đưa cho cậu một muỗng siro ho rồi quay ra tiếp tục nấu mì.
Mì nấu rất nhanh, vừa ngửi thấy mùi thơm, Tư Chiêu đã lấy lại chút sức lực, khập khiễng bước ra khỏi phòng ngủ, ngồi xuống bàn ăn trong bếp. Nhà Liên có bếp nửa mở, ngồi dựa vào bàn, Tư Chiêu có thể nhìn thấy bóng lưng Liên Thiên Tuyết đang đập trứng. Anh ấy dậy là thay luôn bộ đồ ngủ, mặc áo hoodie xám in hình chú chó xúc xích. Chú chó xúc xích đang bẻ xúc xích rồi thả vào nồi sứ nhỏ, hai phút sau, anh mang ra cho cậu.
Liên Thiên Tuyết đưa đũa cho cậu: "Ăn luôn trong nồi đi."
Tư Chiêu cầm đũa chọc vào quả trứng, lớp lòng trắng mềm mở ra, để lộ lòng đào bên trong. Cậu thích ăn trứng lòng đào: "Sao anh luộc trứng lại đẹp vậy?" Uống xong siro, giọng cậu có chút khàn nhưng cũng đủ để nói chuyện.
Liên Thiên Tuyết đang quay lại bếp làm bữa sáng của mình, không buồn trả lời: "Tự lên mạng mà tra."
Hai phút sau, Liên Thiên Tuyết ngồi xuống bàn ăn với đĩa trứng rán, xúc xích, bánh mì, hỏi Tư Chiêu đã tra ra chưa, cậu trả lời lười tra quá, thôi vậy.
"Không thể nói thẳng với em được à?"
Liên Thiên Tuyết nghĩ, Tư Chiêu lúc nào cũng thế, chỉ cần nghĩ thêm chút nữa, làm thêm bước nữa là ra đáp án, vậy mà cậu chẳng bao giờ chịu tự mình tìm hiểu. Cậu luôn mong người khác nói thẳng ra với mình. Nhưng con người đôi khi cũng nói dối, Tư Chiêu lại hay nghe theo người khác mà không có chính kiến. Nếu là Liên Thiên Tuyết, cho dù người ta đã nói, anh vẫn sẽ tự tìm hiểu nguyên lý rồi tự mình thử nghiệm.
Nhưng thôi, anh đã nhắc Tư Chiêu nhiều lần mà chẳng ăn thua. Chấp với thú cưng làm gì? Giống như con chó Ares đi vệ sinh bừa bãi, dắt đi ba lần một ngày là ổn thôi; Tư Chiêu không có khả năng tự phán đoán, thì sau này cứ để anh quyết định hết, không cần nghe ai nói gì nữa.
Ares chỉ cần vẫy đuôi là được, cần gì phải nghĩ nó có thật lòng hay không.
Vì thế, Liên Thiên Tuyết nói: "Em cho gói gia vị vào sau đó mới cho trứng vào, như vậy trứng sẽ không bị vỡ." Tư Chiêu gật đầu, không biết có nghe lọt tai không.
Liên Thiên Tuyết ăn nhanh hơn nhiều, ăn xong anh mang laptop ra phòng khách họp, để lại thuốc hạ sốt trên bàn, bảo Tư Chiêu tự uống.
Tư Chiêu uống xong thuốc rồi lại ngủ tiếp. Khi tỉnh dậy, Liên Thiên Tuyết vẫn đang họp, có lẽ đang nghe báo cáo, đeo tai nghe nhưng không nói gì. Thấy Tư Chiêu bước ra khỏi phòng ngủ, anh ra hiệu cậu đến gần, rồi đặt tay lên trán cậu.
Có lẽ đã hạ sốt rồi, Tư Chiêu toát ít mồ hôi, giờ chỉ còn thấy người mệt mỏi rã rời. Cậu vươn cổ nhìn màn hình, Liên Thiên Tuyết chưa tắt mic nên không nói gì, chỉ dựa vào cạnh anh mà ngồi.
