Nhóc... Em Dám Giả Trai Lừa Anh Sao

Chương 23: Chương 23






- Tụi em đến tìm anh có chuyện ko. Đan Phong ôn tồn ns.
- Anh giúp bé Dương vs. Bé Dương bệnh nặng lắm. Bé Lộc chạy đến lay tay anh nức nở cầu xin
- Mấy em đừng khóc nz. Nó rõ xem bé Dương mắc bệnh gì. Đan Phong lo lắng mặt hốt hoảng
- Bé Dương khó thở. Bé mắt bệnh hở van tim. Tụi ko khóc nz mà ns rõ cho hắn.
- Mấy em đợi đây.
- Vâng.
đan Phong chạy ào ra. Nhanh hơn tia chớp.
.........................
Hôm nay lớp học chạy bền. Gia Bảo và Linh Linh cùng chạy vs nhau vừa chạy vừa ns chuyện.
- Nhớ tối đi đấy. Cậu mà ko đến là chết vs tôi.Gia Bảo hăm doạ vs Linh Linh
cô le lưỡi rồi ns.- Ngu mà ko đi à... có người bỏ tiền túi ra đã mà. Cô cười típ mắt
Hai người đang cười cười ns ns.
Bỗng.... 1 ai đó nắm lấy tay Linh Linh hơi thoẻ mạnh phả vào lưng cô.

- Đan Phong. Cả Cô lẫn Gia Bảo cùng đồng thanh ns.
- Bỏ tay cậu ấy ra. Gia Bảo hấc tay hắn ra khỏi tay Linh Linh.
- Cậu đừng có xen vào. Đan Phong tức giận đấm vào mặt của Gia Bảo. Vốn 2 người họ đã ko ưa gì nhau. Nhưng ko bao giờ họ đánh nhau ở nơi đông người như vậy.
Cả trường loan tin nữ sinh chạy ào xuống. Chứng kiến khoé miệng Gia Bảo có khe máu. Tụi la lên rộn hết cả trường.
Gia Bảo lấy tay khoét vế máu, đánh lại hắn.
.....
Trước mắt tụi nữ sinh lẫn nam sinh trong trường là cảnh 3 người đang đối diện nhau Đan Phong, Gia Bảo và cái tên đáng ghét. Bao ánh mắt giết người đỗ xô vào Linh Linh
Phương Thanh đang chơi cầu lông, thấy cảnh tượng hai người họ đang đánh nhau. Ngay lặp tức cô buông cái vợt để nó rơi xuống chạy đến 3 con người đang đứng.
Linh Linh sựng người hồi lâu. Khi thấy Phương Thanh chạy đến thì bừng tỉnh.
- 2 người làm gì vậy. Cô đứng giữa 2 người họ lớn tiếng.
Nhưng hắn chẳng bàng quan đẩy cô ta ra tiếp tục đánh.
Trong Lúc Gia Bảo đang tính toát vào mặt của Đan Phong. Thì Linh Linh chạy đến ngăn cản. - Dừng lại đi. Theo quán tính, lực mạnh nên Gia Bảo ko kịp trở tay đánh vào má của Linh Linh. Cậu ta toan đến đỡ rồi xin lỗi cô, nhưng đã chậm 1 bước. Đan Phong chạy đến đỡ ,Rồi cầm tay cô chạy mất. Lướt qua bao nhiêu cặp mắt.
Hai người còn lại cảm giác khó chịu vô cùng. Gia Bảo sờ vào nắm đắm vừa đắm cô. Xin lỗi cậu Hắn đấm mạnh vào tấm tính đến vỡ. Tay đầy máu , bỏ đi. P.Thanh Hốt hoảng chạy theo Gia Bảo.
- Gia Bảo chờ em vs... Phương Thanh đuổi theo hắn.
Từng giọt máu cứ rơi. Hắn ko có chút cảm giác gì nhưng trong tim hắn thì hoàn toàn trái ngược. Trái tim như có ai thắc lại, khó chịu vô cùng.
- Em đừng đi theo tôi. Hắn đột nhiên quay đầu lại lại khiến cô giật mình.
- Anh ko thấy vết thương trên tay sao... Cô tỏ ra lo lắng.
- Tôi ko cần ai thương hại... Hắn ns xong ngay lặp tức bỏ đi. Ko thấy đc khuôn mặt tức giận đỏ lên của cô. Cô mặc kệ hắn ko theo nz, đứng bức động... Trong lòng thì chứa đầy thù hận.
...............
- Cậu kéo tôi đi đâu vậy... Linh Linh nổi khùng vì cái tên này. Một phần vì chuyện lúc nảy còn 1 phần là chuyện Phương Thanh đã hôn hắn.
Hắn vẫn cầm tay cô kéo đi. Mặc cho cô la hét.
Đến nơi thì thấy tụi nhóc quen quen.
Hắn buông tay Linh Linh ra. Cô xí xoa vòng đỏ tấy trên tay, nhăn nhó
- Ôi anh... anh cx học trường này sao. Nhóc con chạy đến ôm Linh Linh mừng rỡ.

