Nhóc... Em Dám Giả Trai Lừa Anh Sao

Chương 25: Chương 25






Hắn băng xong vết thương cho cô rồi ngẫn đầu lên. Ko ngờ lai bắt gặp ánh mắt cô đang chăm chú nhìn hắn.
Hai mắt nhìn nhau. Cô giật mình đánh trống lãng đứng dậy ns
- Á xong rồi sao cảm ơn cậu. Cô tươi cười ns.
Hắn kéo tay cô ngồi xuống.
- Ngồi yên đi. Ánh mắt lạnh nhìn cô, nhưng trong tâm thì như thế nào thì ko ai có thể hiểu đc.
Cậu cho chút oxi à tẩm vào bông lâu lên khoé miệng cô. Nhưng ko hiểu sao, tim hắn đạp mạnh khi nhìn đôi môi hồng của cô.
Hắn bỗng sượng người khó chịu. Đứng bật dậy.- Này tự làm đi. Hắn bỏ miếng bông vào bàn tay cô... ra vẻ nổi cáu
- Đồ bất thường khó hiểu. Trong lúc hắn xoay lưng đi cô ms ns.
15p sau. - Két
Tiếng cửa kêu báo hiệu.

Cả hai người ào đến đứng cạnh bác sĩ.
- Ai là người thân của bé. Ông Bác sĩ nhìn vào tờ giấy trên tay ns.
- Tôi. Cả hai đều.. lên tiếng
- Ừ.. rất may là đến kịp thời nên cô bé đã qua khỏi cơn nguy kịch
Hai người họ mừng rỡ ôm nhau nhảy lên.
- Nhưng. Ông bác sĩ đột nhiên lên tiếng. Hai nguời buông nhau ra
- Có vấn đề gì sao bác sĩ..Linh Linh lo lắng ns.
- Hai người là người thân của cô bé mà ko biết nó mắc chứng hở van tim sao
- Hở van tim. Cô sững người ns. Linh Linh đứng ko còn vẫn nữa cô khuỵ xuống may mà có Hắn đỡ. Cô tuy ngốc nhưng cmrất rõ về căn bệnh này. Nó có thể chết bất cứ lúc nào ko hay.
- Tôi biết thưa bác sĩ. Hắn đã nghe cậu nhóc ns đến. Nên từ lau đã chuẩn bị tâm lý.

- Căn bệnh này rất nguy hiểm ko thế chậm trễ.Nếu đc thì 2 người kí vào bản phẩu thuật này... Tối nay 7h chúng tôi sẽ phẩu thật cho bé. Bác Sĩ ôn tồn ns.
- Nhưng tỉ lệ thành công là bao nhiêu. Cô lấy lại tinh thần đứng vững ns.
- Cậu đừng lo..Tỉ lệ thành công rất cao. Ông bác sĩ đặt tay lên vai cô, mĩm cười.
Cô mừng rỡ cầm tay bác sĩ- Cảm ơn... mong bác sĩ giúp dùm.
- Yêu tâm.
..................
- Bé Dương. Nhóc Triệu đột nhiên tỉnh lại la lớn.
Linh Linh chạy đến ôm nhóc.
- Bé Dương đâu rồi anh. Nhóc con giờ ms khóc.
- Ừ bé đang nằm ở phòng hồi sức.
- Em muốn gặp Dương.
- Ko đc đậu đâu cậu nhóc phòng hồi sức là nơi yên tịnh cho bệnh nhân. Ở đó ko có ai vào đâu. Đan.Phong lắc đầu nói.
- Em yên tâm đi. Bé Dương ko sao rồi. Linh Linh an ủi đặt cậu bé nằm xuống, rồi lau mồ hôi hột trên mặt nhóc.