Hôm nay Tư Chiêu cảm thấy Liên Thiên Tuyết dễ chịu lạ thường, cả nửa ngày trời không trách móc cậu lấy một lần, thậm chí còn xoa bóp chân cho cậu. Đây là đãi ngộ gì thế? Là do ngủ với anh ấy mà được như vậy sao?
Nhưng Tư Chiêu cũng không cưỡng lại được, vì Liên Thiên Tuyết xoa bóp rất thoải mái. Bàn tay anh ấy lớn, lực vừa đủ, vai và cổ của cậu cũng được xoa đến mềm mại. Tư Chiêu nghĩ không chừng mình có chút năng khiếu trong chuyện này, lần đầu ngủ với đàn ông mà có thể làm anh ấy vui vẻ và chiều chuộng mình đến vậy.
Đêm hôm đó, cậu đã hứa rất nhiều điều, tất cả đều có ghi âm lại. Cậu còn nói không cần nhắc đến Tư Hòa nữa, bảo anh đừng nhắc tới. Thật ra Tư Chiêu cũng không muốn nhắc, cậu tự thấy đã cố gắng hết sức vì Tư Hòa rồi. Chỉ cần Liên Thiên Tuyết không can thiệp, chắc chắn Tư Hòa sẽ thành công. Cậu mơ thấy Tư Hòa, trong giấc mơ, anh ấy khóc cạnh cậu suốt đêm, khiến cậu ngủ không yên.
Tư Chiêu chưa bao giờ thấy Tư Hòa khóc như vậy từ khi lớn lên, điều này làm cậu rất ngạc nhiên. Nhưng trong giấc mơ, Tư Hòa không cho cậu ôm, càng cố ôm, Tư Hòa càng nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn nhỏ như một hạt táo và rơi vào tay cậu.
Tư Chiêu nuốt hạt đó vào bụng, rồi nghe thấy Tư Hòa từ trong cơ thể mình nói: "Anh buồn quá."
Buồn chuyện gì nhỉ, có phải là vì chia tay với Cố Tân Diệp không? Đã không muốn chia tay thì đừng để người ta đi chứ.
Sau bữa trưa, Liên Thiên Tuyết gọi cho cậu một ly trà sữa rồi đi làm. Chờ anh đi, Tư Chiêu bèn gọi điện cho Cố Tân Diệp.
Cố Tân Diệp bắt máy rất nhanh, hỏi: "Sao hôm nay lại nhớ gọi cho tôi vậy?"
Tư Chiêu hỏi ngay: "Tư Hòa thế nào rồi, hai người làm lành chưa?"
"Nếu hỏi được thì còn gọi cho anh làm gì?" Tư Chiêu trả lời như lẽ đương nhiên: "Hai người chia tay rồi nhưng vẫn là đồng nghiệp, cả ngày làm việc cùng nhau đấy thôi, tôi không hỏi cậu thì hỏi ai!"
Cố Tân Diệp thở dài, giải thích: "Cũng không phải lúc nào cũng gặp. Anh ấy ra ngoài làm việc, tôi lo việc trong công ty, không phải ngày nào cũng ở chung." Anh im lặng một chút rồi tiếp tục: "Chúng tôi làm lành rồi, giờ là bạn, là đối tác của nhau."
"Anh không thấy sao, anh ấy rất buồn." Tư Chiêu khẳng định, nếu không, cậu đã chẳng mơ thấy Tư Hòa khóc. Cậu lấy lời trước đây Cố Tân Diệp nói để trả lời trả: "Anh ấy yêu anh lắm, nếu không thì đã chẳng từ chối kết hôn với Liên Thiên Tuyết... Anh phải nói với anh ấy là anh yêu và nhớ anh ấy đi."
Đầu dây bên kia im ắng một lúc, rồi Tư Chiêu hỏi tiếp: "Chẳng lẽ anh không còn thích cậu ấy nữa à?" Nếu đúng là vậy, cậu sẽ đi tìm Cố Tân Diệp mà tính sổ.
"Làm sao có chuyện đó, tất nhiên là tôi yêu anh ấy, nhưng..." Cố Tân Diệp nghe có vẻ rối rắm: "Anh nghĩ tôi ngốc lắm đúng không. Tôi chỉ sợ anh ấy không thích tôi nhiều như vậy, chỉ coi tôi như một cuốn sách yêu thích thôi. Có khi anh ấy không thực sự thích gì nhiều, chỉ là quen với việc ngủ cùng tôi nên mới đồng ý kết hôn."