- Ui bé Triệu sao em lại ở đây. Cô dãn khuôn mặt ra tươi cười.
- Anh chảy máu miệng kìa. Cậu bé thấy khoé môi cô có máu.
- Ko sao... ko pải máu chắc ăn đồ nên dịnh ấy mà. Cô cười giã lã. Hắn bây giờ ms nhìn thẳng vào cô. 1 bên má sưng lên. Cậu muốn chạy đến hỏi cô có sao ko. Nhưng ko hiểu sao, đôi chân như có ai buộc lại. Mặc dù biết là cô đã đỡ cú đấm cho hắn.
- Bé Triệu chúng ta về nhà đưa bé Dương đến bệnh viện.
Nghe hắm ns xong cô ms nắm đc tình hình, ko pải hắn vô duyên vô cớ kéo cô ra đây.
Chiếc xe ôtô chày đến. Người lái là Đan Phong.
- Lên đi. một câu ns có chút lạnh lùng.
Cô nhìn mặt hắn chăm chú. Một nét mặt cao ngạo vô cùng.
- Cậu ko đi sao lên xe mau. Hắn thúc
Cô bất giác nói.
- Ừ... Linh Linh vội lên xe.
...............
- Bé Dương tỉnh lại đi mà... đừng nằm bức động thế chứ... Cả lũ nhóc oà lên khóc như mưa. Vì lúc nảy thấy Dương khó thở nhưng vẫn ko ngủ say như vậy
- Chúng ta phải làm sao đây, anh Triệu sao lâu thế. Chị Dương sẽ chết mất. Bé Phú nhỏ tuổi nhất ngây ngô ns trong vẻ nức nở
- Không đc ns bậy. Bé Dương đã hứa sẽ sống vs chúng ta đến lớn mà. Hướng rất sợ. Nhưng cậu nhóc vẫn cố chấn tỉnh tụi.
- Anh Nguyên ơi anh có linh thiên thì phù hộ cho Bé qua khỏi.Hoa khóc đến sung cả mắt chấp tay cầu nguyện.
Sống chung 1 mái nhà, tuy ko pải là anh em ruột nhưng chúng rất yêu thương nhau. Luôn bảo vệ nhau.

- Anh Phong chạy nhanh lên tí đc ko. Bọn em lo cho bé quá. Bốn đứa nhóc mặt đứa nào đứa náy buồn so.
Đan Phong đã nhanh quá mức rồi. Cậu cx lo cho cô bé ấy lắm..
- Mấy đứa bình tỉnh đi. Bé Dương sẽ ko sao đâu. Mỗi đứa trẻ đều có 1 thiên thần hộ mệnh mà. Họ sẽ ko cướp đi mạng của cô bé đáng yêu như Dương đâu. Linh Linh ôm tụi vào lòng, cô ko còn cách nào hơn là phải nói vậy.
- Thật hả anh. Bé Thọ hồn nhiên trả lời.
- Ùm cô gụt đầu vào 4 đứa, mặc dù ko có quan hệ gì vs chúng nhưng cô yêu chúng vô cùng
.........
Chiếc xe cuối cùng cx thắng. Trong xe m.n đều ào xuống.
Từ ngoài đã nghe tiếng khóc.
- Tỉnh lại đi mà Dương... Tụi khóc mà khiến cô đâu lòng. Trái tim cô như ai cào xé. Mặt đứa nào đưa náy sưng lên vì khóc.
- Phong vội vội bế bé Dương lên. Trên người cô bé vẫn còn hơi nóng. Hắn mừng lắm.
Bé Triệu ko thốt nổi nên lời. Nước mắt như chảy ngược vào tim.
- Mấy đứa ở đây. Bé Dương sẽ đc cứu, cứ yên tâm. Đan Phong ns trong vẻ hối thúc anh sợ chậm trễ sẽ gây nguy hiểm
- Anh. Phong tụi em muốn đi. Tụi oà lên nức nỡ, cậu cx muốn cho chúng đi nhưng xe có 4 chỗ sao đủ chỗ cho 11 người. - Mấy đứa.. ko đc khóc... bé Dương sẽ ko sao. Triệu đi vs anh. Anh sẽ đưa bé về, khi bé ko còn bệnh nz. Hắn ns xong là leo lên xe. Chạy vụt đi. Tụi nhóc chạy theo nức nở. Nhưng nghĩ sẽ cứu đc Dương nên chúng rất vui