"Đủ rồi." Tư Chiêu ngắt lời: "Có thể đừng nhắc đến chuyện lên giường không?"
"Nhưng vốn dĩ anh ấy cũng là ngủ với tôi trước, rồi mới đồng ý yêu đương mà...."
"Không muốn nghe! Tôi không nghe đâu!" Tư Chiêu bịt tai la lên.
"Biết rồi, đừng hét nữa, cậu la to thế." Cố Tân Diệp cũng đưa điện thoại ra xa, bảo: "Nếu cậu lo cho Tư Hòa thì tự đi tìm anh ấy đi, đừng hỏi người yêu cũ như tôi làm gì... Hôm nay anh ấy thật sự không ổn, nhưng anh ấy rất quan tâm cậu, có buồn chắc cũng một phần vì cậu đấy." Anh lại bắt đầu càu nhàu: "anh ấy có thể không yêu tôi nhiều, nhưng lại thật lòng yêu cậu. anh ấy sẽ không buồn vì tôi đến mức đó đâu, nếu một ngày tôi chết..."
Tư Chiêu không chịu nổi nữa, cúp máy.
Cậu quyết định tự mình đi tìm Tư Hòa, không chỉ để an ủi, mà còn muốn khoe rằng mình đã giúp đỡ được anh trai rất nhiều.
Tư Chiêu thay quần áo, đeo ba lô, đến cửa thì phát hiện không mở được.
Không thể tin nổi, cậu xoay đi xoay lại nắm cửa nhưng vẫn không sao mở ra. Thật vô lý! Liên Thiên Tuyết tối qua đã làm đủ mọi chuyện rồi, giờ lại còn khóa cửa nhốt cậu sao?
Tư Chiêu chạy lên phòng ngủ trên lầu hai, hét vào camera an ninh, rồi chợt nhớ ra mình có điện thoại, bèn ngồi trên giường gọi cho Liên Thiên Tuyết. Điện thoại vừa đổ chuông đã kết nối.
"Anh dám khóa cửa nhốt tôi! Mau thả tôi ra!"
Liên Thiên Tuyết điềm nhiên trả lời: "Cửa vốn luôn khóa mà?"
Tư Chiêu tức đến phát run: "Anh, anh, anh đã làm chuyện đó với tôi rồi... sao còn nhốt tôi trong nhà?"
Liên Thiên Tuyết thản nhiên nói: "Anh có bao giờ bảo là sau khi xong việc sẽ cho em ra ngoài đâu."
Nghe vậy, Tư Chiêu cảm giác đất trời quay cuồng, làm người sao có thể như thế được? Cậu đã không thể xuống giường nổi, hơn nữa... "Tôi còn giặt cả ga trải giường rồi, vậy mà anh vẫn không thả tôi ra." Vừa nãy, trong lúc gọi điện, cậu còn bỏ hết đồ bẩn vào giỏ nữa, biết thế cậu đã chẳng làm! "Anh không thể nhốt tôi cả đời được chứ?"
Liên Thiên Tuyết nói: "Em đem gối lông và gối cao su nhét cả vào máy giặt, vậy mà còn muốn anh khen em à?"
"Không được sao!" Tư Chiêu trả lời: "Lần sau tôi sửa là được, anh thả tôi ra đi!"
Liên Thiên Tuyết vẫn giữ nguyên lập trường: "Em không đeo vòng tay, không được ra ngoài." Bây giờ, ngay cả Liên Thiên Ý cũng dám lấy Tư Chiêu ra uy hiếp cậu ta, ngày mai chưa biết lại xảy ra chuyện gì. Nhưng Tư Chiêu hoàn toàn không thấy nguy hiểm: "Giờ thì em biết em đã làm hỏng thứ gì chưa?"
Tư Chiêu vẫn tỉnh bơ: "Anh không thả tôi ra, tôi tuyệt thực đấy."
Liên Thiên Tuyết cảm thấy cậu ngốc này thật khó dạy: "Không ăn thì chết đói thôi."
Cậu ngốc nói là làm, uống xong ly trà sữa thì không đụng gì nữa, cơm tối mang tới cũng không thèm liếc, chỉ cuộn tròn trên sofa chơi game.
Bảy giờ, nhận được một cuộc điện thoại, Tư Chiêu tưởng là Liên Thiên Tuyết gọi, bực bội nhấc máy: "Đừng làm phiền tôi!"
"Tư Chiêu." Đầu dây bên kia là giọng Tư Hòa.
Tư Chiêu lập tức tắt game, ngồi thẳng người, trả lời: "Chào anh." Cậu không ngờ Tư Hòa lại gọi điện, đã một tháng nay Tư Hòa chưa liên lạc với cậu.
Tư Hòa hỏi: "Giờ em đang ở đâu?"
Tư Chiêu nhớ lại tin nhắn trước đó nói với Tư Hòa rằng mình đi du lịch tỉnh C, nên đành tiếp tục nói dối.
Tư Hòa thở dài, Tư Chiêu nghĩ rằng anh đã phát hiện ra cậu nói dối, nhưng sau vài giây, Tư Hòa lại hỏi: "Chơi thế nào?"
Tư Chiêu cố gắng bịa thêm: "Cũng bình thường, khách sạn ở đây kém sang quá, em không quen lắm, mà điểm du lịch thì đông người..." Tư Hòa từ bao giờ lại quan tâm đến những chuyện này? Chẳng lẽ thất tình rồi nên đầu óc có vấn đề? Cậu hỏi ngược lại: "Còn anh, dạo này bận không? Mọi chuyện ở công ty đã giải quyết ổn thỏa chưa?"
Tư Hòa trả lời: "Ừ, mọi thứ đều ổn, bên kia đã rút đơn kiện, chúng ta cũng đàm phán lại về việc cấp phép."
Tư Chiêu rất hài lòng: "Em có nhờ Liên Thiên Tuyết giúp một chút, anh ấy nể mặt em nên mới chịu ra tay, đừng khách sáo." Ban đầu cậu định làm anh hùng thầm lặng, nhưng khi Tư Hòa đã gọi điện, cậu không kiềm chế được mà khoe công trạng.
Tư Hòa im lặng một lúc, Tư Chiêu biết anh ghét nợ ân tình, càng ghét Liên Thiên Tuyết, nên vội chữa cháy: "Chỉ lần này thôi, anh ấy kiếm được bao nhiêu tiền từ nhà mình rồi, giúp lần này là phải."
"Ừ."
Chỉ một chữ, nhưng Tư Chiêu nghe ra giọng anh đang nghẹn ngào. Cậu biết chắc Tư Hòa gặp chuyện gì rồi, nếu không anh sẽ không có những giấc mơ kỳ lạ, cũng chẳng gọi điện bất ngờ như vậy.
Khi cậu còn đang lưỡng lự tìm cách an ủi, Tư Hòa lên tiếng hỏi: "Bao giờ em về?"
Tư Chiêu hiện giờ bị Liên Thiên Tuyết giam trong nhà, làm sao nói chính xác khi nào về được: "Em... em chơi ngoài này vẫn tốt mà, đang là kỳ nghỉ, chơi chán rồi em sẽ về."
Tư Hòa nói: "Gửi địa chỉ cho anh, anh cũng muốn đi chơi một chuyến."
"......"
"Không được à?" Tư Hòa tiếp tục: "Anh nghĩ mình cũng cần nghỉ ngơi rồi."
Tư Chiêu không giỏi nói dối, đành trả lời: "Không phải, chỗ này chẳng có gì hay ho... Hay là để em bay về. Nhưng mà... mà em bỏ quên đồ ở nhà Liên Thiên Tuyết rồi, em phải ghé qua nhà anh ấy lấy trước đã..."
"Vậy anh đến nhà anh ta đón em, được không?" Tư Hòa hỏi.
"Cũng... cũng được..." Tư Chiêu do dự, nếu là anh trai tới đón, chắc Liên Thiên Tuyết sẽ không dám không thả người.
Nghĩ đến việc ngày mai có thể về nhà, cậu bèn quay ra ăn hết bữa tối.